QUÁ MỨC CỐ CHẤP

Sáng thứ năm, Thời Niệm kết thúc một cuộc giải phẫu, nhìn thời gian, không dám trì hoãn thêm, hạ đài giải phẫu liền lập tức đến nội khoa.

Ôm máy tính thở hồng hộc chạy tới nội khoa, Thời Niệm ghé vào bàn trực y tá, cởi khẩu trang xuống, mở miệng hỏi:

"Tôi muốn hỏi Quý Minh Bác có"

"Thời Niệm."

Còn chưa nói xong đã nghe thấy phía sau có người gọi mình, Thời Niệm liền quay đầu.

Quý Minh Bác cười, tiến lên trước, hẳn là mới từ phòng bệnh đi ra, trên cổ còn đeo ống nghe, cố ý giơ cao cổ tay về phía Thời Niệm chỉ vào đồng hồ trên tay, ngữ điệu kéo dài:

"Không tồi, bác sĩ Thời đến sớm hơn một giây so với lịch hẹn."

Vốn là hẹn nhau vào 9 giờ sáng, Thời Niệm lại nhắn tin đến muộn một tiếng vì có ca mổ, kết quả đến 10 giờ người cũng không thấy, chỉ thấy thông báo xin thêm hai khắc.

Quý Minh Bác nhịn không được nói: "Khoa giải phẫu bọn em làm việc nhanh quá."

Ba cái nửa giờ hợp lại đủ để làm đến ba cuộc giải phẫu, chứ đừng nói là kết thúc một ca.

Thời Niệm ngượng ngùng cười cười, không giải thích nhiều.

Thật ra vốn chỉ có hai ca giải phẫu, bỗng nhiên lại có thêm một người thuận sản, bên phòng sinh nói cảm xúc của sản phụ không tốt, cô đành phải ngồi cạnh trấn an, sau đó lại hàn huyên vài câu với người nhà, thế nên mới chậm không ít thời gian.

Quý Minh Bác nhìn Thời Niệm lắc đầu, cầm bình nước trong phòng nghỉ đưa cho Thời Niệm.

"Uống một ngụm nghỉ ngơi trước đã, rồi đến văn phòng của anh."

Thời Niệm đi làm rất ít khi uống nước, do dự ba giây mới nhấp một chút, nhìn Quý Minh Bác, thúc giục:

"Quý sư huynh, chúng ta mau đến văn phòng của anh đi."

Lúc nói chuyện, Thời Niệm đã tự giác ôm máy tính bước về phía văn phòng hắn, đi được hai bước, quay đầu thất Quý Minh Bác vẫn còn đang đứng tại chỗ.

Thời Niệm dừng lại, nghi hoặc nói: "Em đi sai hướng rồi à?"

Quý Minh Bác lắc đầu, sau đó liền bước về phía cô, bất đắc dĩ cười cười, nhịn không được thở dài cảm thán:

"Trước đây anh vẫn nghĩ là mình rất nhiệt huyết, không giống như em, giờ mới phát hiện ra mình vẫn chưa đủ nỗ lực."

Từ lúc Thời Niệm đến đây, người ta chưa nói một câu nào vô nghĩa, vừa thở một hơi đã muốn thảo luận chuyện tài liệu ngay.

Mệt cho hắn còn mất công lo lắng dạo này Thời Niệm có chút suy sụp tinh thần, hiện tại xem ra là hắn nghĩ nhiều rồi.

Thời Niệm liếm môi, miễn cưỡng cười cười, muốn nói là Quý sư huynh không cần như vậy, hắn cũng rất lợi hại.

Suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Quý Minh Bác nhìn bộ dáng Thời Niệm, cũng không nói nhiều, dẫn cô về văn phòng, trên đường đi tùy ý nói:

"Tài liệu hôm qua chia em đã xem chưa?"

Thời Niệm có chút chột dạ.

".... Còn chưa kịp xem."

Quý Minh Bác cười, cố ý hạ giọng, nói nhỏ: "Thật ra đống phó viện trưởng phân cho anh, một tờ anh cũng chưa đọc."

Quý Minh Bác mở cửa văn phòng, chờ Thời Niệm vào trước rồi mới theo vào.

Đợi đến khi thân ảnh hai người hoàn toàn biến mất sau cánh cửa, xác định là không thể nghe được tiếng bên ngoài, mấy hộ sĩ ở bàn trực mới nhỏ giọng hàn huyên.

"Vừa rồi là ai thế? Tôi cảm thấy thái độ của bác sĩ Quý không bình thường."

"Cô mới đến nên không biết, cô ấy là bác sĩ Thời của khoa sản, tên là Thời Niệm, rất lợi hại, chính là loại hình toàn viện mở cuộc họp nhất định cô ấy sẽ được phát biểu."

"Oa! Trâu bò như vậy sao? Trách không được bác sĩ Quý đối với người ta ...."

"Suỵt ~" y tá trưởng từ phía sau bước đến, ngắt lời bọn họ, trừng mắt nhìn, "Đừng có mà nói bậy, bác sĩ Quý là người mà phó viện trưởng nhìn trúng, các cô bớt nói lung tung đi, còn không mau làm việc đi!"

Mấy hộ sĩ nhìn nhau, ánh mắt không cần nói cũng biết, sau đó vô cùng khoa trương thở dài một tiếng. Y tá trưởng giả vờ tức giận, giơ tay làm bộ muốn đánh bọn họ.

Mấy người "Oanh" một tiếng cười ra tiếng, vội vàng tản ra.

_____

Trong văn phòng

".....Cái này mà nhận xét là đường cong suy giảm sao?" Quý Minh Bác ngồi trước bàn máy tính, chỉ vào đồ thị bên trên, "Anh cảm thấy không đúng lắm, em đã làm lại thực nghiệm chưa?"

Thời Niệm không chớp mắt mà nhìn số liệu trên máy tính, gật đầu.

"Ba lần đều như nhau."

Quý Minh Bác vuốt cằm, "Hay là em xóa kết quả này đi?" Nói xong lại nhìn Thời Niệm, "Anh cảm thấy hiển thị kết quả thế này rất dễ bị chuyên gia soi mói."

Thời Niệm im lặng, nhìn số liệu trên máy tính, cũng hơi do dự, thật ra cô muốn nhân cơ hội ngày mai hỏi chuyên gia một chút.

Nhưng mà, ý của Quý sư huynh hẳn là tốt nhất nên xóa đi.

Quý Minh Bác đang muốn mở miệng, liền thấy ngón tay Thời Niệm bạch bạch bạch gõ vài cái trên bàn phím, trực tiếp đem số liệu chuyển sang vị trí khác, lại thay đổi tiêu đề, cùng một số liệu, chỉ là cách thuyết minh khác đi nhưng so với ban đầu thuận mắt hơn nhiều.

"Thế này tốt hơn." Quý Minh Bác khen ngợi: "Thật ra rất nhiều số liệu phân tích lâm sàng đều giống nhau, chỉ là đổi phương pháp thống kê, điểm xuất phát không giống nhau sẽ đi đến kết luận khác biệt, nhưng thành quả đều rất thành công."

Thời Niệm đồng ý nhưng vẫn rất đau đầu.

Thống kê của cô còn quá đơn giản, bây giờ còn có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhưng tương lại nếu muốn phát triển tiếp, chỉ là thực nghiệm thôi thì không đủ, còn phải ....

"Thời Niệm? Thời Niệm?" Quý Minh Bác huơ huơ tay trước mắt Thời Niệm, "Bác sĩ Thời?"

Thời Niệm hồi thần, vội nói: "Quý sư huynh, anh nói đi, em đang nghe đây."

Quý Minh Bác bất đắc dĩ.

"Thời Niệm, em có phải là không muốn nói chuyện với sư huynh đúng không, anh cảm thấy hôm nay em ít nói quá."

Nghe vậy,

Thời Niệm sửng sốt một lúc mới phản ứng lại, theo bản năng xoa xoa khóe miệng, trong lòng có vài phần xấu hổ, không phải là cô không muốn nói chuyện, chỉ là mỗi lần nói chuyện, đầu lưỡi chạm phải răng thì lại ẩn ẩn đau.

Lòng môi dưới còn có chút trầy da, buổi sáng soi gương cô còn nhìn thấy, nơi bị Cố Thành cắn vô đặc biệt đỏ hồng.

Thiếu chút nữa là chảy máu.

Tối hôm qua cô cắn Cố Thành một cái nhưng chính mình cũng không dễ chịu gì, loại hành vi này quả thực là gϊếŧ địch 1000, tổn hại 800!

Thời Niệm nghĩ lại mà hối hận không thôi!

Quý Minh Bác nhìn động tác vô thức của Thời Niệm, lúc này mới chú ý đến môi dưới của cô, đặc biệt đỏ hồng, bèn trêu chọc:

"Ăn cơm bỏng miệng à?"

"Không, không phải." Nghĩ đến chuyện tối qua, Thời Niệm bỗng cảm thấy trên mặt bốc hỏa, cô tám phần là bị quỷ rượu Cố Thành kia bỏ bùa mới có thể theo hắn làm loạn.

Quý Minh Bác cười: "Không phải là bị người ta cắn đó chứ?"

Thời Niệm mặt già đỏ lên, lập tức nói: "Chính là bị bỏng, bỏng đó, do ăn cơm quá vội, không cẩn thận nên bỏng luôn."

Nụ cười trên mặt Quý Minh Bác nhạt dần.

Thời Niệm không biết sao? Cô càng giải thích thì càng lộ ra nhiều điều.

Nếu cô không vội vã phủ nhận như thế, có lẽ hắn sẽ không nghĩ nhiều, bây giờ lại vụng về che giấu rõ ràng như vậy, thật đúng là khiến người ta ... khó chịu.

Quý Minh Bác không nói lời nào, Thời Niệm cũng không chủ động nói tiếp.

Mắt thấy thời gian cũng đã lâu, Thời Niệm đứng dậy, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

"Quý sư huynh, hôm nay cứ đến đây đã, em về chỉnh sửa lại, đến lúc đó có vấn đề gì thì em lại liên hệ với anh qua WeChat."

"Được," Quý Minh Bác cũng đứng lên, giúp cô cất đồ, thuận tiện từ trong ngăn tủ lấy ra một chiếc túi, "Đây là của một người nhà bệnh nhân hôm nay biếu tặng, nhà hắn bán hạch đào, trong này có rất nhiều loại, hạch đào nhân, hạch đào phấn, còn có cả hạch đào lộ, em cầm về đi, coi như đồ ăn vặt là được."

"Không cần đâu," Thời Niệm xua tay, cười giải thích:

"Khoa em các bác sĩ và hộ sĩ đều là nữ, cái gì không nhiều chứ đồ ăn vặt không thiếu, mỗi lần tổng kiểm tra phòng, người ta là giấu rác rưởi phế vật linh tinh, còn chúng em là vội vàng cất kỹ đồ ăn vặt."

Cũng không có cách nào, có đôi khi tan tầm không đúng thời gian, không kịp ăn cơm, đói không chịu nổi nên phải ăn tạm chút đồ ăn vặt cho đỡ đói.

Hơn nữa khoa của cô còn nhiều sản phụ, mặc kệ là trước sinh hay sau sinh, vẫn luôn duy trì chế độ, "Ăn ít nhưng ăn nhiều bữa."

Hai bên bàn trực hộ sĩ của các cô quang minh chính đại đặt hai chiếc tủ nhét đầy đồ ăn, đều là người nhà bệnh nhân đưa tới.

"Không giống đồ của anh," Quý Minh Bác phân trần, nhét vào tay cô, "Không nhiều lắm, em cứ ăn thử đi, anh thấy rất ngon."

"Vậy được," Thời Niệm cũng không thể từ chối nữa, "Em mang về chia cho các cô ấy."

Thời Niệm không thích đồ ăn vặt, chỉ là đôi khi tan tầm muộn lại lười nấu cơm, đặt cơm hộp còn mất thời gian đợi nên mới tùy tiện ăn chút đồ ăn vặt.

Quý Minh Bác ngưng lại, thấp giọng cười.

"Thời Niệm à, em thật đúng là biết cách đả kích người ta."

"Cái gì cơ?" Thời Niệm nghe không rõ lắm, "Quý sư huynh, anh nói gì thế?"

"Không có gì." Quý Minh Bác cười cười.

________

Sáng thứ sáu kiểm tra phòng xong, Thời Niệm cùng Đỗ sư tỷ mà mấy bác sĩ khác cùng đi tới hội nghị.

Hội nghị tổ chức tại đại sảnh tầng hành chính, phòng họp 400 ghế trong đông nghìn nghịt người, Đỗ sư tỷ vừa bước vào một bước liền lập tức lui ra, nhìn Thời Niệm:

"Hay là em vào họp đi, chị về trước nhé?"

Thời Niệm dở khóc dở cười, kéo cánh tay Đỗ sư tỷ túm vào.

Cô quá hiểu Đỗ sư tỷ, vừa thấy bộ dáng này đã biết là chuẩn bị trốn họp. Đặc biệt là ở đây đông người như vậy, các lãnh đạo cũng có mặt đầy đủ, ít nhất cũng phải họp đến bảy tám tiếng.

"Người ta điểm danh đấy," Thời Niệm nói xong liền đẩy người vào, "Chị chú ý giữa giờ điểm danh thêm lần nữa."

Bổ sung thêm một câu, "Em không điểm danh hộ chị đâu."

Đỗ sư tỷ nhéo cô, "Nói như thể trước đây em có điểm danh hộ chị vậy."

Gương mặt này của Thời Niệm, toàn viện ai mà không biết chứ? Cô bao nhiêu tuổi, Thời Niệm bao nhiêu tuổi? Muốn giúp cũng giúp không được, mắt người khác cũng không có mù.

Thời Niệm đang muốn mở miệng, đồng nghiệp Tiểu Kiều từ phía sau chen vào giữa bọn họ, hất hất cằm, chỉ chỉ đoàn người đang tiến vào từ cửa đại sảnh.

"Mau xem mau xem, chuyên gia tới!"

Đỗ sư tỷ trợn trắng mắt, "Chuyên gia có gì đẹp mà xem? Cũng không phải là lần đầu thấy chuyên gia, tạo nét quá đó."

"Không phải, Đỗ sư tỷ, chị mau nhìn đi!" Tiểu Kiều vẻ mặt hưng phấn, "Người thứ ba từ dưới lên, chị thấy không? Người thứ ba từ dưới lên, mặc vest trắng, đeo gọng kính nạm vàng, cao cao gầy gầy, chị thấy không?"

Thời Niệm và Đỗ sư tỷ đồng thời giương mắt.

Không thể không nói, giữa một đám chuyên gia lớn tuổi lại có một vị tuổi trẻ soái khí, thật sự là rất nổi bật.

Ít nhất,

Thời Niệm phát hiện vị "chuyên gia" này bước vào mấy phút đã khiến cả hội nghị thảo luận sôi nổi.

Quả nhiên,

Bộ dáng tốt sẽ thu hút sự chú ý.

Thời Niệm chớp chớp mắt, cô đối với Cố Thành hẳn cũng là như vậy đi, cứ nghĩ như thế thì mọi chuyện xảy ra cũng đều giải thích được.

"Ôi trời ạ," Đỗ sư tỷ nhỏ giọng kinh hô, "Giá trị nhan sắc này không khác gì ông xã chị hồi trẻ cả!"

Thời Niệm: "...."

Đỗ sư tỷ kéo mấy người ngồi xuống, nhìn vị "chuyên gia" trẻ tuổi kia, nhịn không được hồi tưởng quá khứ.

"Năm đó chị đi học ké khoa của ông xã, vừa đúng lúc hắn đứng lớp, sau đó còn cố ý gọi chị lên vấn đáp."

"Oa!" Tiểu Kiều che miệng, cực kỳ hâm mộ nói: "Ngọt ngào thế à?"

Đỗ sư tỷ cong cong khóe miệng.

"Không biết lát nữa có được đặt câu hỏi không nhỉ?" Tiểu Kiều bỗng nhiên bụm mặt lại, "Em cũng muốn thử giơ tay."

"Dựa theo kịch bản phim thần tượng tối qua mới xem," Đỗ sư tỷ vuốt cằm, "Chị cảm thấy nhất định sẽ có."

Nói xong lại nhìn toàn bộ người trong khoa, "Đến lúc đó chúng ta đêu giơ tay."

Ngoại trừ Thời Niệm thì mọi người đều gật đầu.

Đỗ sư tỷ: "Cho dù không thành cũng không để các khoa khác chiếm tiện nghi!"

Mọi người lại ra sức gật đầu.

Thời Niệm: "....."

Không muốn đi họp thì cứ việc nói thẳng, đây đâu phải là khu vui chơi của mấy người chứ.

Bình luận

Truyện đang đọc