PHƯỢNG ẨN THIÊN HẠ

Hoa Trứ Vũ nhìn về phía cửa, sắc mặt tái nhợt, nhịp tim đập cuồng loạn. Nàng nói nàng muốn tìm người từng giả dạng Nạp Lan Tuyết, Nạp Lan Tuyết liền mang nàng đi gặp người đó. Có lẽ, trước đó nàng không dám xác định, nhưng vào lúc này, khi nhìn về phía cánh cửa kia, nàng không còn gì để nghi ngờ nữa.

Bởi vì nàng thấy Đồng Thủ đang đứng trước cửa đại điện.

Đồng Thủ là thị vệ của hắn.

Không thể nghi ngờ, người bên trong đúng là hắn.

Hắn đang ở ngay bên trong!

Hắn đang ở bên trong!

......

“Hoàng tử, chủ nhân vẫn chưa tỉnh lại, Thái y đã dặn dò, mấy ngày này không được làm phiền chủ nhân!” Đồng Thủ bước tới, thấp giọng nói.

Nạp Lan Tuyết tỏ vẻ lo lắng, cúi đầu nói: “Ta biết rồi.” Người đưa Cơ Phượng Ly về đêm qua chính là Nạp Lan Tuyết, cũng là người hiểu rõ tình trạng của Cơ Phượng Ly nhất. “Đáng lẽ hắn không được dùng nội lực, nhưng bây giờ kinh mạch toàn thân bị tổn thương, ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng bị thương nghiêm trọng, e phải nghi ngơi dài dài. Ta mang người này vào trong xem xét một chút, biết đâu có thể mang lại hiệu quả đặc biệt.”

Hoa Trứ Vũ nghe thấy lời nói của hai người, trong nháy mắt, cảm giác vui sướng trong lòng nàng như tan thành mây khói, chỉ có cảm giác nhớ nhung mãnh liệt trong lòng.

Nàng định bước vào trong, Đồng Thủ liền giơ tay ngăn lại: “Hoàng tử, sao có thể tự ý cho người khác vào! Ngươi......” Lúc này Đồng Thủ mới để ý tới Hoa Trứ Vũ, hắn giơ tay chỉ vào Hoa Trứ Vũ, giống, dường như không dám tin đây là sự thực, hắn nhắm mắt lại rồi mở ra, đồng tử mở lớn, mấp máy môi nói không nên lời. “Ngươi...... ngươi là...... ngươi là Nguyên Bảo, Nguyên đoạn tụ?”

“Không sai!” Hoa Trứ Vũ thản nhiên đáp, thân người khẽ lướt qua Đồng Thủ đang đứng ngây dại.

Vừa vào điện đã ngửi thấy mùi trầm hương rất nồng, nhưng mùi trầm hương cũng không giấu được mùi thuốc quanh quẩn, Hoa Trứ Vũ vừa ngửi thấy mùi hương mày, đầu óc có phần trống rỗng, bước chân cũng nặng nề hơn. Sàn điện lát đá trơn bóng soi rõ bóng dáng mờ mịt của nàng.

Nàng đứng thất thần trước cửa phòng, bỗng nhiên lại không có can đảm vén rèm lên.

Nàng vẫn còn nhớ, lần gặp mặt cuối cùng, nàng đã tự tay đâm vào ngực hắn, còn hắn, hắn nói yêu nàng, nhưng sẽ vĩnh viễn quên nàng.

Lúc đó nàng đã nghĩ, hắn sẽ chết, hắn sẽ rời khỏi nhân thế, đương nhiên hắn sẽ quên đi tất cả. Nhưng bây giờ nghĩ lại, liệu có phải hắn muốn quên nàng thật không.

Nay hắn chết đi sống lại, Tả tướng phản quốc đã biến thành hậu duệ hoàng thất Thiên triều, đại hoàng tử của Viêm Đế, Hoàng Phủ Vô Tương.

Còn nàng, từ một thái giám biến thành nữ tử, giữa nàng và hắn còn có mối hận thù giữa hai triều đại.

Nàng phải đối mặt với hắn như thế nào đây?

“Nếu đã đến sao không vào đi!” Bên trong có tiếng nói truyền ra, phá tan sự yên tĩnh trong điện.

Hoa Trứ Vũ run rẩy vén mành che lên.

Trong điện rất tối, tất cả cửa sổ đều đã được che lại, tuy là vậy, Hoa Trứ Vũ chỉ vừa đưa mắt đã nhận ra hắn đang nằm trên giường. Hai mắt nhắm nghiền, gương mặt tái nhợt, chỉ có lồng ngực đang khẽ phập phồng chứng minh hắn vẫn còn sống.

Hoa Trứ Vũ đi về phía hắn, mỗi một bước, trái tim lại rung lên một nhịp, vẻ mặt thản nhiên nhưng lòng bàn tay lại ướt đẫm mồ hôi.

Nàng ngồi xuống bên giường, đưa tay vuốt ve gương mặt hắn. Đôi môi tái nhợt không còn giọt máu, gương mặt trắng bệch như giấy, còn có hàng mi dày rậm của hắn.

Đột nhiên có một cánh tay mảnh khảnh cầm lấy tay nàng, kéo nàng ra khỏi hắn.

Lúc này Hoa Trứ Vũ mới nhận ra trong phòng còn có người khác, chẳng qua, trong mắt nàng chỉ hắn, hoàn toàn không rảnh để ý đến người khác. Mà người kéo tay nàng cũng phải ai khác, Ôn Uyển. Nàng ta đang đứng rất gần nàng, búi tóc hình mây, trên đầu cài một cây trâm ngọc, vô cùng xinh đẹp. Chính là vẻ mặt có phần lạnh lùng, còn có ý cười châm chọc. Lúc này Hoa Trứ Vũ mới nhận ra, người vừa cất tiếng bảo nàng vào trong chính là Ôn Uyển.

Nhìn thấy Ôn Uyển, Hoa Trứ Vũ không thấy kinh ngạc chút nào, có lẽ, nàng đã quen với những cách xuất hiện một cách dị thường của Ôn Uyển!

“Bây giờ không có ai được quấy rầy huynh ấy, nếu không có việc gì, ngươi lui ra ngoài đi, ta phải cho huynh ấy uống thuốc!” Ôn Uyển thản nhiên nói, đồng thời dùng thìa quấy nhẹ bát thuốc trong tay.

Từ sau lần Ôn Uyển cố ý nhắm vào nàng ở bữa tiệc chư hầu, Hoa Trứ Vũ đã đoán Ôn Uyển là người của Cơ Phượng Ly. Có lẽ lúc đó nàng ta và Hoàng Phủ Yên đều nghĩ nàng đã phá hoại kế hoạch của bọn họ, bức tử Cơ Phượng Ly, nên mới hận muốn ép nàng vào chỗ chết.

Hoa Trứ Vũ đứng dậy nói: “Đưa ta!”

“Không cần!” Ôn Uyển cười nhạt. “Lúc ta đến đây, huynh ấy đang bị thương rất nặng, e rằng một hai ngày nữa cũng không thể tỉnh lại, chăm sóc huynh ấy là bổn phận của ta. Nạp Lan, huynh mau dẫn cô ta ra ngoài, tuy chủ nhân muốn giữ cô ta lại, nhưng thân phận của cô ta không thích hợp ở lại hoàng cung.”

Hoa Trứ Vũ thản nhiên cười, thì ra Ôn Uyển cũng đã biết thân thế của nàng.

Nàng là nữ nhi của Hoa Mục, tội phạm phản quốc, hơn nữa, chỗ hợp nhất với nàng hiện tại không phải ở đây mà là đại lao Hình bộ.

“Bây giờ ta chỉ muốn được chăm sóc hắn, nếu hắn thoát khỏi nguy hiểm, các ngươi có thể giam ta vào đại lao!” Hoa Trứ Vũ thản nhiên nói.

“Thân phận của cô không đủ để chúng ta tin tưởng?” Ôn Uyển nhíu mày.

Thân phận của nàng!

Hoa Trứ Vũ đột nhiên cảm thấy bất lực, dù là nữ nhi Hoa Mục hay là người của tiền triều, tất cả đều không thích hợp ở bên cạnh Cơ Phượng Ly, chứ đừng nói đến việc chăm sóc hắn.

Ôn Uyển đưa mắt nhìn Hoa Trứ Vũ, chậm rãi bưng thuốc lại gần, định đưa tay đỡ hắn ngồi dậy. Nhưng đột nhiên, Cơ Phượng Ly mạnh mẽ bắt lấy cổ tay Hoa Trứ Vũ, hành động của hắn khiến nàng giật mình sợ hãi.

Hoa Trứ Vũ còn nhớ lúc hắn mắc dịch bệnh, hắn cũng từng bắt lấy tay mình như bây giờ, khi đó hắn còn nằm mơ, không ngừng gọi: Đừng đi, mẫu...... Khi đó, nàng không biết hắn nói gì, nhưng bây giờ đã có thể dịch ra hắn đang gọi mẫu hậu. Nàng nghĩ, liệu lúc này hắn có gọi mẫu hậu nữa không, nhưng không, hắn chỉ gọi: Bảo nhi.

“Đừng đi, Bảo nhi...... Bảo nhi......” Tiếng gọi kia khiến trái tim nàng run rẩy, nàng khẽ cầm lấy khăn tay, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán hắn.

“Nếu Ôn tiểu thư không tin ta, cô có thể ngồi ở đây quan sát, thế nào?” Hoa Trứ Vũ nhìn Ôn Uyển, lẳng lặng nói.

Mặt Ôn Uyển đã trắng bệch như tuyết, cắn chặt răng, cúi đầu nói: “Nạp Lan, huynh ở đây theo dõi cô ta!” Sau đó để lại chén thuốc trên bàn, nhanh chóng bước ra ngoài.

Nạp Lan Tuyết nhìn Ôn Uyển đã đi xa, chậm rãi đặt mình xuống ghế thở dài: “Không biết vì sao, ta tin cô sẽ không hại hắn!”

Hoa Trứ Vũ chậm rãi nâng Cơ Phượng Ly dậy, thản nhiên nhìn Nạp Lan Tuyết: “Vậy sao ngươi còn ngồi ở đây.”

“Để phòng vạn nhất!” Nạp Lan Tuyết bình tĩnh nói, hai hàng lông mày khẽ nhướng lên khiến vệt chu sa trên trán càng thêm nổi bật. Hoa Trứ Vũ không nói gì nữa, để mặc Nạp Lan Tuyết chăm chú nhìn nàng bón thuốc cho Cơ Phượng Ly, may mà hắn vẫn chưa hôn mê tới mức không biết gì cả, chỉ một lát sau, chén thuốc đã cạn sạch.

Hoa Trứ Vũ đỡ hắn nằm xuống giường, định đi cất chén thuốc lại phát hiện hắn vẫn nắm chặt lấy cổ tay nàng, dù thế nào cũng không chịu buông ra. Nạp Lan Tuyết thấy thế, đành đứng dậy nhận lấy chén thuốc.

Hoa Trứ Vũ chăm sóc Cơ Phượng Ly hai ngày hai đêm, người giám thị nàng liên tục thay đổi. Khởi đầu là Nạp Lan tuyết, sau đó tới Ôn Uyển, Đồng Thủ, cuối cùng là Lam Băng. Nàng hiểu, nếu không phải Cơ Phượng Ly kiên trì giữ chặt tay nàng không buông, bọn họ sẽ không mạo hiểm để nàng ở bên cạnh hắn.

Nhưng điều khiến Hoa Trứ Vũ cảm thấy kỳ lạ là người luôn có thành kiến với nàng là Lam Băng, từ khi biết nàng là Hoa Trứ Vũ, thái độ lại thay đổi hoàn toàn. Khi thấy nàng bón thuốc cho Cơ Phượng Ly, hắn ngồi một bên thở ngắn than dài: “Nếu ta sớm biết cô là nữ nhân...... hài......”

Đến ngày thứ ba, Hoa Trứ Vũ có thể cảm nhận được chân khí bắt đầu lưu chuyển trong cơ thể hắn, ngự y cũng nói hắn sắp tỉnh lại. Tâm trạng thả lỏng hơn, hai ngày liền mệt mỏi, nàng tới thiên điện nghỉ ngơi một lát. Dường như nàng đã ngủ rất lâu, đến khi tỉnh lại, trời đã sắp hoàng hôn, còn có tiếng người nói chuyện mơ hồ truyền tới.

Mấy ngày nay Cơ Phượng Ly luôn dưỡng bệnh ở cung Thuấn Hoa, cung nữ thái giám không nhiều, cũng không có ai dám lớn tiếng, tất cả đều đi nhẹ, nói khẽ, làm việc thận trọng.

Nghe thấy tiếng nói chuyện, Hoa Trứ Vũ lo lắng không biết có phải Cơ Phượng Ly xảy ra chuyện ngoài ý muốn không, vội vàng chạy chân trần ra ngoài. Quần áo, tóc tai cũng có phần rối loạn.

Nàng vội vàng chạy tới cửa đại điện thì dừng bước.

Vốn nàng còn nghĩ Cơ Phượng Ly đang dưỡng thương trong tẩm điện, nhưng không ngờ hắn đang ngồi ngay ngắn ở chính điện. Kỳ kinh bát mạch bị thương tổn khiến hắn không thể sử dụng nội lực, nhưng hành động không bị hạn chế. Lúc này, trông hắn không khác gì người bình thường, chỉ có gương mặt hơi tái nhợt, mái tóc thả dài càng tôn lên đôi mắt thâm trầm u tối.

Trong chính điện cũng không chỉ có mình hắn, còn có Tiêu Dận và Đan Hoằng. Đưa mắt quan sát, dường như bọn họ đang uống trà, nói chuyện.

Giọng nói Hoa Trứ Vũ vừa nghe được hình như là giọng nói của Tiêu Dận. Hoa Trứ Vũ đột nhiên xuất hiện đã hấp dẫn tầm mắt của Cơ Phượng Ly.

Hai người đưa mắt nhìn nhau.

Dường như cả trời đất chỉ còn mỗi gương mặt tái nhợt kia đang tồn tại, vâng là gương mặt tuấn mỹ, mái tóc đen dài, ánh mắt bức người nhìn chằm chằm vào nàng. Đôi mắt sâu thẳm như muốn hút nàng vào trong. Đây cũng là lần đầu tiên Hoa Trứ Vũ nhìn thấy ánh mắt cường thế bá đạo như vậy trên người Cơ Phượng Ly.

Cơ Phượng Ly tỏ ra vô cùng kinh ngạc, sau khi hắn tỉnh dậy đã thấy Bắc Đế Tiêu Dận tới bái kiến, nên chưa có ai nói cho hắn biết Hoa Trứ Vũ ở trong này. Hắn vẫn nghĩ mình vừa nằm mơ, mơ thấy nàng chăm sóc hắn, ở bên cạnh bón thuốc cho hắn.

Tin vào một giấc mộng còn đáng tin hơn ngoài đời thật, đối với hắn, giấc mộng đó quá đẹp, hoàn toàn không giống thật.

Hai người nhìn nhau thật lâu, mãi một lúc sau Hoa Trứ Vũ mới nhận ra mình còn chưa đi giày, gương mặt liền ửng đỏ lên, nàng vội vàng quay người, định trở lại phòng mang giày vào.

Đan Hoằng nhìn thấy Hoa Trứ Vũ liền nâng váy chạy đuổi theo, chặn trước mặt nàng.

“Tướng quân, người không sao chứ!” Đan Hoằng lo lắng hỏi.

Hoa Trứ Vũ cầm lấy tay Đan Hoằng, an ủi: “Ta không sao! Ngươi thế nào rồi, khi nào sẽ quay về Bắc Triều?”

Hai mắt Đan Hoằng ửng đỏ, nàng cúi đầu nói: “Người hay đi theo chúng ta đi! Nơi này, người có thể ở lại được sao? Trước khi đến đây chúng ta đã nghe nói...... người là thiên kim của Hầu gia, Hầu gia mưu phản, nên người...... Nghe nói các đại thần đều dâng tấu muốn giết người! Ta và đại ca sẽ dần người rời khỏi nơi này. Người nhất định phải đi theo chúng ta đi!”

Hoa Trứ Vũ trầm mặc, nàng cũng đã nghĩ tới kết quả này, vốn nàng định bỏ đi đến một nơi thật xa, nhưng vì hắn, nàng vẫn đến đây. Bây giờ hắn đã khỏe rồi, những người kia sẽ đối phó với nàng. Chỉ là nàng không ngờ nó lại đến nhanh như vậy.

Nhanh như vậy, tất cả đều đã biết nàng là nữ nhi của Hoa Mục?

Nàng lơ đãng nhìn vào đại điện, chỉ thấy Cơ Phượng Ly đang ngồi trên ghế, hiện giờ hắn vẫn chưa đăng cơ làm hoàng đế, nhưng sau đêm cung biến đó, Viêm Đế đã hạ chiếu thư để hắn nhiếp chính, thêm ít ngày nữa sẽ đăng cơ. Mà dù không có chiếu thư, đại quyền đều đã nằm hết trong tay hắn, thứ hắn thiếu, cũng chỉ có bộ long bào màu vàng khoác lên người nữa thôi.

Hắn sẽ vì quyền lợi mà giết nàng sao?

“Vương gia, Hoa tiểu thư từng tới Bắc Triều hòa thân, nếu không xảy ra nhiều chuyện như vậy, nàng đã sớm là Thái tử phi của bản đế, bây giờ cũng đã là Hoàng hậu. Lần này tới đây là mong Vương gia khai ân, cho nàng trở về Bắc Triều cùng bản đế.” Tiêu Dận nhìn Hoa Trứ Vũ nở nụ cười miễn cưỡng.

Cơ Phượng Ly nghe Tiêu Dận nói xong, ánh mắt lơ đễnh hơi nheo lại như đang nghiền ngẫm suy nghĩ.

“Cũng được, nếu vậy thì xin mời Hoa tiểu thư lại đây, để ngài tự mình hỏi xem nàng có nguyện ý đi theo ngài không!” Cơ Phượng Ly cầm lấy chiếc chén ngọc trong khay, nhấc ấm trà trên bếp lò nhỏ xuống, nước trà màu vàng nâu mang theo hơi nước nóng bao phủ lên gương mặt hắn.

Hoa Trứ Vũ nhíu mày, nàng thật không muốn tham dự vào những chuyện liên quan giữa hai nước, nhưng đã cho nàng lựa chọn, nàng cũng không thể không đi qua đó. Tuy tà váy khá dài, nhưng lúc nàng bước đi, bàn chân nhỏ gầy vẫn như ẩn như hiện trong làn váy.

Tiêu Dận chống tay nâng cằm, chậm rãi nhìn Hoa Trứ Vũ đi về phía này, trong đôi mắt màu tím thoáng hiện lên vẻ u ám.

Đan Hoằng đi theo Hoa Trứ Vũ vào phòng, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Dận, có cung nữ mang đệm tới, Hoa Trứ Vũ khoanh chân ngồi xuống. Nàng ngước mắt nhìn theo tầm mắt Cơ Phượng Ly sang Tiêu Dận, chỉ cảm thấy không khí xung quanh vô cùng quỷ dị, tuy không có đao kiếm khói lửa, nhưng lại tràn ngập mùi thuốc súng.

Tiêu Dận nở nụ cười yêu chiều, lấy ra hai chiếc khăn lông dê để vào tay Hoa Trứ Vũ, dịu dàng nói: “Sao không đi giày vào, sàn như vậy lạnh, dùng tạm cái này đi!”

Hoa Trứ Vũ ngây người, lúc này mới nhớ ra mình vẫn chưa mang giày vào, không ngờ lại bị Tiêu Dận nhìn thấy. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ dịu dàng của Tiêu Dận, nàng thật nghi ngờ hắn đã khôi phục ký ức.

Cơ Phượng Ly thoáng giật mình, trong đôi mắt u ám như xuất hiện ngọn lửa nhỏ, tuy vậy hắn vẫn bình tình nâng chén trà lên nhấp một ngụm, chậm rãi nói: “Người đâu, lấy một đôi giày tới cho Hoa tiểu thư.”

“Không cần đâu, ta tự đi lấy!” Hoa Trứ Vũ đứng dậy đi theo cung nữ kia, chỉ một lát sau đã đi giày tất chỉnh tề trở lại.

“Tiểu Vũ, nàng có đi theo chúng ta không?” Tiêu Dận khẽ nói.

Hoa Trứ Vũ đưa mắt nhìn Cơ Phượng Ly, chỉ thấy môi hắn mím chặt, đôi mắt càng thêm u ám. Nàng thản nhiên cười: “Ta rất muốn tới Bắc Triều, ta cũng không nỡ xa Trác Nhã, chỉ là...... hiện tại, muốn đi hay không không do ta quyết định.”

“Đúng vậy, nàng thật biết người biết mình.” Cơ Phượng Ly dùng ánh mắt sắc bén nhìn Tiêu Dận, không khí xung quanh như đóng thành băng.

“Vì sao không đi? Người ở lại nơi này rất nguy hiểm! Theo chúng ta về Bắc Triều đi!” Đan Hoằng lo lắng nói.

Cơ Phượng Ly khẽ nói: “Bắc Đế, ngày mọi người khởi hành, bản vương nhất định sẽ tới đưa tiễn!”

Tiêu Dận nhìn Hoa Trứ Vũ và Cơ Phượng Ly, sau khi trầm mặc một lát, hắn hơi nheo mắt lại cầm chén trà lên, cười nhạt: “Vẫn chưa định ngày, không biết Vương gia tính khi nào đăng cơ, bản Đế rất muốn ở lại chúc mừng!”

Cơ Phượng Ly cao giọng cười: “Không biết Bắc Đế giao quốc sự cho ai quản lý mà có thể yên tâm ngao du bên ngoài như vậy!”

Tiêu Dận nói: “Nhân dịp Hiền vương còn chưa muốn nghỉ ngơi, bản Đế cũng có thể vui vẻ thêm hai năm nữa!”

Hai người nhàn hạ nói chuyện với nhau, Hoa Trứ Vũ im lặng uống trà quan sát.

“Lạnh à?” Cơ Phượng Ly đưa tay đoạt lấy chiếc chén trong tay nàng, sau đó rót thêm cho nàng một ly trà ấm áp. Hoa Trứ Vũ nhận lấy uống một ngụm, uống xong, nàng mới phát hiện ra đây là chiếc chén Cơ Phượng Ly vừa dùng qua.

Hoa Trứ Vũ bị sặc, ngước mắt lên nhìn thấy sự mất mát trong mắt Đan Hoằng, nàng mới nhận ra Cơ Phượng Ly cố ý, rõ ràng là cố ý.

“Làm sao vậy?” Cơ Phượng Ly giơ tay vỗ lưng cho Hoa Trứ Vũ, giúp nàng điều hòa hơi thở mới cười nói. “Uống trà mà cũng nghẹn được.”

“Nếu đã vậy, bản Đế cũng không miễn cưỡng nữa. Nếu Tiểu Vũ nguyện ý ở lại Nam Triều, là phúc hay họa cũng là việc của nàng. Trác Nhã, chúng ta đã cố hết sức rồi. Đi thôi!” Hắn nói nhẹ nhàng như vậy, xem ra, hắn vẫn chưa nhớ ra nàng, chỉ vì Đan Hoằng thỉnh cầu nên mới mang nàng đi.

“Vậy bản vương không tiễn. Công chúa Trác Nhã, công chúa cứ yên tâm đi, Tiểu Vũ là ân nhân cứu mạng của ta, nếu không nhờ có nàng dùng miệng mớm thuốc, chăm sóc ta hai ngày nay, chỉ e ta đã vào quỷ môn quan. Dù cả thiên hạ muốn giết nàng, bản vương cũng sẽ không động tới một sợi tóc của nàng!” Cơ Phượng Ly chậm rãi nói.

Hắn lại cố ý! Rõ ràng, nàng không hề dùng miệng mớm thuốc cho hắn!

Tiêu Dận nhìn Hoa Trứ Vũ đầy thâm ý, sau đó nhanh chóng bước ra ngoài. Hoa Trứ Vũ đưa mắt nhìn theo, mãi đến khi bóng dáng Tiêu Dận và Đan Hoằng biến mất hẳn.

“Sao vậy, luyến tiếc bọn họ sao?” Có âm thanh truyền tới gần bên tai.

Hoa Trứ Vũ giật mình lùi lại, lúc này nàng mới nhận ra các cung nữ đã lui đi hết, trong điện chỉ còn lại hai người họ. Mà Cơ Phượng Ly, cũng không hề giống Cơ Phượng Ly khi đối mặt với Tiêu Dận. Không hề bình tĩnh, không hề thanh thản, cũng không có khí thế bức người......

Hắn đưa tay ôm chặt lấy vòng eo của nàng, cúi đầu chăm chú nhìn nàng, ánh mắt đầy thâm tình kia khiến nàng choáng váng, khiến nàng bị vây nhốt trong đó, cũng khiến nàng không thở nổi. Tay hắn chậm rãi dọc theo gương mặt nàng, ma sát gò má nàng, trong mắt tràn đầy vẻ phức tạp, thì thào nói: “Ta đang nằm mơ sao?”

Hoa Trứ Vũ không biết nên nói gì, mà trên thực tế nàng cũng không có cơ hội mở miệng, bởi vì môi hắn đã không chờ được hạ xuống. Dường như để kiểm chứng xem đây có phải sự thật không, nụ hôn của hắn kịch liệt đầy tính chiếm đoạt, tựa như đội quân tập kích thần tốc, ngang ngược công thành đoạt đất. Dần dần, dường như xác định nàng không phải một giấc mơ, nụ hôn của hắn bắt đầu dịu dàng hơn, lưu luyến trên môi nàng không rời, trằn trọc mút vào.

Bình luận

Truyện đang đọc