Ngày Lâm Ân đóng máy, Tô Phóng cũng tìm đến. Vì không muốn bại lộ thân phận nên nàng cố tình diện một cây đen từ đầu đến chân, mũ kính khẩu trang đầy đủ,chỉ còn thấy mỗi cái trán. Tô Phóng tìm Trần Cách nói lời cảm ơn, thanh âm hết sức ngọt ngào: "Tay ngươi đã đỡ chưa Cách tỷ? Đa tạ ngươi cứu nàng một mạng, sau này có vấn đề gì xin cứ nói, có thể giúp được ta nhất định sẽ giúp! Đều là người một nhà."
Tô Phóng nhiệt tình như vậy khiến cho Trần Cách hơi ngượng ngùng: "Không cần phải vậy đâu, thuận tay thôi mà."
"Nghe nói ngươi cũng sắp sửa đóng máy thì phải? Ta có thể giới thiệu tài nguyên cho ngươi. "Diễn viên thời đại mới", ngươi biết chứ? Bên nhà sản xuất đang tìm nhân tố tham gia mùa thứ bốn"
"Diễn viên thời đại mới?" Trần Cách nghe được mấy chữ này, trong lòng chấn động, "Ta có thể sao?"
Tô Phóng cười nói: "Ta là người phát ngôn của thương hiệu tài trợ chương trình, dĩ nhiên có thể thuận tiện đề cử Cách tỷ một chút. Hơn nữa gần đây danh tiếng của ngươi nổi bật như vậy, mọi người đều tò mò muốn biết kỹ thuật diễn của Lạc nữ lang thế hệ mới như thế nào."
Trần Cách từ lúc đi show thực tế xong liền lập tức tiến tổ đóng phim, trên cơ bản không lộ diện trước công chúng bao nhiêu, vì thế mọi người đối với nàng cực kỳ tò mò, rốt cuộc cô nương này có cái gì bản lĩnh lại có thể trực tiếp bắt lấy nữ một của Lạc Tĩnh Dực?
"Diễn viên thời đại mới" đã phát sóng được ba mùa nhưng độ hot vẫn giữ nguyên như cũ, hơn nữa đây không phải là show thực tế thiên về giải trí, mà là chương trình truyền hình trọng điểm có sự bảo hộ của đài trung ương. Bởi vì những năm gần đây giới giải trí quá loạn, cơ hồ rác phẩm lũng đoạn thị trường, tư bản muốn mau chóng kiếm lời liền không phân biệt tốt xấu, nhét một đống lưu lượng kỹ thuật diễn non nớt gượng gạo vào, trừ fan nhan sắc ra thì người nào xem tới cũng cảm thấy xấu hổ giùm bọn hắn. Do đó những chương trình như "Diễn viên thời đại mới" cấp thiết ra đời, củng cố không ít niềm tin cho khán giả. Rating ba mùa trước đều đụng nóc, những tiết mục trong chương trình cũng trở thành đề tài mang tính thảo luận cao. Cũng nhờ đến chương trình này làm khách mời mà Tô Phóng có dịp gặp gỡ Lâm Ân, bắt đầu dây dưa không dứt, mặc dù trước đó Tô Phóng rình rập đã lâu nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội tiếp cận. Thế nên đối với Tô Phóng mà nói, mình phải có bổn phận cống hiến cho bà mai mát tay này.
Ba mùa trước Trần Cách đều đã xem qua, cơ hồ tất cả diễn viên thực lực rải khắp ba thế hệ từ lão thành đến măng non đều tụ hội về. App điện ảnh uy tín nhất nước đánh giá chương trình 9.1 điểm cùng hàng ngàn bài review đến từ người xem. Mỗi một lần "Diễn viên thời đại mới" phát sóng sẽ thật nhanh trèo lên hot search. Thông qua việc chia nhóm tranh tài, luân phiên tái hiện các đoạn trường đoạn kinh điển trong các tác phẩm điện ảnh, kỹ thuật diễn của mỗi người đều được chân thực phô bày cho khán giả đánh giá, có vài trường hợp vì thể hiện quá bùng nổ, trở về kịch bản gửi đến ôm mỏi cả tay. Do đó diễn viên đều tranh nhau sứt đầu mẻ trán để được xuất hiện trên show. Mùa một Trần Cách xem đi xem lại ba lần vẫn không biết chán, riêng hai mùa tiếp theo tuy là có xuất hiện tiết mục lấy kịch bản của Lạc Tĩnh Dực mô phạm lại, nhưng Trần Cách thấy vẫn không bì được bản gốc nên chỉ xem qua cho biết.
Trước giờ nàng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có cơ hội tham gia một chương trình tốt như vậy......
Tô Phóng nói: "Ngươi thông báo cho người đại diện cùng công ty để làm một chút chuẩn bị đi, về Bắc Kinh bàn bạc kỹ càng lại xem sao, nhỡ đâu lại đụng lịch trình. Bây giờ chúng ta thêm wechat cái đã"
Lúc cả hai đang thêm wechat thì Lâm Ân bưng bánh kem đi tới:
"Hai ngươi làm gì vậy?"
Tô Phóng cười tủm tỉm dưới lớp khẩu trang: "Ta giới thiệu món hời cho Cách tỷ."
Lâm Ân hừ một cái, hung tợn quăng dĩa bánh kem về phía Tô Phóng, lại quay sang trang trọng đưa cho Trần Cách: "Đừng nghe nàng nói nhảm."
Tô Phóng la lên: "Ta nói nhảm cái gì, ta đang muốn giới thiệu Cách tỷ tham gia "Diễn viên thời đại mới"!"
"Ồ, vậy thì được. Chương trình này không chỉ rating và nhiệt độ cao, nếu ngươi tham gia còn có cơ hội gặp gỡ nhiều tiền bối cùng đồng niên kiến tạo nhân mạch, chưa kể các công ty lớn vẫn theo dõi sát sao để tìm người thích hợp cộng tác, con đường sự nghiệp của ngươi về sau sẽ càng rộng mở."
Lâm Ân nghiêm túc giảng giải lợi ích cho Trần Cách, còn không quên tiết lộ cố vấn chuyên môn cùng đạo diễn chương trình tuy nghiêm khắc, yêu cầu cao lại hay mắng người, nhưng thật ra tâm rất tốt, luôn nguyện ý tạo cơ hội cho diễn viên trẻ, dặn dò nàng đừng sợ......
Hai người bên này mải hàn huyên, Tô Phóng bị ngó lơ cũng không lấy làm buồn, chắp tay sau lưng ngắm Lâm Ân chằm chằm .
Chờ Lâm Ân nói xong, phát hiện Tô Phóng đã nhìn mình không biết bao lâu.
"Làm cái quỷ gì vậy?"
"Không có gì, các ngươi có nói tiếp đi, không cần để ý ta."
Lâm Ân phát phiền: "Ngươi ra xe chờ ta đi."
"Được được bạn giường, ta chờ ngươi."
"...... Ở trước mặt Trần Cách có thể đừng hồ ngôn loạn ngữ được không?"
"Thế nào là hồ ngôn loạn ngữ? Mối quan hệ chúng ta chẳng phải chính là pháo – hữu sao, cái này là do chính Lâm Ân tỷ tỷ tự mình xác nhận nha."
Lâm Ân: "......"
Trần Cách nhìn hai người không ai nhường ai liên tục đấu võ mồm, bỗng dưng nảy sinh một chút hâm mộ.
Đây là bộ dạng khi yêu của hai nữ nhân sao......
Tuy rằng nội dung nói chuyện có chút thô ráp, nhưng vẫn tỏa ra cảm giác mềm mại ngọt ngào vượt quá tưởng tượng của Trần Cách.
Trần Cách trước giờ không tưởng tượng được, hai nữ nhân thật lòng yêu mến nhau khi ở chung sẽ như thế nào, có gì khác so với khuê mật bình thường.
Chờ Lâm Ân vất vả đuổi được Tô Phóng về xe, Trần Cách mới rụt rè trình bày nghi vấn của bản thân. Lâm Ân không hề nghĩ ngợi, nhanh chóng phun ra một câu:
"Đương nhiên khác nhau. Ngươi với khuê mật của mình làʍ ŧìиɦ sao?"
Trần Cách nhanh chóng bị một câu hỏi lại trắng trợn như vậy làm cho hóa đá.
Lâm Ân nhận ra thái độ của nàng: "Không tính nam nhân hay nữ nhân, rốt cuộc ngươi đã cùng ai làm chuyện đó chưa?"
Trần Cách: "......"
Lâm Ân kéo nàng về phía bìa rừng không ai nhòm ngó, trợn mắt nhỏ giọng hỏi: "Trần Cách, nhìn ngươi như vậy, từ trước tới giờ ngươi chưa có làm, cũng không yêu đương qua bao giờ đúng không?"
Trần Cách: "...... Ngươi còn bát quái những chuyện này..."
"Xem ra ta đoán trúng." Lâm Ân nhìn Trần Cách giống như nhìn động vật quý hiếm, "Thảo nào ngươi diễn cảnh yêu đương cứng như đầu gỗ vậy, nguyên lai là không có kinh nghiệm. Vậy đã thích ai chưa? Nam? Hay nữ?"
Trần Cách theo bản năng muốn nói "Ta là thẳng" để phủ nhận, nhưng lời vừa đến miệng thì trong đầu đã nghĩ tới một người cùng những cảm xúc rối loạn dành cho người đó, liền nghẹn lại không phản bác được nữa...
Lạc Tĩnh Dực cùng Phùng Duẫn Hâm bên này ngồi uống trà nói chuyện, Phùng Duẫn Hâm mở máy hát liên tục một hồi mới phát hiện ánh mắt Lạc Tĩnh Dực căn bản không ở chỗ này, mà luôn hứng về phía bìa rừng nhìn nhìn.
"Dực tỷ, dực tỷ? Ngươi có nghe ta nói không?"
Lạc Tĩnh Dực thu hồi ánh mắt trở về, nhấp một ngụm: "Không theo kịp lắm"
"Không phải chứ, ta đã nhắc đi nhắc lại hai lần rồi, hoá ra thân xác ngươi ở đây mà hồn phách bay đến tận chốn nào. Dực tỷ, ta cảm thấy gần đây ngươi rất kỳ cục nha, trước kia chưa từng lâm vào tình trạng mất hồn mất vía như vậy. Có phải tiểu Trần nháo ngày nháo đêm không cho ngươi nghỉ ngơi đủ đúng không?" Phùng Duẫn Hâm nói xong cười khằng khặc, bị Lạc Tĩnh Dực trừng mắt liếc một cái, lập tức không dám lỗ mãng.
"Ai nha được rồi được rồi, để ta lặp lại lần nữa, ai bảo ngươi là tổ tông nhà ta chứ!"
Phùng Duẫn Hâm đúng là có chuyện quan trọng tới tìm Lạc Tĩnh Dực.
Từ khi "Chúng ta hướng về nông thôn sinh hoạt" đỏ lên, quả nhiên có nhà đầu tư đến tìm Phùng Duẫn Hâm đặt vấn đề quay phim điện ảnh. Hơn nữa tư bản này còn rất hào phóng, nguyện ý cung cấp ê kíp làm việc chất lượng cao, khiến Phùng Duẫn Hâm mau chóng hớn hở kích động không thôi.
Lạc Tĩnh Dực nói: "Chuyện này không phải rất tốt sao. Đây vẫn luôn là mộng tưởng của ngươi từ trước đến nay, rốt cuộc bây giờ đã có thể đặt một chân lên con đường ngươi theo đuổi. Chúc mừng"
"Dĩ nhiên! Lúc ta đàm phán xong suиɠ sướиɠ tới không ngủ được! Mọi thứ đều ấn định gần như xong hết, chỉ còn......thiếu kịch bản."
Lạc Tĩnh Dực cho rằng mình nghe lầm: "Thiếu cái gì?"
"Thiếu kịch bản......" Phùng Duẫn Hâm gãi gãi lỗ tai, không dám nhìn thẳng Lạc Tĩnh Dực.
"Cái quỷ gì? Công ty nhà ai cũng phải lấy kịch bản làm gốc rồi mới tính tiếp những thứ khác, đằng này mấy người đến tìm ngươi lộn chân lên làm đầu. Ngươi xác định chỗ này đáng tin cậy không vậy?!"
"Tin được! Hẳn ngươi đã từng nghe qua tập đoàn Lâm Văn đi. Mấy năm nay phim do bọn hắn đầu tư doanh thu đều khá ổn. Lúc biết người của Lâm Văn đến tìm, ta cũng có chút ngoài ý muốn, e là đây là cơ hội tốt nhất ta từng có đi......" Phùng Duẫn Hâm cảm khái.
Gần đây Phùng Duẫn Hâm vẫn loay hoay liên hệ tìm kịch bản tốt, áp lực cực kỳ lớn. Lâm Văn chỉ quan tâm hiệu suất làm việc, nếu là trù trừ chậm chạp không kiếm được đủ tiền về cho bọn họ, e là về sau không bao giờ có cơ hội hợp tác nữa.
Lạc Tĩnh Dực cân nhắc một lúc, sau đó nói: "Kịch bản vụ án mạng ở Lệ thôn ta viết xong rồi, ngươi lấy đi."
Phùng Duẫn Hâm sửng sốt: "Ngươi...... thật không?"
Lạc Tĩnh Dực nở nụ cười: "Lừa ngươi làm gì? Ai chẳng biết ngươi từ bé đã mê mệt phim trinh thám phá án, phim nào ưng bụng lại chẳng trốn học xem đi xem lại hai ba lần. Chờ ta về Bắc Kinh bế quan chỉnh sửa lần cuối, tu chỉnh cho hoàn mỹ rồi thì ngươi lấy đưa cho bên đầu tư suy xét thử. Được thì bắt tay vào việc, không được thì ngươi cùng bọn hắn bàn bạc lại xem muốn thể loại gì, ta viết cho ngươi."
"Dực tỷ!!!" Phùng Duẫn Hâm nắm lấy tay Lạc Tĩnh Dực, nước mắt lưng tròng.
Lạc Tĩnh Dực sợ Phùng Duẫn Hâm lại phun ra thứ gì quái dị đáng xấu hổ, lập tức chặn đầu: "Đừng nói gì hết."
Phùng Duẫn Hâm vẫn không nhịn được: "Nếu sau này có bị Trần Cách ghét bỏ thì tìm đến ta! Ta không chê ngươi đâu a!"
Lạc Tĩnh Dực một chưởng hạ xuống, làm đậu hũ trong đầu Phùng Duẫn Hâm suýt nữa phun hết ra ngoài.
.
Xe chuẩn bị đưa Lâm Ân rời đi, nàng đặc biệt luyến tiếc Trần Cách, đu lên hai tay hai chân ôm cứng, đầu chôn vào cổ Trần Cách không buông, trợ lý khuyên bảo nói cách nào cũng không nghe. Mãi đến khi người đại diện tới, thật vất vả mới xé được Lâm Ân khỏi người Trần Cách, thành công đưa nàng tiếp đất, thấy hai mắt Lâm Ân đã đỏ hồng.
Trần Cách sợ nhất là thấy nước mắt của người khác, vội vàng an ủi nàng: "Chờ ta trở về Bắc Kinh liền tìm ngươi a, ăn uống vui chơi gì đều tùy ngươi chọn lựa!"
Lâm Ân gật gật đầu, cầm khăn giấy trợ lý đưa sụt sịt lau nước mắt, lúc sau lại tiến đến ôm Trần Cách thêm một cái thật chặt, vỗ xoa xoa lưng nàng mới lưu luyến rời đi.
Tư tỷ cùng Trần Cách nhìn theo bóng dáng Lâm Ân tới khi khuất hẳn. Tư tỷ huých huých Trần Cách, trêu: "Cách tỷ rất được nữ sinh hâm mộ nha."
Trần Cách mặt đỏ lên: "Đừng nói bậy, chỉ là chị em tốt thôi."
Tư tỷ: "Ta cũng không nói hai ngươi có cái gì ái muội a! Nhưng mà có một chuyện, lúc nãy người đại diện của Lâm Ân đến tìm ta hạnh họe, nguyên do là bởi vì dạo gần đây cp của ngươi và nàng quá nhiệt, công ty Lâm Ân sợ sẽ ảnh hưởng hình ảnh của nàng nên đề nghị chúng ta nhanh nhanh cởi trói. Hừ!"
Trần Cách không trả lời. Nàng biết quy tắc trò chơi trong vòng, nhưng người nào thiệt tình đối đãi với mình như Lâm Ân và Lạc lão sư, nàng sẽ khắc cốt ghi tâm không bao giờ quên.
Lạc Tĩnh Dực ngồi trước máy theo dõi cách đó không xa, đang cùng Đào đạo và tổ trưởng tổ quay phim thảo luận gì đó.
Trần Cách đứng nép một góc, an tĩnh nhìn Lạc Tĩnh Dực.
Nàng không nghe thấy Lạc Tĩnh Dực đang nói cái gì, không biết Lạc Tĩnh Dực đang làm cái gì, nhưng chỉ cần nhìn đến người này, liền cảm thấy an tâm.
......
Ngày Trần Cách đóng máy, Lạc Tĩnh Dực tự mình đẩy một cái bánh kem to đến cho Trần Cách.
"Diễn rất khá, nữ chính."
Trần Cách ngơ ngác cầm dao cắt bánh Lạc Tĩnh Dực trao, ánh mắt vẫn dừng trên khuôn mặt Lạc Tĩnh Dực. Bỗng nhiên tất cả diễn viên khác trong đoàn đều ùa tới, bộ phận truyền thông báo đài cũng rục rịch tiến vào, Lạc Tĩnh Dực nhanh chân thối lui trở về.
Nhìn thấy Lạc Tĩnh Dực xa dần rồi khuất hẳn đằng sau đám đông, trong lòng Trần Cách như có ai đó hung hăng đạp lên, vạn phần đau nhức.
Vô số camera cùng ánh đèn flash hướng về nàng điên cuồng tác nghiệp. Hôm nay, ở đây, Trần Cách tuyệt đối là người được quan tâm nhất, là nhân vật chính của bữa tiệc.
Nhưng nàng hiểu được, hết thảy những thứ này là ai cho nàng.
Ai là Bá Nhạc của mình bao lâu nay.
Trần Cách liên tục đảo mắt khắp nơi tìm kiếm, vẫn không tìm ra được hình bóng Lạc Tĩnh Dực.
Giữa nàng và Lạc Tĩnh Dực lại bị ngăn cách nhau bởi một đám đông nhốn nháo giống như hồi còn ở Lệ thôn, nhưng lần này tâm trạng của Trần Cách phi thường khó chịu cùng buồn bã.
Như là đã nắm được, rồi lại để vuột mất.
.
Công ty đã chuẩn bị tốt căn hộ mới chào đón Trần Cách, lại hào phóng tặng thêm cho nàng một tuần nghỉ ngơi để nạp lại năng lượng.
Lúc nàng trở về nơi ở cũ để thu dọn đồ đạc, bạn cùng phòng kéo nàng ra nói chuyện:
"Trước giờ ta làm phiền ngươi nhiều lắm đúng không? Ta biết cái miệng mình không ngừng được, thường xuyên cãi nhau ầm ĩ khiến ngươi đau đầu, cho ta xin lỗi. Trần Cách, nói thật ta rất hâm mộ ngươi, cuối cùng đã có cơ hội bứt phá. Còn ta...tháng sau tính toán trở về quê, không trụ nổi ở đất Bắc Kinh hoa lệ này nữa. Không phải ai cũng tốt số, may mắn được quý nhân nhìn trúng. Ai...... Tóm lại, chụp với nhau cái ảnh làm kỷ niệm chứ? Yên tâm, những chuyện sinh hoạt riêng tư của ngươi ta sẽ không bán ra ngoài."
Trần Cách dĩ nhiên không từ chối, cùng bạn cùng phòng chụp rất nhiều ảnh. Một lúc sau, người kia tiếp tục nói :
"Thực xin lỗi, vừa rồi ta tâm trạng không tốt, ghen tỵ với ngươi nên mới nói như vậy. Kỳ thật ngươi đối với diễn xuất có bao nhiêu nỗ lực, ngay cả đi WC cũng đều nghiên cứu không ngừng, ta đều biết. Thành quả hôm nay là ngươi xứng đáng có được"
Trần Cách vội vã phủ nhận: "Không có a!"
Người nọ cười rộ lên, lấy tay quẹt quẹt nước mắt: "Ngươi mỗi lần vào WC liền ngồi lỳ nửa tiếng đồng hồ, âm thanh từ di động phát ra đều không nhỏ, ngốc tử cũng đoán được ngươi đang làm gì ok? Ngươi phải cố gắng theo đuổi nha, chờ ngươi trở thành ảnh hậu, ta mới có cơ hội ba hoa với người khác là ta nhìn ngươi lớn lên"
Dọn đến căn hộ chung cư rộng rãi tiện nghi do công ty chuẩn bị xong xuôi, Trần Cách đứng bên cửa sổ nhìn quang cảnh Bắc Kinh được che phủ bởi những tòa nhà cao chọc trời chen chúc nhau, bên dưới đường là dòng xe li ti như một đàn kiến nối đuôi nhau không ngừng nghỉ.
Trần Cách có thể mơ hồ thấy được, tương lai mình mong ước bấy lâu nay đang dần trở thành hiện thực, sáng lạn đến nỗi làm Trần Cách có chút hoa mắt, nhất thời không dám đối mặt.
Giống như phần tâm tình nàng dành cho Lạc Tĩnh Dực.
Rất muốn bỏ xuống được phần tâm tình bối rối này, bỏ được hoang mang của nàng về tương lai.
Đến nỗi phần tâm tình này cùng tương lai rốt cuộc sẽ có kết quả như thế nào, giờ phút này Trần Cách tạm thời chưa muốn nghĩ đến.
Nàng cẩn thận lấy cuốn "Tại nơi sâu nhất" mua đã lâu mở ra đọc, muốn dịu bớt đi những rối loạn trong lòng giờ phút này.
"Bởi vì đời là bể dâu. Đắm chìm trong hoan lạc chỉ có khả năng thỏa mãn thể xác nhất thời; còn muốn giải phóng linh hồn khỏi bĩ cực trần gian, phải trải qua biết bao nhiêu là dày vò thống khổ."
Lời tác giả:
Chương sau bắt đầu tiến vào giai đoạn mới~
Bồ câu bồ câu cùng Lạc lão sư xông lên!