QUẢ PHỤ XINH ĐẸP CÙNG THƯ SINH CỔ HỦ


Thật lâu sau, Chu Lê tỉnh táo lại, nghe tiếng người hỗn độn bên tai, lại lần nữa duỗi tay đẩy hắn ra, đẩy nhiều lần, vẫn không thành công, dứt khoát động cánh môi, há mồm, tính cắn tỉnh hắn.
Nào ngờ nàng mới vừa mở răng ra, một con cá vàng trơn tuột liền mạnh mẽ trượt tiến vào.
Nàng mới chống khớp hàm, hắn lại có ý cạy ra lần thứ hai, cũng chưa thể cạy ra được, khi đang tính từ bỏ, chỉ lướt qua bên môi rồi ngừng, đối phương đột nhiên mở miệng, hắn thừa cơ trượt vào.
Chu Lê cả kinh mở to mắt, đột nhiên có một cảm giác chỗ bí mật riêng tư nhất bị vật bên ngoài xâm chiếm, đầu nàng nóng lên, nhân thể hít một hơi, dùng sức đóng khớp hàm lại.
Nàng nghe được tiếng rên của nam tử gần trong gang tấc, ngay sau đó, khoang miệng tỏa khắp một trận mùi tanh.
Rốt cuộc, hai người theo bản năng văng ra.

Cả người Chu Lê khô nóng, giống như bị ném vào nước sôi.

Nàng không dám nhìn hắn, mà nói: "Dập tắt lửa trước!"
Nói xong, đi ra mái hiên, đến chỗ ánh lửa.
Thẩm Việt nhìn nàng, duỗi tay sờ sờ chỗ đau của mình, lại sờ cánh môi một chút, rồi nhìn thoáng qua nhà bếp, rốt cuộc phản ứng lại, lúc này việc cần làm, là dập tắt lửa......
Hắn không dám tiếp tục trì hoãn, lập tức đi tìm một thùng nước tới, gia nhập đội ngũ chữa cháy.
Lửa lớn được dập tắt, các láng giềng dần dần tan hết.
Chu Lê ngồi ở thềm đá dưới mái hiên, nghiêng người vùi đầu, đưa lưng về phía Thẩm Việt.
"Ngươi vừa mới đi đâu vậy? Nhà bếp của ta sao lại cháy?" Chu Lê hỏi
Thẩm Việt ho nhẹ một tiếng, không được tự nhiên nói: "Ta đốt lửa, thử làm một chén mì, nhưng nhìn rất nhạt nhẽo vô vị, nghĩ nàng đang sinh bệnh, khẩu vị vốn đang nhạt nhẽo, hơn nửa là ăn không vô nên ra cửa mua sủi cảo.

Không ngờ, vừa trở về liền thấy cháy." Đầu lưỡi của hắn còn có chút đau, nhả chữ cũng không rõ ràng lắm.
Chu Lê quay đầu nhìn hắn, có chút tức giận: "Ngươi đi ra ngoài không tắt lửa trong bếp lò sao?"
Thẩm Việt liếc mắt nhìn nàng một cái, ngượng ngùng thu hồi ánh mắt: "Ta nhớ lúc đi ta đã tắt rồi, không biết sao lại cháy lên."
Chu Lê bẹp miệng: "Vậy hiện tại nên làm sao đây? Ngày mai ta còn có thể làm đậu hoa bán như thế nào?"
"Ngày mai ta đi mời thợ ngõa tới sửa lại một lần nữa, hai ba ngày là có thể sửa xong, nàng yên tâm, bạc ta trả." Thẩm Việt tự biết gây ra họa, âm thanh nói chuyện cũng nhỏ hơn ngày thường một ít, hơn nữa đầu lưỡi còn bị thương, chữ nói ra có chút không tròn trịa.
Chu Lê thấy hắn đã nói như vậy rồi, nhất thời cũng không biết nói gì nữa cho thỏa đáng, liếc mắt nhìn nhà bếp một cái, đứng dậy đi về phòng: "Đêm đã khuya, trở về phòng đi."
Thẩm Việt "Nga" một tiếng, đứng lên theo nàng, nàng đi về phòng, hắn cúi đầu, theo sát sau đó.
Chu Lê đi tới cửa, trực giác phía sau không đúng, quay người lại, liền thấy Thẩm Việt đi theo ở phía sau, làm cho nàng khiếp sợ, nàng không đoán được Thẩm Việt sẽ theo đuôi nàng: "Ta nói là về phòng từng người."

Thẩm Việt còn chưa muốn trở về phòng, bọn họ vừa mới như vậy, dù sao cũng phải nói cho rõ ràng.
"Ta mua sủi cảo, nàng ít nhiều cũng ăn vài cái đi."
Chu Lê đã sớm đói không chịu nỗi, lại bị lửa lớn này dọa sợ, tức khắc không còn tâm tình, ăn cũng không vô.
"Ta không ăn, khoảng chừng một hai canh giờ nữa đã tới hừng đông, sáng sớm dậy lại ăn."
"Có phải nàng ngại để bên ngoài ăn quá lạnh không, nàng chờ chút, ta mang vào phòng cho nàng."
Nói xong, lập tức xoay người, xốc tường vải chui qua.

Chu Lê nhấp môi, đi vào phòng.

Tay đặt trên then cửa do dự trong chốc lát, vẫn không cài then được, tiếp tục đi đến mép giường ngồi xuống.
Không bao lâu, cửa bị đẩy ra, Thẩm Việt bưng một bát to tiến vào.
Chu Lê sửng sốt một chút: "Nhiều như vậy?" Tô kia rất lớn, còn lớn hơn cả đầu Thẩm Việt.
Thẩm Việt đặt tô lên đầu giường, liếc mắt nhìn Chu Lê một cái: "Ta nghĩ nàng một ngày một đêm không ăn, nên mua nhiều một chút."
Chu Lê nhìn hắn, lại nhìn sủi cảo trong tô, ánh đèn mờ nhạt, một đám sủi cảo no đủ sáng bóng, Chu Lê nghĩ, nếu đã bưng tới, vậy ăn hai cái đi.
Vì thế, nàng duỗi tay, tính bưng tô to kia lên, nhưng tay còn chưa chạm được tới mép tô, đã bị Thẩm Việt cản lại: "Từ từ, để ta."
Hắn một tay bưng tô lên, một tay cầm muỗng, múc một cái sủi cảo, đưa đến bên miệng Chu Lê.
Chu Lê nhìn cái muỗng kia, ánh mắt liếc sang nơi khác: "Vẫn để ta tự mình ăn đi."
Thẩm Việt nhìn muỗng sủi cảo, lặng im một lát, ngữ khí trở nên nhàn nhã: "Nàng và ta vừa rồi cũng đã như vậy, nàng còn cố kỵ cái gì?"
Mặt Chu Lê bỗng nóng lên, trừng mắt hắn: "Ngươi và ta làm gì?"
Thẩm Việt cúi đầu, khẽ cười một tiếng, không nói gì.
Chu Lê cúi đầu, nhất thời cũng không có lời để nói.
Thẩm Việt lại lần nữa đưa muỗng qua: "Ăn đi, lại không ăn sẽ lạnh đấy."
Chu Lê tự biết lại do dự nữa thì giống như làm dáng, dù sao hắn cũng làm cháy nhà bếp của mình, kêu hắn đút sủi cảo, lại không có người khác thấy, coi như trừng phạt.

Nàng hé miệng, thò lại gần ăn một miếng.
Sủi cảo mua về được một thời gian, cũng không quá nóng, nhưng cũng may vẫn chưa lạnh hoàn toàn, vào miệng đều là hương vị nhàn nhạt của thịt gà và nấm.

Sau khi nàng ăn hai cái sủi cảo, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, vừa ăn vừa nói: "Mới vừa rồi ngươi đúng là rất rành rẽ, quả nhiên là ở bên ngoài gặp qua việc đời."
Tay cầm muỗng dừng lại, Thẩm Việt một hồi lâu mới phản ứng lại, Chu Lê nói rành rẽ là cái gì.
Hắn lần thứ hai múc một viên sủi cảo, đưa qua, ngữ khí bình tĩnh: "Không có, lần đầu tiên."
Chu Lê ngước mắt, liếc hắn một cái, rất nhanh thu hồi ánh mắt, lại cắn một ngụm, vừa nhai vừa nói: "Phải không?" Ngữ khí nhàn nhạt, dường như không quá tin tưởng.
Thẩm Việt tất nhiên là nghe ra, hơn nữa còn từ trong giọng nói của nàng, tự động ngửi ra vị chua, tựa như một quả nho còn chưa chín lắm.
"Ta nói rồi, ta bị thương." Thẩm Việt cúi đầu, dùng muỗng khuấy trong tô một chút, múc một muỗng canh, "Muốn uống một ngụm không, ông chủ nói, dùng xương heo cùng xương gà hầm cùng nhau, rất bổ cho thân thể."
Nói mình từng bị thương, ngữ khí hắn bình tĩnh, tựa như đang nói một việc bình thường, phảng phất như nơi bị thương không phải là nơi đó, mà chỉ là ngón tay, ngón chân hoặc là nơi râu ria nào đó.
Chu Lê nghe xong trong lòng lại nổi lên gợn sóng.
Nàng hình như lại chọc trúng chỗ đau của hắn rồi.

Thôi, về sau chú ý hơn một ít.
Sủi cảo nàng chỉ ăn một nửa, thật sự ăn không vô.

Thẩm Việt nhìn thoáng qua, còn thừa hơn nửa tô, đổ đi cũng tiếc, vì thế, tự mình ăn vào.
Chu Lê thấy hắn đưa muỗng vào trong miệng, hơi hơi nhấp môi.

Cái muỗng kia nàng đã ăn qua.

Lại nhìn sắc mặt hắn bình tĩnh như thường, tựa như ăn cái muỗng nàng từng ăn qua, là một việc nhà hết sức bình thường.
Hắn ăn thật sự nhanh, hai ba muỗng đã ăn xong rồi.
"Ngủ đi, ngày mai ta tới gọi nàng, hiện giờ nhà bếp cháy rồi, không mở cửa bán được, cũng không nấu cơm được, nàng nhân cơ hội này về nhà nghỉ ngơi thêm vài ngày."
Chu Lê nằm xuống, Thẩm Việt dịch góc chăn cho nàng, đứng thẳng thân mình, nhìn nàng.
Chu Lê thấy hắn còn chưa có ý đi ra, khó hiểu hỏi: "Ngươi còn chưa đi?"
Thẩm Việt nói: "Ta chờ nàng ngủ lại đi."
Chu Lê nhanh chóng nhắm mắt lại: "Được, ta ngủ rồi, ngươi đi nhanh đi."

Thật lâu sau không ai đáp lại nàng, cũng không nghe được tiếng bước chân cùng tiếng mở chốt cửa.

Nàng đang tò mò Thẩm Việt rốt cuộc có đi hay không, bỗng nhiên, một mùi mặc hương thanh đạm ập vào mặt, ngay sau đó, trên trán rơi xuống một cảm giác ôn nhuận.
Nàng cả kinh, không dám mở mắt, đôi tay nắm chặt chăn.
"Ta coi như nàng đồng ý rồi."
Tiếp theo, mùi mặc hương biến mất, ngay sau đó, tiếng đóng cửa vang lên.
Nàng mở to mắt, đèn trong phòng đã tắt, trước mắt đen nhánh một mảnh.
Đồng ý rồi? Đồng ý cái gì? Nàng ngây ngốc trong chốc lát.

Nhưng rất nhanh đã hiểu được ý hắn.
Trong lúc nhất thời, nàng bỗng hoảng hốt, làm cho gương mặt nóng lên.

Ai đến giải thích cho nàng một chút được không, nàng đồng ý khi nào?
Nhưng vừa nhìn sắc trời ngoài phòng, thôi kệ, ngày mai rồi nói sau.

Kéo chăn qua, che toàn bộ mặt lại, ngủ.
Có lẽ là đêm qua thức quá khuya, giấc ngủ này của nàng tới lúc mặt trời lên cao.

Thẩm Việt nói tới gọi nàng dậy cũng không có tới.
Nàng mặc xong xiêm y xuống giường, mở cửa ra, liền thấy nhà bếp bên kia cách đó không xa, có mấy hán tử xa lạ, hoặc ở trên nóc nhà, hoặc ngồi xổm cạnh cửa, hoặc ghé vào trên vách tường.

Cầm cưa, dùng búa, cảnh tượng khí thế ngất trời.
Mà bên kia, Thẩm Việt mặc bộ trường sam màu than chì, khoanh tay đứng ở một bên, thường thường chỉ điểm một chút, nơi này muốn làm một cái mương, nơi đó muốn xây nơi giặt đồ, nghiễm nhiên là bộ dáng người giám công.
"Thẩm Việt." Chu Lê gọi một tiếng.
Ước chừng là sáng sớm mở miệng nói câu đầu tiên, giọng nàng còn chưa mở ra hoàn toàn, thanh âm có chút yếu, nghe tới, thế nhưng mang theo vài phần ý vị của mỹ nhân vừa tỉnh giấc.
Thẩm Việt nghe tiếng quay đầu lại, liền thấy Chu Lê dựa cửa đứng, ngày thường nàng đều trang điểm như tiểu tức phụ, tóc đen thật dài búi lên cao, hiện tại ước chừng còn chưa kịp trang điểm, tóc để xõa, nhu nhu rũ sau vai, có mấy lọn tóc rơi ở trước ngực.
Mặt nàng thanh lệ nhỏ xinh, tóc rải như vậy, làm bật ra vài phần ôn nhu vũ mị.
Không chỉ Thẩm Việt quay đầu lại, những hán tử liên quan đang làm việc cũng ngừng tay, sôi nổi nhìn về hướng Chu Lê, trong mắt đều lóe lên kinh diễm.
Thẩm Việt cảm nhận được ánh mắt những hán tử đó, nhíu nhíu mày, bước đi đến bên cạnh Chu Lê, như mang theo chút tức giận, đẩy nàng vào nhà, khép cửa lại.
Nhóm thợ ngõa không nhìn nàng nữa, lại quay đầu tiếp tục làm.
Trong phòng, Thẩm Việt nhíu mày, ánh mắt nhìn nàng thật sâu: "Sao nàng không chải đầu lại đi ra ngoài rồi?"

Chu Lê cảm thấy hắn quản hơi nhiều, không để ý tới hắn, lại nói tới đề tài đêm qua: "Đêm qua ngươi nói cái gì mà ta đồng ý rồi, cái gì ta cũng chưa nói."
Thẩm Việt cười nhạt: "Đêm qua khi ánh lửa ngập trời, nàng cũng không cự tuyệt."
Chu Lê e thẹn nói: "Đó là do bị bệnh, lại không ăn gì, không có sức lực, mới không thể đẩy ngươi ra."
Thẩm Việt hừ cười một tiếng: "Phải không?"
Hắn nhìn chằm chằm nàng, ước chừng là thuốc hắn đi bốc đã có hiệu quả, hết sốt, trên mặt cũng khôi phục chút màu sắc, thấy tóc nàng đen dài như thác nước, môi tựa anh đào, trong lúc nhất thời, trong cơ thể có thứ gì đó cuồn cuộn lên.
"Vậy có phải không đẩy ra thì tính là đồng ý?"
Không đợi Chu Lê phủ định, hắn liền cúi đầu đánh úp xuống, đầu tiên hắn ngậm lấy môi nàng, khi nàng kinh hoảng lui bước, lại giơ tay giữ lấy ót nàng, vóc người hắn cao lớn, nàng lại nhỏ xinh, hắn áp xuống như vậy, Chu Lê không thể chịu được, thân ngã về phía sau, mấy lần mém té, hắn thành thục vươn một cái tay khác đỡ vòng eo nàng.
Chu Lê giãy giụa, duỗi tay đẩy hắn, nhưng phát hiện ra, nàng dùng sức cả người cũng không thay đổi được gì.

Hắn chỉ lo nhắm hai mắt, cướp bóc trên môi nàng.
Chu Lê trăm triệu không thể tưởng tượng được, người ngày thường văn nhã, khi hôn lại mang theo vài phần cưỡng chế như vậy.
Bất quá nàng cũng không hề kinh ngạc, sau khi gặp qua Thẩm Việt lúc say rượu, hắn làm gì cũng không cảm thấy hiếm lạ.
Chu Lê tuy rằng đã thành thân, lại chưa từng thân cận với nam tử nào đến mức này, vài lần trước đó cùng Thẩm Việt, hoặc mang theo ám lực cấm kỵ, hoặc đụng chạm ngoài ý muốn, nàng cũng chưa thể cảm nhận rõ ràng được cái gì, ngay cả đêm qua, bọn họ hôn môi trong ánh lửa, cũng chỉ là phản ứng do kích động.
Lúc này đây, nàng cư nhiên bị hắn hôn, cảm nhận được một cảm giác tê dại xa lạ, khiến nàng nhịn không được run rẩy.
Chu Lê đã không còn sức giãy giụa, nàng cảm giác sắp hít thở không thông.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Thẩm Việt đột nhiên nhíu này lại, bỗng dưng buông nàng ra, chuyển thân mình, đôi tay chặn trước người, tay áo dài rũ xuống, chắn một mảng lớn trước bụng.
Chu Lê giống một con cá gặp hạn hán mới được vào nước, tự do vùng vẫy, tham lam hít sâu từng ngụm từng ngụm.

Sắc mặt nàng ửng đỏ, so với phấn mặt càng hồng hơn.
Sau một lúc lâu, thấy Thẩm Việt vẫn luôn đưa lưng về phía mình, mãi không nhúc nhích.

Ngạc nhiên nói: "Ngươi......!Ngươi làm sao vậy?"
Cổ họng Thẩm Việt khô khốc, thanh âm khàn khàn: "Ta......!Nàng không cần để ý đến ta."
Chu Lê càng tò mò, đi đến trước mặt hắn, thấy hắn nhíu chặt mày, thái dương tựa hồ còn có chút ướt át: "Nhìn ngươi có chút khó chịu?"
Thẩm Việt liếc mắt nhìn nàng một cái, lại quay sang bên kia, không nói chuyện.
Chu Lê thấy đôi tay hắn che trước người, như là đang cố ý dùng tay áo che đậy cái gì đó, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, nhất định là trước kia hắn bị thương, hôn môi như vậy, làm hắn cảm thấy mình vô năng.
Lúc này, là một nam nhân, hẳn là rất tuyệt vọng......
Chu Lê cắn cắn môi: "Ta hiểu mà, ngươi không cần che giấu, về sau......!Về sau chúng ta sẽ không như vậy nữa."
Thẩm Việt kinh ngạc quay đầu lại, nhìn về phía nàng, thấy bộ dạng nàng "hiểu sâu nghĩa lớn", hắn đột nhiên có cảm giác như tự lấy đá đập chân mình..


Bình luận

Truyện đang đọc