PHÙNG TRÀNG NHẬP DIỄN

Trần Cách vào đoàn《 Sao Diêm vương 》  mười ngày, Lạc Tĩnh Dực vẫn chưa thể tới Thượng Hải.

Tuy bộ phim này không có nhiều cảnh hành động đấm đá, nhưng bởi vì thuộc thể loại khoa học viễn tưởng nên diễn viên phải treo mình trên dây cáp bay tới bay lui cả ngày trước phông xanh.

Không phải Trần Cách chưa từng nếm thử qua mùi vị dây cáp, nhưng mật độ không dày đặc như bây giờ. Diễn xong vài phân đoạn, Trần Cách bị dây thép siết đến phát đau, cho dù bên trong có lót một lớp giảm xóc nhưng đau nhức vẫn hoàn đau nhức. Đặc biệt là bắp đùi, buốt đến nỗi không nói nên lời.

Cũng may hàng ngày Trần Cách thường xuyên vận động nên cơ khớp dẻo dai vững chải, mặc dù treo mình trên không vẫn có thể thực hiện động tác vô cùng linh hoạt tự nhiên khiến Chử đạo khen không dứt miệng.

"Còn tưởng không có thời gian tham gia khóa huấn luyện thể lực thì ngươi sẽ không thích ứng kịp cường độ treo dây cáp cả ngày, lên hình quơ quào cào cấu, nào ngờ hiệu quả hình ảnh mượt mà như dân cascadeur chuyên nghiệp. Khó trách Lục tổng thưởng thức ngươi ngươi như vậy, tiểu Trần rất giỏi nha" Chử đạo vỗ vai Trần Cách tán thưởng.

Trần Cách chỉ biết nuốt ngược nước mắt vào trong nặn ra nụ cười khổ: ".......Cảm ơn Chử đạo......"

"Ngày mai nghỉ ngơi hồi sức một hôm đi. Một lát ta bảo trợ lý đưa cho ngươi thuốc mỡ gia truyền, chịu khó bôi liên tục sẽ đỡ nhiều những chỗ đau nhức"

Lạc Tĩnh Dực đang chuẩn bị lên máy bay tới Thượng Hải thì Trần Cách xem tin tức thấy một cơn bão bất ngờ đổ bộ gần khu vực Ngũ Sơn, hoảng hồn gọi điện không cho Lạc Tĩnh Dực khởi hành, một hai bắt nàng ở lại đến khi bão tan hoàn toàn. Chờ thêm ba ngày nữa thời tiết êm đẹp bình thường, những tưởng lần này chắc chắn gặp được nhau thì lại phát sinh thêm chuyện khác, tay mơ như Phùng Duẫn Hâm bắt tay vào biên tập hậu kỳ cho 《 Bạch hồ điệp 》 chưa bao lâu đã stress tới nỗi sắp sửa giật trọc tóc, cuối cùng Lạc Tĩnh Dực đành phải nhảy vào trợ giúp.

"Cố chờ ta thêm mấy ngày nữa" Lạc Tĩnh Dực nói qua điện thoại.

Trần Cách đương nhiên không có lý do gì để bực dọc hay phản đối. Lạc lão sư có công tác, chính mình cũng có công tác. Nhưng đã mười ngày không được nhìn thấy Lạc lão sư, không nghe được mùi xạ hương trắng trên người nàng, Trần Cách cảm thấy cạn khô năng lượng, ngột ngạt ngóng trông.

"Cảm ơn Chử đạo." Trần Cách cố gom một chút năng lượng cuối cùng nặn ra nụ cười lễ phép đáp lại rồi nhanh chóng trở về khách sạn.

Cường độ làm việc quá cao, mãi cho đến 11 giờ tối đoàn phim mới thả người, Trần Cách rêm khắp mình mẩy, một cơn gió lướt qua thôi cũng đủ làm nàng bủn rủn tê tái.

Vừa về tới cửa khách sạn đã thấy rất đông fan ở đó, chuẩn bị camera đèn flash đầy đủ sẵn sàng tác nghiệp. Lúc Trần Cách còn quay phim ở Cờ thôn, một phần vì địa điểm heo hút sâu trong núi đi lại quá khó khăn, một phần vì đoàn phim cấm bất luận mọi hình thức tiếp ứng, định kỳ sẽ tự động tung ảnh hậu trường làm phúc lợi nên fan không cần kéo đến. Nhưng lần này phim trường 《 Sao Diêm vương 》 được dựng ngay ngoại ô Thượng Hải chỉ cần đi nhoáng cái là tới , Coo Coo lại quá nhớ Trần Cách nên quyết tâm ghé thăm, cũng rất biết điều không quấy rầy nàng làm việc, ngoan ngoãn chờ ngoài cửa khách sạn.

Trần Cách từ trong ô tô thấy được fan đứng xếp hàng gọn gàng quy củ, chưa kể còn nghiêm túc nhắc nhở nhau giữ trật tự, mắt long lanh duỗi dài cổ ngóng trông mình xuống xe.

Trần Cách biết vì chuyện mình liên tục nhập tổ mà fan náo loạn bên dưới official weibo của Bác Triển, inbox Kỷ Dao cũng ngập ngụa thư góp ý, yêu cầu công ty phải xem xét lại, an bài công tác cho Trần Cách sao cho hợp lý.

Kỷ Dao nói với Trần Cách: "Fan của ngươi cũng giống như ngươi, rất khắc chế. Bực bội thì mắng mấy câu, mắng xong nguôi giận rồi thì sẵn sàng ngồi xuống nói chuyện phải quấy. Ngươi không biết đâu, trước đây dưới trướng ta có một vị ảnh đế nhìn trúng cả hai phim khởi quay đồng thời điểm, thế là nhất quyết một chân hai thuyền điên cuồng chạy qua lại như con thoi, khuyên bao nhiêu cũng không nghe. Kết quả fan người này lôi ảnh đại diện của ta ra photoshop máu me bê bết, gắn sừng trâu đuôi quỷ gửi đến văn phòng. Vậy mà vẫn chưa thỏa mãn, còn đuổi theo mắng ba tuần liền không dứt"

Trần Cách biết fan luôn nghĩ cho mình, vừa ra sức bảo vệ quyền lợi vừa tận lực kiềm chế để không gây phiền toái làm mình khó xử.

Trần Cách cũng không định làm Coo Coo lo lắng, vốn dĩ cả người chỗ nào cũng đau, nhưng lúc xuống xe nàng tỉ mỉ điều chỉnh dáng đi để không ai phát hiện ra chuyện này. Trợ lý và vệ sĩ bọc xung quanh hộ tống nàng ra thang máy. Khi cửa sắp đóng lại, Trần Cách tháo khẩu trang hướng các fan vẫy vẫy tay, trong mắt mang theo ý cười sủng nịch.

"A a a a --"

Được Trần Cách đáp lại, fan mất hết kiềm chế mạnh ai nấy la lên inh ỏi.

"Bồ câu bồ câu phải chú ý thân thể a! Đừng quá mệt nhọc!"

"Nữ nhi! Đi ngủ sớm một chút!"

"Lão công -- nhìn ta này! Lão công lão công lão công --!"

"Daddyyyyyyyyy!!!"

Cửa thang máy nhanh chóng khép lại nhưng cái danh xưng đáng sợ không biết do fan nào chơi lớn hét lên vẫn kịp lọt vào tai Trần Cách.

Trần Cách: "......"

Vệ sĩ nam cười cười: "Tiểu cô nương truy tinh bây giờ thật phóng khoáng, cái gì cũng dám gọi"

Trần Cách càng xấu hổ.

Nhưng vẫn cảm thấy có chút may mắn.

May mắn Lạc lão sư không nghe thấy mấy lời này, nếu không......

Trần Cách thở phào.

Mấy Coo Coo tập kết hôm nay hoàn thành chỉ tiêu tiễn Trần Cách lên phòng xong xuôi thì tụm năm tụm bảy nói chuyện rôm rả, còn selfie làm kỷ niệm.

"Bồ câu bồ câu quá đẹp! Ngoài đời còn đẹp hơn trên phim nhiều!"

"Dáng người không chê vào đâu được!"

"Vừa rồi vị cô nương nào kêu daddy lúc thang máy gần đóng vậy, bồ câu nghe xong hết hồn trợn mắt to như cái đèn pha ý, cười chết. "

"Thật á?! A a a lần sau ta cũng kêu!"

......

Suốt một đường từ sảnh khách sạn xuống hầm, fangirl hihi haha bàn tán xôn xao không dứt, không hề biết người ngồi trên chiếc ô tô đậu gần lối ra đều nghe thấy hết tất cả những gì nãy giờ các cô ríu rít.

Phòng 1808.

Trợ lý đưa thuốc mỡ đến, truyền lời Chử đạo dặn dò Trần Cách ngâm nước ấm rồi hãy bôi thuốc, lại nghỉ thêm một ngày chắc chắn sẽ khá hơn.

"Cảm ơn" Trần Cách mệt đến độ chỉ có thể gật đầu một cái để giữ lễ phép chứ hết cười nổi.

Đóng cửa tiễn khách về, cả căn phòng lại chìm vào yên lặng, chỉ còn giọng biên tập viên đều đều phát ra từ chiếc TV đã được chỉnh volume về bé nhất.

Trần Cách mệt mỏi tựa lưng vào cửa, thở dài một hơi thẫn thờ nhìn lên trần nhà.

Thật nhớ Lạc lão sư.

Nàng lấy điện thoại trong túi ra mở hết toàn bộ tin nhắn thoại mấy ngày nay Lạc Tĩnh Dực gửi đến nghe đi nghe lại, rồi lại ngắm nghía tới lui đoạn clip và bức ảnh tự chụp mà Trần Cách làm nũng năn nỉ hết lời mới có được.

Còn tưởng xem xong sẽ dịu đi nỗi nhớ âm ỉ trong lòng, nào dè nỗi nhớ ấy lại càng cồn cào day dứt.

Chưa bao giờ Trần Cách cảm thấy nội tâm mình đơn bạc như lúc này, như thể bị ai đó khoét đi một phần gì đó vô cùng quan trọng.

Trống rỗng.

Mỗi đêm khi nằm trên chiếc giường rộng thênh thang lạnh ngắt, nàng nhớ da diết cái ôm ấm áp của Lạc lão sư, nhớ những động chạm nhẹ nhàng tinh tế lại có thể chạm đến sâu thẳm tâm hồn của nàng.

Từng cử chỉ có chừng mực lần tìm đến đúng ngay điểm nhạy cảm nhất mà mơn trớn xoa nắn khiến Trần Cách vừa thẹn vừa thích. Ngay cả Trần Cách cũng không biết nơi đó có thể mẫn cảm đến nhường vậy, nhuyễn ra thành nước dưới bàn tay của người kia.

Cho dù là khả năng viết kịch bản hay kha năng ở trên giường, thiên bẩm của Lạc lão sư đều làm cho Trần Cách tâm phục khẩu phục. À không, tâm phục thân phục.

Lạc lão sư thật sự thật sự lợi hại a...... Sao lại có người cái gì cũng giỏi?

Trên thế giới này còn có chuyện gì nàng nắm không rõ, làm không tốt sao?

Trần Cách lại bắt đầu cầm lòng không được mà sinh ra cảm giác sùng bái mãnh liệt.

Vừa mới nếm thử chút thức ăn mặn đã phải tách ra, đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt lại bị chia loan rẽ thúy, bao nhiêu xúc cảm cuồn cuộn trong lòng không có chỗ phát tiết, chỉ có thể tự mình chậm rãi tiêu hóa.

Trần Cách muốn tranh thủ gọi cho Lạc Tĩnh Dực bày tỏ nhớ thương, nhưng lại sợ ảnh hưởng công việc của nàng.

Thôi, tốt hơn là đừng......

Trần Cách quyết định ngồi dậy đi tắm để khỏi suy nghĩ linh tinh.

Mới cởi xong bộ quần áo trên người, bên ngoài đã vang lên tiếng chuông cửa.

"Ai vậy?" Trần Cách trồng vội áo ngủ chạy ra, ngó vào mắt mèo kiểm tra.

Ngoài cửa là một vóc dáng cao gầy cúi đầu, vành mũ lưỡi trai che kín cả khuôn mặt.

Trần Cách: "?"

In thin thít không nói tiếng nào, chẳng lẽ là tư sinh?

Trong đầu Trần Cách gióng lên từng hồi chuông báo động đỏ, đang tính gọi cho bảo vệ thì lúc này mới nghe người ngoài cửa mở miệng:

"Đưa cơm"

Thanh âm này đi vào tai Trần Cách, làm trái tim nàng nảy lên một cái.

Người nọ tiếp tục nói: "Đưa cơm cho lão bà của ta"

Lạc lão sư?!

Trần Cách lập tức mở cửa ra.

Lạc Tĩnh Dực đội nón lưỡi trai đeo khẩu trang, mặc áo khoác nỉ liền mũ màu xám hơi rộng bên ngoài sơ mi, quần jeans đen bó sát người trông càng tăng thêm vẻ cao gầy. Kiểu ăn mặc này làm nàng có loại nét đẹp trung tính, không giống với kiểu hình văn nghệ nhẹ nhàng thường ngày.

Trần Cách không thể tin được: "Lạc lão sư, sao ngươi lại......"

Lạc Tĩnh Dực nhanh chóng sấn tới dùng môi ngắt lời nàng, không quên hất chân về sau khép cửa lại.

Bao nhiêu chờ mong khao khát mấy ngày qua đột ngột được lấp đầy, Trần Cách nào còn nghĩ nổi thứ gì khác, chỉ biết vòng tay ôm cổ Lạc Tĩnh Dực kéo nàng đến sát thật sát vào người mình.

Lạc Tĩnh Dực cảm nhận rõ ràng sự đáp lại nhiệt tình của Trần Cách, cả người trong nháy mắt phát hỏa, cật lực ấn Trần Cách vào tường đến nỗi mũi chân Trần Cách bị nhấc lên khỏi mặt đất, thanh âm trong miệng không kiềm chế được bắt đầu tuôn ra......

......

"Cơm ngon không?" Lạc Tĩnh Dực vuốt ve vành tai nóng hổi của Trần Cách.

Trần Cách mềm nhũn nằm trong lòng Lạc Tĩnh Dực, ngoan ngoãn gật đầu đầu.

"Ăn nữa không?"

"Ăn......"

Lạc Tĩnh Dực từ từ cởϊ áσ ngủ đã xộc xệch của Trần Cách ra. Lớp vải nỉ áo khoác trên người Lạc Tĩnh Dực thi thoảng lại cọ qua làn da trần trụi, khiến Trần Cách thẹn thùng xấu hổ lại xen lẫn hưng phấn khác thường.

"Nhìn ra được ngươi rất muốn ta."

Trần Cách rũ người tựa vào thành bồn tắm bóng loáng, ánh mắt nhìn Lạc Tĩnh Dực đầy chờ mong.

Lạc Tĩnh Dực hôn hôn lên vành tai nàng:  "Ta cũng rất nhớ ngươi."

......

Đã lâu không chạm vào nhau, giờ lại tự dưng dồn dập thế này làm Trần Cách có chút mê mê.

Cuối cùng Lạc Tĩnh Dực phải đỡ nàng lê từ từ về giường.

"Chắc ta phải rèn luyện thể lực thêm, khi nào đủ sức bế ngươi lên thì tốt rồi"  Lạc Tĩnh Dực mặc áo choàng tắm của Trần Cách, co duỗi cử động cánh tay một chút cho bớt mỏi.

Trần Cách trùm chăn kín mít lộ ra mỗi đôi mắt, nhìn "Lạc lão sư đã mười ngày không được gặp"  ngay trước mặt. Không phải nằm mơ a, thật sự là Lạc lão sư. Ban nãy nàng còn.... Trần Cách nhớ lạichình như mình lúc đó kêu hơi quá, xấu hổ không dám nhìn thẳng Lạc Tĩnh Dực.

"Sao vậy?" Lạc Tĩnh Dực nhìn Trần Cách bọc như kén tằm, buồn cười lôi góc che che mặt nàng xuống một chút: "Lại thẹn?  Đừng suốt ngày da mặt mỏng nghĩ nhiều như vậy, tự mình làm khổ mình"

Đôi mắt Trần Cách long lanh:  "Lạc lão sư vừa rồi gọi...... lão bà, là có ý gì?"

"Nghĩa đen thế nào thì chính là thế ấy" Lạc Tĩnh Dực nói, "Làm sao? Dưới lầu sáu bảy chục tiểu cô nương tranh nhau kêu ngươi lão công lão công, ta không được chạy lên đánh dấu chủ quyền một chút à?"

"Lạc lão sư nghe được?!" Trần Cách sửng sốt.

"Ta cũng không muốn nghe, nhưng fan của ngươi la quá ầm ĩ, phỏng chừng bên ngoài mười dặm còn nghe thấy được. Đang yên đang lành tự dưng bị rót đầy một bụng dấm, ngươi mau đến dỗ ta đi"

Có ai lại chủ động đòi được dỗ như nàng không, Lạc lão sư thật quá đáng yêu đi.

Trần Cách hỏi: "Lạc lão sư muốn ta dỗ như thế nào?"

Lạc Tĩnh Dực nhíu mày: "Chuyện này còn phải hỏi ta sao? Ngươi tự nghĩ không được à?"

Trần Cách sửng sốt.

Xong rồi, Lạc lão sư chê ta đến choáng váng! Lạc lão sư ghét bỏ ta!

Nhưng mà...... Lạc lão sư có thể đặt chân vào chỗ mà không có bàn tay tiểu Triệu nhúng vào xử lý trước đã là một đột phá chướng ngại tâm lý rất lớn rồi.

Trong lòng Trần Cách trở nên ấm áp.

"Ban nãy ta thấy trên người ngươi có vết thương"  Lạc Tĩnh Dực ngồi ở mép giường, "Có phải do dây cáp siết không?"

Lạc Tĩnh Dực vừa đoán đã trúng.

Trần Cách gật gật đầu, ngọt ngào cười: "Nhưng mà trông thấy Lạc lão sư thì bao nhiêu đau đớn cũng hết sạch"

Lạc Tĩnh Dực cười nói: "Đúng vậy, cứ như vậy mà dỗ. Ta đặc biệt dễ xiêu lòng, ngươi cười với ta một cái, ta đã vui lên rồi"

Trần Cách mau bị Lạc Tĩnh Dực làm cho mê chết, cũng không màng chính mình lõa thể, vươn tới ôm cổ Lạc Tĩnh Dực, tham lam hít lấy mùi hương trên người nàng.

"Thật nhớ Lạc lão sư"

Lạc Tĩnh Dực mở rộng áo choàng tắm của mình ấp Trần Cách vào trong, hai người da kề da dán cùng một chỗ.

"Ta cũng rất nhớ ngươi, tiểu Trần Cách."

Trần Cách không nói gì, ban nãy còn tự nhủ phải kiềm chế không làm cho mình có vẻ quá dính người, nhưng thực tế lại hành động hoàn toàn ngược lại, một giây cũng không muốn buông Lạc Tĩnh Dực ra.

Lạc Tĩnh Dực nói: "Vẫn nên để ta kiểm tra vết thương đi. Ngươi còn phải quay lâu, nếu không trị từ bây giờ về sau rất dễ để lại di chứng. Ngoan."

Trần Cách được Lạc Tĩnh Dực kiên nhẫn dỗ dành, tim mềm ra từng mảnh. Nhưng trên người ngoài những vết bầm rải rác ở quanh eo và sau lưng, chỗ đau nhất lại khó để ai xem được.

"Với ta mà cũng còn phải thẹn sao?" Lạc Tĩnh Dực để Trần Cách tựa vào lòng mình, tay còn lại luồn xuống tách chân Trần Cách ra. Một mảng đỏ tấy loang trên làn da trắng nõn nhanh chóng đập vào mắt Lạc Tĩnh Dực.

Lạc Tĩnh Dực nhất thời có chút xuất thần.

Như một mạt máu đỏ tươi nổi bần bật trên nền tuyết trắng.

Ngay cả bị thương cũng đẹp như vậy.

Trần Cách chôn mặt vào lòng Lạc Tĩnh Dực không dám nhúc nhích. Mà chỗ bị ánh mắt Lạc Tĩnh Dực chiếu xuống lại nổi lên phản ứng rõ ràng. Sợ Lạc Tĩnh Dực phát hiện, Trần Cách phải cố hết sức nghĩ lảng sang chuyện khác để giảm bớt.

Lạc Tĩnh Dực trầm mặc một lát, nói: "Đừng vội"

Trần Cách: "A?"

"Chờ ta xử lý tốt vết thương, lại cho ngươi ăn no"

Trần Cách: "......"

Nhanh như vậy đã bị phát hiện!

"Ta đi mua thuốc một lát, ngươi có thể nhịn được không?"

"Cái gì a...... Ta...ta cũng không thể tự làm ra cái gì kỳ cục"

Lạc Tĩnh Dực cười khẽ một tiếng.

Trần Cách vẫn không dám nhìn Lạc Tĩnh Dực: "Lạc lão sư không cần đi, Chử đạo có cho ta thuốc rồi. Ta để ở cạnh TV"

Lạc Tĩnh Dực cầm tuýp thuốc mỡ lên săm soi: "Ân, cái này quả thực dùng tốt. Đưa chân đây, ta giúp ngươi bôi"

"......"

Trần Cách lẳng lặng kéo chăn che người lại.

"Hửm? Không định bôi thuốc sao?"

"......"

Trần Cách hít một hơi thật sâu, chỉ có thể làm theo.

Lạc Tĩnh Dực quỳ chống một gối xuống đất, tách chân Trần Cách ra.

Trần Cách nín thở.

Thuốc mỡ lành lạnh chạm vào miệng vết thương, Trần Cách nhịn không được run lên.

"Đau sao? Cả người đều run" Lạc Tĩnh Dực đặt tay lên đùi Trần Cách trấn an nàng, ngẩng đầu lên ướm hỏi.

"Không......"

"Vậy thì chỉ có thể là phản ứng sinh lý. Cơ thể ngươi lại thèm ta"

"......"

"Chỗ này." Mấy vệt đỏ rải rác dọc hai đùi như mấy điểm dừng chân dẫn tới kho báu đang giấu kín, Lạc Tĩnh Dực nhìn thẳng vào nơi cất giấu bí mật đang không ngừng run rẩy kia, ánh mắt tạm dừng ở đó một lát, rồi đột nhiên cúi xuống hôn nhẹ vào.

"Lạc lão sư?!" Trần Cách hoàn toàn không ngờ Lạc Tĩnh Dực sẽ làm như vậy, theo bản năng muốn rụt người trở về chạy trốn.

Lạc Tĩnh Dực giữ hông Trần Cách lại không cho nàng chạy thoát, khóe miệng hơi lóe sáng, cũng không thể ngờ mình sẽ nguyện ý làm loại chuyện này.

"Ngươi thực đáng yêu." Lạc Tĩnh Dực không thấy dị ứng khó chịu một chút nào, lại hôn thêm vài cái.

Cả người Trần Cách căng chặt, hoàn toàn không dám nhúc nhích.

Cảm giác xa lạ tập kích làm nàng thở hổn hển, mười đầu ngón chân theo từng cử động của Lạc Tĩnh Dực dần dà cuộn chặt lại, cong lên.

......

Trần Cách không ngờ Lạc Tĩnh Dực sẽ dùng loại phương pháp này mình làm vui sướng. Nàng xụi lơ nằm xuống giường, phải một lúc sau mới lấy lại được một ít lý trí. Trần Cách ngước lên nhìn Lạc Tĩnh Dực, giọng bé xíu: "Ta cũng muốn......"

"Muốn cái gì?"

"Muốn làm chuyện Lạc lão sư vừa làm......"

Lạc Tĩnh Dực sờ sờ đầu nàng: "Đừng miễn cưỡng."

"Một chút cũng không miễn cưỡng" Trần Cách nóng lòng muốn thử, "Ta cũng muốn làm cho Lạc lão sư thoải mái"

......

Ánh mắt Lạc Tĩnh Dực dần trở nên mê ly, tay vuốt ve đỉnh đầu Trần Cách đẩy nàng xích vào gần hơn.

Trần Cách hơi hé mắt ngẩng lên nhìn Lạc Tĩnh Dực.

Xem ra Lạc lão sư thực thích phương thức hầu hạ này.

Vẻ mặt Lạc lão sư lúc này thật lay động lòng người.

Trần Cách nhắm mắt lại, càng cặm cụi nỗ lực nhiều hơn......

Một lần lại một lần, cứ như vậy cho tới quá nửa đêm hai người mới đi ngủ. Trước đó Lạc Tĩnh Dực sợ nãy giờ lăn lộn trôi hết thuốc nên lại bôi cho Trần Cách lần nữa.

Trần Cách đã sớm thay hết drap giường lẫn chăn gối khách sạn thành đồ cá nhân mình đem theo, để Lạc Tĩnh Dực có thể thoải mái nghỉ ngơi.

Cuối cùng cũng được nhìn thấy Lạc lão sư.

Trần Cách suốt cả đêm đều ôm lấy Lạc Tĩnh Dực, như một người con xa xứ tìm về cố hương, lưu luyến không muốn rời.

Lạc Tĩnh Dực nhớ lại chuyện mình vừa làm ban nãy, cũng cảm thấy khó mà tin nổi.

Nhưng Lạc Tĩnh Dực cảm thấy Trần Cách luôn làm mình vui vẻ, làm mình an tâm. Thế nên Lạc Tĩnh Dực nguyện ý trao đi tất thảy, đồng thời nhận lấy tất thảy, không có chút khiên cưỡng nào.

====

Chương sau là hoàn rồi đó mọi người. Tui nhớ lộn 86 chương chính văn ai dè 85 chương thôi nhe.

Bình luận

Truyện đang đọc