PHƯỢNG ẨN THIÊN HẠ

Hoa Trứ Vũ buồn bã bước ra ngoài. Có những tình cảm, không phải nói thay đổi là thay đổi được. Nhưng nàng cũng biết, Hoa Mục vốn không phải người nhẫn tâm đẩy dân chúng vào cảnh nước sôi lửa bỏng mà không cân nhắc gì.

Ánh trăng mới lên, chiếu sáng vằng vặc.

Có một người đứng cách đó không xa, hắn đứng ngược sáng nên không thấy rõ mặt, ánh trăng kéo bóng hắn thành một đường dài. Hắn cô độc đứng đó, không hề có ai khác bên cạnh.

Hoa Trứ Vũ giật mình, vừa nhìn thấy người kia, nàng cảm thấy vô cùng căng thẳng.

Hoàng Phủ Vô Song đã tới bao lâu rồi, liệu hắn có nghe được câu chuyện giữa nàng và Hoa Mục? Dựa theo khoảng cách, hình như hắn vẫn chưa tới nơi này.

Hoa Trứ Vũ bước về phía trước, Vô Song nghe thấy tiếng bước chân liền quay lại nhìn về phía nàng.

"Tiểu Bảo nhi, cuối cùng nàng đã tới rồi, ta nhớ nàng muốn chết!" Hắn cũng đi về phía trước, gương mặt dần xuất hiện rõ ràng hơn, đôi mắt hơi nheo lại, nụ cười rạng rỡ như hoa, khiến ánh trăng trên cao cũng ảm đạm thất sắc.

Hoa Trứ Vũ nhìn nụ cười thuần khiết vô tà của Hoàng Phủ Vô Song, lòng càng thêm nặng nề. Nàng định mở miệng nói chuyện mới chợt phát hiện, nàng không biết mình nên xưng hô hắn như thế nào.

Trước kia, nàng gọi hắn là điện hạ. Sau đó, nàng gọi hắn là hoàng thượng. Thỉnh thoảng cũng có lúc hắn để nàng gọi hắn là Vô Song. Còn hôm nay, tất cả những thân phận kia đều không thuộc về hắn!

Hoàng Phủ Vô Song như nhìn thấu tâm tư của Hoa Trứ Vũ, chỉ thấy hắn mỉm cười nói: "Tiểu Bảo nhi, nàng gọi ta là Phong được rồi, chắc Hoa tướng quân đã nói cho nàng biết ta chính là thái tử Mộ Phong của Mặc quốc."

Phong!

Hoa Trứ Vũ lấy lại bình tĩnh nhìn Hoàng Phủ Vô Song, nhìn nụ cười trên môi hắn, chữ Phong kia đã lên tới miệng vẫn không thể nói ra, làm cách nào cũng không nói ra được.

Hoa Mục đã nói nàng chính là hậu duệ Mặc quốc. Như vậy, Vô Song không phải là thái tử. Nói cho cùng, hắn cũng là một quân cờ trong kế hoạch phục quốc của Hoa Mục, bởi vì lực hấp dẫn từ một hoàng tử sẽ cao hơn rất nhiều so với một công chúa.

Hoa Trứ Vũ bỗng thấy thương hại Hoàng Phủ Vô Song.

"Vẫn nên..... gọi ngươi là Vô Song thì hơn!" Hoa Trứ Vũ khẽ nói.

"Cũng được, thật ra ta rất thích cái tên này! Chỉ cần do Tiểu Bảo nhi gọi, tên gì ta cũng thích." Hoàng Phủ Vô Song chợt tiến sát lại Hoa Trứ Vũ. Hơi thở ấm áp phả vào gò má khiến nàng cảm thấy rất nóng.

"Tiểu Bảo nhi có nhớ ta không?" Giọng nói trầm thấp từ phía trên truyền xuống, còn tay hắn đã giữ chặt lấy vai nàng.

Gần trong gang tấc, trong mắt hắn là sự hy vọng bùng cháy mãnh liệt.

Hoa Trứ Vũ lùi lại tránh hắn, thản nhiên nói: "Không! Ta chưa bao giờ nhớ tới." Nói xong, nàng xoay người rời đi.

Hoàng Phủ Vô Song nhìn hình bóng nàng khuất xa, ngọn lửa trong mặt chìm dần xuống, cuối cùng lại lạnh lẽo như lòng hắn lúc này.

Tiểu Bảo nhi, mỗi lần thì thầm gọi cái tên này, trong lòng hắn mang theo rất nhiều cảm xúc. Đơn giản vì hắn đã ký thác quá nhiều tình cảm lên cái tên này.

Uất ức, phụ thuộc, không cam lòng...... Thậm chí, còn có cả oán hận! Hận nàng tuyệt tình, hận nàng quá thẳng thắn, hận nàng không thương hắn, sự oán hận này rất sâu sắc, sâu đến mức mỗi lần nhìn thấy nàng, hắn chỉ muốn Bá Vương ngạnh thượng cung.

Nhưng hắn không thể!

Vì có một tình cảm còn sâu sắc hơn oán hận, đó chính là yêu. Thế nên, hắn vừa hận nàng nhưng cũng vừa nhung nhớ nàng.

Hắn và nàng đã dây dưa tới mức không thể tháo gỡ.

"Tiểu Bảo nhi, ta sẽ lấy lại những thứ thuộc về ta, bao gồm...cả nàng!" Giọng nói trầm thấp, nhẹ như lông vũ mà cũng nặng tựa thiên quân vạn mã.

......

Hoa Trứ Vũ ở lại Yên Đô mấy ngày, nhưng hoàn toàn không khuyên nổi Hoa Mục và Hoàng Phủ Vô Song.

Ba ngày sau, các nhánh quân tập hợp ở Yên Đô, Hoa Mục và Hoàng Phủ Vô Song dẫn quân tấn công Ung Thành ở gần đó. Hoa Trứ Vũ không đi theo quân mà ở lại trấn thủ Yên Đô.

Mười ngày sau, tin đại thắng truyền tới, Hoa Mục và Hoàng Phủ Vô Song đã đánh hạ Ung Thành, đang chuẩn bị tiến về Ninh Đô. Ngoài tin đại thắng, còn có một tin chấn động khác, đó là Cơ Phượng Ly đã đăng cơ làm hoàng đế.

Mấy ngày nay, nàng cố ý không nghĩ tới hắn, cố ý bỏ qua mọi tin tức về hắn. Nhưng cuối cùng, tin về hắn vẫn lọt vào tai nàng.

Cơ Phượng Ly đăng cơ làm hoàng đế.

Không có ai hiểu rõ hơn ý nghĩa của việc đăng cơ này. Nàng vẫn chưa quên lời Nạp Lan Tuyết nói hôm đó. Hắn nói, nước không thể một ngày không có vua, nhưng Cơ Phượng Ly lại chậm chạp không chịu lên ngôi, vì khi bước lên ngai vàng kia, hắn sẽ phải làm theo di chiếu của Tạ hoàng hậu.

Cuối cùng hắn đã lên ngôi, vậy khác nào nói, hắn đã quyết định phong Ôn Uyển làm hoàng hậu.

Hoa Trứ Vũ tựa tựa vào thân cây, nàng cảm thấy trời đất quay cuồng, cảnh xuân rực rỡ trước mắt như bao phủ một tầng bi ai.

Hắn từng nói, dù chân trời góc bể, hắn cũng không rời bỏ nàng ra.

Hắn từng nói, hắn yêu nàng.

Hắn từng nói, hắn sẽ dùng tính mạng hắn bảo vệ nàng.

Nhưng khi ngoảnh đầu nhìn lại, tất cả cũng chỉ là trăng trong nước, khi ánh sáng đi qua, thứ ở lại cùng nàng chỉ có màn đêm u tối.

Khi hắn biết Ôn Uyển là người đứng phía sau việc Hoàng Phủ Yên hạ độc nàng, liệu hắn còn phong Ôn Uyển làm hoàng hậu không?

Hoa Trứ Vũ trầm mặc, liệu Cơ Phượng Ly có biết nàng là công chúa tiền triều không? E là hắn đã biết rồi! Đúng vậy, chỉ dựa vào thân phận của nàng, hai người họ vĩnh viễn không thể ở cùng nhau.

Phụ thân chết trong biển lửa, tiền triều bị tiêu diệt máu chảy thành sông, những thứ đó đã trở thành vực sâu trong lòng nàng, cả đời không thể lấp đầy.

Hoa Trứ Vũ khẽ cười, sâu trong nội tâm, không bi không hận, tất cả chỉ còn lại sự ảm đạm.

Một đóa hoa men theo gió rơi xuống, nàng đưa tay đón lấy đóa hoa kia, nhắm mắt lại cảm nhận, hương hoa nhàn nhạt phảng phất trong không khí, đột nhiên dạ dày sôi trào, nàng vội vàng khom lưng xuống nôn mửa liên tục. Dạ dày cuồn cuộn không ngừng khiến nàng có cảm giác mình đã nôn ra cả mật, cảm giác trong miệng vừa chua vừa chát.

Nàng bám vào gốc cây đứng dậy, thở dốc hồi lâu.

Sao lại nôn mửa như vậy?

Nàng bần thần đứng đó, như nghĩ tới chuyện gì, sắc mặt lập tức tái nhợt. Sao có thể?

"Thái, ngươi theo ta vào đây!" Hoa Trứ Vũ nói xong liền quay người bước vào trong trại.

Thái nhanh chóng đi theo. Hoa Trứ Vũ ngồi trên ghế, vươn cổ tay ra, nhíu mày nói: "Thái, ngươi mau bắt mạch cho ta!"

Ngón tay Thái đặt lên cổ tay Hoa Trứ Vũ, chỉ thấy hắn hơi nhíu mày, còn khẽ thở dài. Hoa Trứ Vũ ngoài mặt bình tĩnh, nhưng một tay còn lại đặt trên đầu gối đang khẽ run lên cho thấy sự khẩn trương và hồi hộp của nàng.

"Thế nào?" Hoa Trứ Vũ nhìn Thái, run giọng hỏi.

"Chắc tướng quân đã đoán được rồi, là hỷ mạch." Thái khẽ nói.

"Ngươi có chắc chắn không? Lần bắt mạch trước đâu có phát hiện ra, hơn nữa, ta từng trúng Băng Vân Thảo, sao có thể có thai được?" Hoa Trứ Vũ không dám tin, hỏi lại.

"Đúng là hỷ mạch. Lần trước thuộc hạ đã nói số lượng Băng Vân Thảo rất ít, hoàn toàn không có ảnh hưởng gì tới cơ thể. Lần bắt mạch trước số tháng chưa đủ nên mạch tượng chưa lộ ra ngoài."

Hoa Trứ Vũ sững sờ kéo ống tay áo xuống, cười nói: "Ta biết rồi, Thái, ngươi ra ngoài trước đi!"

Thái có phần lo lắng nhìn Hoa Trứ Vũ, sau đó mới chậm rãi lui ra ngoài.

Hoa Trứ Vũ nhắm mắt lại, trong lòng chỉ cảm thấy chua xót.

Hỷ mạch. Ngày đó Cơ Phượng Ly nói chỉ cần nàng có con, nàng sẽ không rời xa hắn nữa. Vì thế, hắn đã giả bệnh tiếp cận nàng. Khi hắn hiểu lầm nàng dùng Băng Vân Thảo, hắn đã cảm thấy mất mát tới mức nào. Còn hôm nay, nàng đã có thai, còn hắn cũng đã đăng cơ làm hoàng đế.

Hỷ mạch này, đối với hắn mà nói, đối với nàng mà nói, liệu có phải là Hỷ không?

Hoa Trứ Vũ có cảm giác không thật, nàng đưa tay chạm vào bụng, cảm nhận cốt nhục của bọn họ đang nằm trong đó, trái tim vừa mềm mại, vừa mơ hồ.

Lần này, nàng nhất định phải bảo vệ hài tử của mình thật tốt!

Nàng đứng dậy, nhanh chóng lệnh cho Bình, Khang, Thái: "Chuẩn bị ngựa theo ta tới Ninh Đô."

......

Vũ Đô.

Mùng một tháng năm, Nhiếp Chính Vương Hoàng Phủ Vô Tương đăng cơ làm hoàng đế, đại xá thiên hạ, sửa niên hiệu thành Thái Bình, hậu cung khuyết trống, lục cung không có phi tần. Từ khi lên ngôi tới nay, hắn chỉ chuyên tâm vào việc nước, tận tâm tận lực, rất được lòng dân.

Đêm khuya yên tĩnh không một tiếng động, ánh trăng mông lung bao phủ hoàng cung hoa lệ. Trong Cần Chính Điện, ánh đèn vẫn sáng rực rỡ, phía ngoài là các thái giám và cấm vệ quân phụ trách canh gác.

Đồng Thủ hiện giờ đã là thống lĩnh cấm vệ quân, hắn tiếp nhận quân báo thám tử đưa tới, cúi người mang lên trình.

Cơ Phượng Ly khoác long bào ngồi trên long ỷ, từ khi lên ngôi tới nay, hắn vẫn luôn bận rộn xử lý chính vụ, phê duyệt tấu chương, thức đêm mấy hôm liền. Kể từ khi quyết định khôi phục thân phận Hoàng Phủ Vô Tương, hắn biết sớm muộn gì cũng có ngày này.

"Bệ hạ, chiến báo từ Yên Đô tới!" Đồng Thủ trầm giọng bẩm báo.

Cơ Phượng Ly nắm chặt cây bút lông trong tay, tiếp tục vùi đầu vào đám tấu chương, nói với Đồng Thủ: "Thế nào rồi?"

Đồng Thủ sửng sốt một lúc mới hiểu Cơ Phượng Ly cho phép hắn xem chiến báo, hắn vội vàng đọc lướt qua, khẽ nói: "Bệ hạ, Ung Thành thất thủ, quân phản loạn đang hướng về phía Ninh Đô."

Cơ Phượng Ly gật đầu hỏi: "Còn nữa không?"

Đồng Thủ sửng sốt, đang định nói không còn thì nghe thấy tiếng thái giám bên ngoài bẩm báo: "Bẩm bệ hạ, quân tình khẩn cấp tới!"

"Trình lên!" Cơ Phượng Ly buông cây bút lông trong tay, lạnh giọng nói.

Đồng Thủ vội đi ra ngoài tiếp quân tình dâng lên, Cơ Phượng Ly nhận lấy, nheo mắt đọc lướt qua. Đồng Thủ đứng bên cẩn thận quan sát gương mặt của Cơ Phượng Ly, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Bình luận

Truyện đang đọc