QUÁ MỨC CỐ CHẤP

Không biết có phải do hôm nay là thứ bảy không mà hôm nay người đến trung tâm thương mại mua sắm nhiều gấp đôi ngày thường.

Cố Thành đẩy xe, Thời Niệm đi bên cạn hắn, nâng cằm nhìn xung quanh, tầm mắt đảo qua từng kệ hàng, thỉnh thoảng nói một câu:

"Cô muốn mua cái này sao?"

"Cái nào cơ? Đúng đúng đúng, chính là túi trên cùng màu lam ấy."

"Anh có muốn mua không? Nếu chỉ có mình tôi mua thì lấy một túi thôi."

"Ừ."

Cố Thành trả lời, nhìn qua một vòng, ước lượng số lượng khách trong trung tâm.

Thời gian trước, bởi vì sự ngu xuẩn của Võ Tu mà trung tâm thương mại bị điều tra ra rất nhiều sản phẩm không đạt tiêu chuẩn, phạt tiền thì thôi không nói, nhưng danh tiếng lại rất khó gỡ lại, công ty phải lập kế hoạch marketing mới trong vòng một quý, đưa ra chính sách chiết khẩu, giảm giá và mua một tặng một để đẩy mạnh tiêu thụ, duy trì lượng khách hàng.

Bây giờ nhìn một chút, có vẻ như hiệu quả không tồi, nhưng kết quả cuối cùng phải đợi báo cáo cuối quý mới có thể kết luận được.

"Mua cái này! Mua cái này! Nhường đường nhường đường!"

"Mau mau mau."

Bên cạnh bỗng xuất hiện mấy bà dì lớn tuổi, từ phía sau chen lên tranh hàng trên kệ, dọa Thời Niệm nhảy dựng, sợ đụng phải bọn họ, vội vàng ôm đồ đạc vào trong ngực, lùi về đằng sau.

Tới khi eo đụng phải xe đẩy mới ngừng lại, không quay đầu lại, bỏ túi vào trong xe, đôi mắt đảo quanh, tiếp tục rà quét các kệ hàng, miệng lải nhải:

"Tôi cảm thấy hôm nay chiết khấu rất lớn, trước khi chưa từng thấy."

Kingdom là trung tâm thương mại lớn nhất trong khu này, bình thường có chiếu khấu thì cũng chỉ áp dụng trong phạm vi nhỏ, rất ít khi áp dụng với toàn bộ mặt hàng thế này, chả trách hôm nay người đông như kiến, sản phẩm chiết khấu còn rẻ hơn cả đồ mua trên mạng, mà chất lượng lại đảm bảo hơn nhiều.

Mới đi được một lúc mà Thời Niệm đã muốn mua cả cái trung tâm về nhà rồi.

"....Tôi còn muốn mua một chút yến mạch," Thời Niệm vừa nói tay vừa sờ soạn xe đẩy, "Tôi lấy túi đã, sau đó liền"

Đầu vừa quay lại, thanh âm lập tức im bặt.

Tay phải của cô còn đặt trên ngực người đàn ông, sờ soạng qua lại, trên áo sơ mi hằn lên vết nhăn, có vẻ như bị người ta xoa đi xoa lại một lúc rồi.

Thời Niệm giương mắt nhìn Cố Thành.

Cố Thành hèn mọn liếc cô, ánh mắt như đang dụ dỗ.

Cách áo sơ mi hơi mỏng, có thể cảm nhận được cả tiếng tim đập.

Bùm, bùm, bùm.

Thời Niệm vô cùng bình tĩnh, vỗ vỗ ngực Cố Thành: "Tim đập không tồi."

Nhịp vững vàng, cường độ vừa phải, hoàn toàn phù hợp với một người đàn ông khỏe mạnh nam tính.

Vô cùng tốt.

Thời Niệm nói xong, thu hồi tay, vừa muốn xoay người lại thì cổ tay lại bị người ta bắt lấy, đặt lại chỗ cũ.

"Bác sĩ Thời," Cố Thành rũ mi, "Cô vừa rồi sờ soạng tôi là vì muốn cảm nhận trái tim của tôi sao?"

Sờ soạng?

Cái từ này dùng đến thật tự nhiên....

Lực tay của Cố Thành rất lớn, Thời Niệm giãy giụa mấy cái cũng không thoát, rối rắm không biết nên trả lời thế nào, đúng lúc bên cạnh có một bà dì lớn tiếng mắng:

"Đứng chỗ này chặn đường người khác à, không thấy ở đây đã chật chội lắm rồi sao, ở đây lôi lôi kéo kéo cái gì, muốn làm gì thì về nhà mà làm đi!"

Thời Niệm xấu hổ không thôi, muốn nhân cơ hội rút tay về.

"Đúng đúng đúng, chúng ta đừng đứng đây cản trở nữa, mau mau mua xong còn đi về."

"Cẩn thận."

Cố Thành nói xong, cổ tay thoáng dùng sức, cả người Thời Niệm liền bị hắn kéo vào trong ngực, làn da ấm áp xuyên qua áo sơ mi mỏng manh mà truyền đến, bao phủ lấy Thời Niệm, làm cô càng thêm khốn đốn.

Cũng may Cố Thành rất nhanh buông tay, Thời Niệm thở phào, hoạt động cổ tay, chủ động lái sang chuyện khác:

"Anh còn muốn mua gì không, nếu không thì"

"Bác sĩ Thời," Cố Thành ngắt lời cô, ngữ khí có chút lười biếng, "Lúc cô bổ nhào vào ngực tôi, tôi cảm nhận được tim mình đập rất nhanh, phải làm sao bây giờ?"

Hả?

Thời Niệm lảo đảo một cái, thiếu chút nữa là ngã khuỵu, may mà có Cố Thành nhanh tay nhanh mắt giữ lại, lời nói hàm chứa ý cười.

"Bác sĩ Thời, cẩn thận."

Thời Niệm nhắm mắt lại, có chút hối hận vừa nãy mềm lòng đáp ứng đi mua sắm cùng Cố Thành, lẽ ra cô nên đi một mình mới đúng!!!

"Thời Niệm?"

Thời Niệm đang muốn mở miệng thì nghe thấy có người ở phía xa gọi mình, quay đầu lại, kinh ngạc nói:

"Quý sư huynh?"

Quý sư huynh?

Hắn chính là tên Quý sư huynh kia?

Cố Thành nheo mắt, im lặng đứng bên cạnh Thời Niệm, nhìn Quý Minh Bác từ trên xuống dưới.

Quý Minh Bác xuyên qua đám người đi tới, cười nói:

"Anh còn tưởng là chủ nhiệm Trần về rồi thì em sẽ đến phòng thí nghiệm cơ, kết quả đợi mấy ngày cũng không thấy em."

Đợi cô ấy?

Cố Thành sầm mặt, tâm tình càng thêm khó chịu.

Quý Minh Bác nói thế làm Thời Niệm có chút chột dạ, nhấp nhấp môi:

"Gần đây em hơi bận, không qua đó được, chắc phải chờ thêm một thời gian nữa."

Cô vừa mới chuyển nhà, phòng cũng chưa thu thập tốt, còn phải chuẩn bị một số giấy tờ nộp cho bệnh viện xét duyệt, thêm một đống chuyện lớn lớn bé bé, cái gì cũng chưa làm xong.

Cô hơi mệt mỏi, nhân lúc cuối tuần trộm lười một chút, không ngờ lại đụng phải Quý sư huynh.

"Em còn muốn chờ thêm một thời gian nữa?" Quý sư huynh lắc đầu, "Hay là em đưa số liệu thực nghiệm ra trước đi?"

Quý Minh Bác nhìn cô, giải thích: "Anh nghe phó viện trưởng nói sắp tới sẽ mời mấy chuyên gia bên đại học A về để tham vấn mấy đề tài nghiên cứu, phỏng chừng là còn muốn để chúng ta diễn thuyết, em nên chuẩn bị trước một chút."

Không có số liệu thực nghiệm thì không được, đến lúc đó tùy tiện lừa gạt thì sẽ bị phát hiện ngay.

"Em nghe chủ nhiệm Trần nhắc tới rồi," Thời Niệm cười cười, tối hôm qua lúc ăn cơm, chủ nhiệm đã nói chuyện này, còn đặc biệt nhấn mạnh nhiều lần, "Không sao, em chuẩn bị số liệu rồi."

Thời Niệm nghĩ nghĩ một chút rồi nói thật, "Mỗi năm xin nghiên cứu em đều chuẩn bị hai phần, năm nay còn có một cái dự phòng chưa dùng tới, chất lượng số liệu cũng ổn lắm, mấy ngày nữa em sửa lại số liệu cho khớp với kết quả thực nghiệm là dùng được rồi."

Thật ra mấy cái này đều là sẵn có, mấy năm nay cô đều chuẩn bị cho hàng mẫu một bản dự phòng, cảm giác kết quả cũng không khác thực tế lắm, năm nay chỉ là một thí nghiệm nho nhỏ, nếu có thể được chấp thuận, dựa theo tình hình này, số liệu của cô mười mấy bộ đều có chút khác biệt, nói cách khác, đủ dùng để nghiên cứu nhiều năm, nếu không lọt vào cấp quốc gia thì chí ít cũng lọt vào cấp tỉnh.

Quý Minh Bác sửng sốt, "Em viết hai phần?"

"Không phải không phải," Thời Niệm vội xua tay, "Em chỉ thay đổi một số thành tố nhỏ để làm thành một bản nữa thôi, không phải là viết mới hoàn toàn."

Quý Minh Bác nhìn chằm chằm Thời Niệm vài giây, sau đó không để tâm cười cười.

"Vậy thì được rồi, có việc gì thì em báo lại là được, anh chỉ là không thấy em đến phòng thí nghiệm nên lo lắng đến lúc đó em lại không có số liệu."

Chủ nhiệm của hắn nói không sai, Thời Niệm thật thông minh.

Từ năm đầu tiên bắt đầu xin nghiên cứu cấp tỉnh, hắn liền phát hiện cô luôn có thể nhanh hơn người khác một bước, làm thực nghiệm nhanh, viết báo cáo nhanh, tổng kết kinh nghiệm, phát triển bản thân cũng thật nhanh.

Phải biết rằng, cô năm đó cũng chỉ mới là chân chạy vặt mà thôi, thế mà bây giờ đã có thể tự mình đảm đương một phía, chủ nhiệm Trần đi công tác liền đem toàn bộ Bệnh khu VIP bàn giao cho cô mà không hề lo lắng.

Xinh đẹp, thông minh, lại có năng lực.

Khuyết điểm duy nhất có lẽ chính là...... hơi trì độn trong chuyện tình cảm.

Ôn nhu thì có ôn nhu, nhưng lại thiên về hướng khách khí, thật sự giống như là sư huynh, là đồng nghiệp thông thường, không hề có một tia niệm tưởng dư thừa.

Thật khiến người ta......

Đang nói, di động của Cố Thành rất không đúng lúc mà đổ chuông, lúc này Quý Minh Bác mới để ý đến người đứng bên cạnh Thời Niệm, sửng sốt, ngạc nhiên nói:

"Ai vậy?"

"A, hắn, hắn" Ánh mắt Thời Niệm hơi lóe, tự nhiên có chút xấu hổ, "Hắn là hàng xóm của em."

Hàng xóm?

Nhìn qua có vẻ không giống hàng xóm bình thường, ý cười trên mặt Quý Minh Bác không giảm, cũng không hỏi thêm. Đều là đàn ông, hắn có thể cảm nhận được địch ý rõ ràng của người hàng xóm đứng bên cạnh Thời Niệm.

Nhưng mà,

Hắn cảm thấy vị hàng xóm này của Thời Niệm nhìn qua có chút quen mắt, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải? Nói chung là quen mắt nhưng cũng không chắc chắn."

"Thì ra là hàng xóm," Quý Minh Bác không nói thêm gì, lôi kéo Thời Niệm đến gần mình, "Chắc là có chuyện gì khẩn cấp rồi, chúng ta đi qua bên này một chút, đừng làm phiền người ta."

Cố Thành đen mặt, điện thoại trên tay thúc giục dồn dập.

Thời Niệm thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, nhịn không được quay đầu lại, "Không thì anh nghe điện thoại trước đi, biết đâu có chuyện gì cấp bách, đừng để chậm trễ."

"Không có việc gì đâu," Cố Thành nhìn Quý Minh Bác vẫn còn chờ ở bên kia, "Cô qua đó nói chuyện với hắn một chút, lát nữa tôi đến tìm cô."

"Được."

Chờ đến lúc Thời Niệm rời đi, Cố Thành mới tiếp điện thoại, trong mắt không hề có độ ấm, âm thanh vô cùng lạnh lẽo.

"Nói."

"Cố tổng," trong điện thoại truyền đến một giọng nam cung kính mà câu nệ, "Không thấy Đại tiểu thư đâu cả."

Cố Thành im lặng, tầm mắt thâm trầm dừng trên người Quý Minh Bác đứng cách đó không xa.

"Hộ sĩ nói tối qua vẫn còn bình thường, sáng nay đã biến mất không thấy tăm hơi, chúng tôi phong tỏa toàn bộ bệnh viện cũng không tìm được người, bây giờ phải làm sao ạ?"

Bây giờ phải làm sao?

Cố Thành cười lạnh một tiếng.

"Vậy thì bắt người trở về, còn muốn tôi dạy anh cách làm sao?"

Nói xong không hề do dự tắt điện thoại, bước mấy bước dài liền đi qua, "Bang" một tiếng hất tay Quý Minh Bác ra, khiến cổ tay hắn cũng đỏ lên.

Thời Niệm: !!!!

"Anh làm gì thế?" Thời Niệm kinh hoảng, vội vàng bắt lấy tay Cố Thành, gắt gao nắm chặt.

Tự nhiên đi tới đánh người ta một cái là thế nào? Lực tay hắn lớn thế nào hắn có biết không vậy?

"Có con sâu."

"......"

"......"

Sâu ở đâu ra? Lời này quả thực là không hiểu nổi.

"Không sao đâu," Quý Minh Bác cười, xoe nhẹ cổ tay, nhìn Thời Niệm đang nắm chặt tay Cố Thành, ánh mắt hơi lóe, "Có khi là thật sự có con sâu rơi xuống," nói xong lại nhìn về phía Cố Thành, ngừng một lát.

"Cảm ơn anh."

"Không cần khách khí."

Cố Thành cũng cười ôn hòa, vô cùng thản nhiên tiếp nhận lời cảm ơn này.

Hai người đàn ông hữu hảo cứ như thật sự là có sâu rơi vào cổ tay Quý Minh Bác, Cố Thành hảo tâm mà giúp đỡ một chút.

Khách khí hài hòa, thập phần hữu hảo.

Ngược lại, trông Thời Niệm lại có vẻ kỳ kỳ quái quái, cô đành cười gượng hai tiếng, trong lòng rủa thầm.

"Anh đi trước nhé," Quý Minh Bác nói, "Hôm nay không tiện, để hôm khác chúng ta đến phòng thí nghiệm thảo luận lại kỹ càng sau."

"Được được được," Thời Niệm vội vàng gật đầu, "Quý sư huynh, hẹn gặp tại phòng thí nghiệm."

Quý Minh Bác cười gật đầu, xoay người rời đi.

Cố Thành mím chặt môi, đáy lòng càng thêm khó chịu, thấy Thời Niệm định buông tay thì liền trở tay bắt lấy tay cô, không bằng lòng nói:

"Bác sĩ Thời, thái độ của cô là sao thế?"

Thời Niệm dùng sức gỡ tay hắn ra, có chút bực bội, không muốn nói chuyện với hắn.

Cố Thành đẩy xe đi bên cạnh cô, hừ một tiếng, cũng không mở miệng.

An tĩnh chốc lát, Cố Thành rốt cuộc nhịn không được nữa:

"Hắn chính là vị Quý sư huynh kia?"

Thời Niệm nhíu mày, không hé răng nửa lời.

Vị Quý sư huynh nào? Ai nói đến Quý sư huynh trước mặt hắn sao? Tuyệt đối không phải cô nha.

"Bình thường hai người đều ở trong cùng một phòng thí nghiệm?"

Phòng thí nghiệm công cộng mà, đương nhiên phải gặp nhau rồi.

"Sao hai người không đi hai phòng riêng mà làm thí nghiệm?"

Thời Niệm trợn trắng mắt, ở đâu ra mà có phòng thí nghiệm riêng chứ, hắn cho rằng phòng thí nghiệm cũng nhiều nhan nhản như văn phòng sao?

"Hắn là bạn trai của cô?"

Hỏi cái gì đâu không!

Thời Niệm nhắm mắt lại, hít sâu.

Bỗng nhiên cổ tay bị người ta bắt lấy, làn da hơi lạnh mà quen thuộc.

Thời Niệm mở mắt ra.

"Bác sĩ Thời," Cố Thành nhìn cô, trong mắt có ý cười rất nhỏ, "Tôi đau đầu."

Thời Niệm cắn môi, hai chữ "Chịu đựng" mắc ở cổ họng hồi lâu, cuối cùng vẫn nuốt xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc