Mới vừa rồi bọn họ nói quá nhập tâm, cũng không chú ý Chu Lê cùng Ngưu thị đã đến.
Mọi người thấy bọn họ, đột nhiên đồng loạt im lặng.
Rốt cuộc nói xấu người khác trước mặt người nhà họ là không tốt.
Chu Lê tay chống eo, ưỡn bụng, ánh mắt bình tĩnh đảo qua đám người, bầu không khí nhất thời xấu hổ lại an tĩnh quỷ dị.
Bỗng nhiên, Chu Lê cười nhạt: "Người bên ngoài quan tâm tướng công nhà ta như vậy, A Lê ở nơi này cảm tạ mọi người.
Chỉ là ở chỗ này nói cũng không thú vị bao nhiêu, không bằng chúng ta làm trò chơi đi!”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, nhưng không ai nói tiếp.
Chu Lê lại nói: “Là như vầy, chúng ta cùng đánh cuộc.”
Một phụ nhân trong đó nói: “Cái gì đánh cuộc?”
Chu Lê nói: “Đánh cuộc tướng công nhà ta có bình an trở về hay không.
Nếu các ngươi thắng, ta cho các vị hiện giờ đang ngồi ở đây, mỗi người mười lượng, còn nếu ta thắng, chờ lúc tướng công nhà ta trở về, ta cũng không cần bạc của các ngươi, ngay cửa nhà chúng ta có một cây bách, tới mùa đông lá rụng đặc biệt nhiều, các ngươi mỗi người luân phiên tới hỗ trợ quét một ngày đi.”
Ngưu thị ở bên cạnh âm thầm kéo kéo ống tay áo Chu Lê.
Bà ít nhiều cũng có chút đau lòng bạc, mỗi người mười lượng đấy! Tuy rằng bà tin tưởng chắc chắn nhi tử sẽ bình an trở về.
Chu Lê thấy không ai đáp lời, lần thứ hai quan sát một vòng: “Thế nào, đánh cuộc không?”
Mười lượng bạc đấy, dụ hoặc cũng không nhỏ.
Ngô nương tử lúc trước cùng Chu Lê bán đậu hoa ở bờ sông dẫn đầu đáp lời: “Đánh cuộc, cùng lắm thì chỉ mất một ngày quét lá cây thôi.” Huống chi, tin tức Thẩm Việt bị cuốn vào án lộ đề nàng nghe thấy, được truyền ra từ con đường chính thức đấy.
Mọi người thấy Ngô nương tử mở miệng, mới vừa rồi lại thấy nàng nói chắc chắn rõ ràng như vậy, nghĩ chắc không thể giả được, lập tức có bốn năm người đồng ý.
Mấy người còn lại ngày thường chỉ thích xem náo nhiệt thôi, không muốn đắc tội ai, nháo nhào mượn cớ rời đi.
“Tốt lắm, nếu mọi người ở chỗ này đã chắc chắn rồi, vậy chúng ta vỗ tay ước định đi.” Nói, giơ tay phải lên, lòng bàn tay hướng ra phía ngoài.
Ngô nương tử từ trước đến nay không đối phó nổi Chu Lê, đi tới đánh tay đầu tiên, mấy người khác thấy nàng đánh, cũng làm theo.
Định ra như thế xong, Chu Lê lại không muốn thấy bọn họ nữa, ra bên ngoài một chút rồi, quá nóng, đứng lâu rồi chân cũng có chút đau, liền nhờ Ngưu thị đỡ nàng đi trở về.
Về đến nhà, Ngưu thị đỡ nàng vào phòng, cho nàng nằm nghỉ ngơi.
“Con hà tất đánh cuộc cùng bọn họ, mấy người này ngày thường hay thích nói xấu người khác.” Ngưu thị vừa nói, vừa đi qua bàn bên cạnh rót cho nàng ly trà bạc hà.
Chu Lê nhận trà bạc hà uống một ngụm nói: “Nương, việc quan hệ đến danh dự Việt Lang, con không hy vọng khi chàng không ở nhà, có người chửi bới chàng như vậy.”
Ánh mắt Ngưu thị nhìn con dâu hiện ra vài phần sáng quắc: “Việt Lang có thể cưới được con, thật là phúc khí của nó, sớm biết hai con có thể thành một đôi, nếu hai năm trước định thân xong, nói không chừng a, cháu của ta hiện giờ cũng có một hai tuổi rồi.”
Chu Lê cười rộ lên: “Nương người cứ thích đùa.”
Ngưu thị sợ quấy rầy nàng nghỉ ngơi, nói thêm vài câu, liền đi ra ngoài.
Chu Lê nằm trên giường, hiện giờ nằm thẳng không được thoải mái, nàng đổi thành tư thế nằm nghiêng.
Hài tử trong bụng lại bắt đầu làm ầm ĩ lên, nàng duỗi tay sờ sờ chỗ bị thai nhi đá một cái, ôn nhu nói: “Thêm bốn năm tháng nữa, con được ra ngoài rồi, cũng không biết khi đó cha con đã trở lại chưa.”
Bụng lại bị đá hai ba cái.
Chu Lê linh cơ vừa động: “Như vậy đi, nếu con có thể nghe nương nói chuyện, vậy nương cùng con chơi một trò chơi được không?”
Tựa hồ vì hưởng ứng lời Chu Lê nói, bụng lại bị đá lần nữa.
“Con đá một cái chính là cha con thật sự bị bắt, đá hai cái chính là còn bình an, đá ba cái……” Chu Lê nghĩ nghĩ, “Đá bá cái chính là cha có thể trở về trước khi con ra đời.”
Chu Lê an tĩnh đợi trong chốc lát, liền cảm nhận được trên bụng lại bị đá lần nữa, một cái, hai cái, ba cái.
Ước chừng ba cái.
Chu Lê hưng phấn lên: “Thật sự sao? Vậy được rồi, nương tin con.” Nói xong, sờ sờ bụng, cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bên kia kinh đô bên, trong Thiên Nga lâu, Thẩm Việt đang đọc sách trong phòng, thình lình nghe tiếng tiểu nhị khách điếm hô bên ngoài cửa: “Các vị tiến sĩ lão gia, có thư truyền tới.”
Thẩm Việt vừa nghe, lập tức ném sách, chạy tới kéo cửa phòng ra, vừa lúc tiểu nhị đi ngang qua cửa phòng hắn, hắn chặn tiểu nhị lại, nhìn hắn cầm trong tay khoảng mười phong thư, hỏi: “Có Thẩm Việt không?”
Tiểu nhị lật từng cái từng cái một lượt, không phát hiện ra tên hắn: “Xin lỗi, Hội Nguyên lão gia, không có thư của ngài.”
Trong lòng Thẩm Việt hiện lên một tia thất vọng.
Khi hắn vừa đến kinh đô vào tháng hai, liền thông qua bộ phận chuyển thư do Học Chính viện lập riêng cho các vị thí sinh đi thi, gửi một lá thư về nhà, đến tháng tư lại gửi một lá.
Thông qua bộ phận chuyển thư do Học Chính viện, thư chuyển đi sẽ sử dụng trạm dịch truyền tin của quan phủ, theo lý mà nói, tốc độ chuyển thư sẽ nhanh hơn rất nhiều so với nơi chuyển thư do thương nhân lập, trong nhà hẳn đã sớm nhận được thư mới đúng, như thế nào ngay cả một phong thư hồi âm cũng không có.
Hắn nghĩ, người trong nhà vốn dĩ nhận không ra mấy mặt chữ, có lẽ cũng không tính hồi âm.
Còn A Lê mấy năm nay thật ra đã nhận biết được bảy tám phần chữ thường, nhưng đối với chữ thư pháp, đích xác còn khiếm khuyết rất nhiều.
Chỉ là, đại khái có thể tìm người viết thay mà…… Có lẽ bọn họ ngại phiền toái?
Cửa phòng bên cạnh, Lý Phương đã nhận được thư nhà mình bắt đầu đọc.
Cũng không biết thư nhà hắn viết cái gì, hắn xem xong, lại cao hứng đến nỗi xoay hai vòng tại chỗ.
Thẩm Việt có chút suy sụp, nhưng vẫn rất tò mò: “Lý đệ, trong nhà đã xảy ra chuyện gì tốt sao?”
Lý Phương thấy có người hỏi, cũng mừng rỡ chia sẻ: “Là hỉ sự, nương tử nhà ta, khi ta đi đã mang thai đứa thứ hai, hiện giờ sinh rồi, là một khuê nữ, khuê nữ a, ta lập tức đi tra một chút, đặt cho khuê nữ nhà ta một cái tên dễ nghe.”
Thẩm Việt cũng thay hắn cao hứng, chắp tay nói: “Chúc mừng Lý đệ, hiện giờ nhi nữ song toàn, thành một chữ tốt.”
Lý Phương mới hồi trở về, nói: “Đa tạ Thẩm huynh, Thẩm huynh sớm muộn gì cũng sẽ có.” Hắn nói xong, lập tức quay về phòng lật xem điển tịch đặt tên.
Thẩm Việt mím môi, cũng về phòng.
Hắn ngồi vào án thư, cầm sách tính tiếp tục đọc, nhưng không thể tĩnh tâm, chữ đọc thì đọc, nhưng không sao vào đầu được.
Hắn bắt đầu nhớ A Lê.
Nhớ tới cơn hưng phấn khi vừa rồi Lý Phương đọc được tin kia, còn nói hắn sớm muộn gì hắn cũng sẽ có.
Hắn sẽ có sao? Vậy phỏng chừng chờ đến sau khi hắn trở về lại nỗ lực.
Hồi tưởng lại đêm trước khi chia tay, hắn cùng A Lê trắng đêm chưa ngủ, mồ hôi trên người ướt lại khô, rồi lại ướt, lần đầu tiên hắn rất mất mặt, cũng chỉ được vài cái, đã tử trận.
Không biết do lòng tự trọng, hay là sau khi biết được sự tuyệt diệu trong đó, hắn bắt đầu hoang đường đòi hỏi.
Ngẫm lại còn hơi quá mức, sau đó A Lê đã hiện ra một ít mỏi mệt, thậm chí còn xin tha, nhưng hắn không khống chế được, phàm là ngửi được hương vị trên người nàng, máu cả người lập tức đều hướng về một chỗ.
Nghĩ nghĩ, chóp mũi dường như lại ngửi được hương vị trên người nàng, hắn lấy từ trong lòng ngực ra một đóa hoa lê giấy màu đỏ rực, đặt ở lòng bàn tay tinh tế mà đoan trang.
Đây là ngày bọn họ thành thân, hắn rãnh rỗi không có việc gì nên cắt ra.
*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***
Chỉ chớp mắt, thai kỳ đã đến tháng thứ tám, bụng Chu Lê rất nhanh đã to tròn hơn.
Ngưu thị cùng Lý thị nhìn thân mình Chu Lê càng thêm phúc hậu, hai người tràn ngập ý cười.
“Có phải con béo hơn rồi hay không, Việt Lang trở về chỉ sợ cũng không nhận ra con.” Chu Lê vuốt bụng nói.
Ngưu thị cười nói: “Sao lại vậy được? Bất quá thân mình này của con, người ngoài nhìn còn nói tưởng rằng mang thai chín tháng sắp sinh rồi.”
“Thật kỳ quái, sao lại béo thành như vậy?” Chu Lê có chút dở khóc dở cười.
“Chắc chắn là thân thể con dưỡng hài tử tốt, nên hài tử khá lớn.” Lý thị nói.
Ba người đang ở trong viện Lý thị bên này vừa thêu thùa may vá vừa tán gẫu, bỗng nhiên, một đám quan sai mở cửa viện vọt vào trong.
Dọa ba người giật bắn cả người.
Ngưu thị vội vàng tiến lên: “Không biết các vị quan gia đại giá quang lâm có chuyện gì a?”
Một người trong đó nói: “Chúng ta từ phủ nha tới, có người cáo trạng một nhà Lý thị Thẩm gia thôn chiếm đoạt tài vật nhà người khác, theo chúng ta đi một chuyến!”
Lý thị cũng đi đến trước mặt: “Quan gia, nói gì lạ vậy, chúng ta đều là người nhà quê, sao có thể chiếm đoạt tiền của ai? Có phải có hiểu lầm gì hay không?”
Người dẫn đầu nói: “Lầm hay không lầm, đi phủ nha nói cùng Tri phủ đại nhân thôi.”
Nói xong lập tức muốn kéo Lý thị đi, cũng không biết bọn họ mới vào cửa, sao có thể biết phụ nhân nào là Lý thị.
Chu Lê vốn đang ngồi dưới mái hiên, nhìn thấy tình huống này liền muốn đứng dậy, ai ngờ, chợt nghe một hồi chiêng trống vang trời từ xa tới gần.
Mọi người đều sửng sốt.
Các quan sai hai mặt nhìn nhau, thanh âm này…… Như là tiếng chiêng trống quan phủ báo tin vui.
Một quan sai lập tức chạy đến cửa đưa đầu ra nhìn, liền thấy một đội người ngựa, trái phải đều đang dựng bảng gỗ, trên eo bọn nha dịch mang lụa đỏ, vây quanh kiệu đỏ ở giữa, đang đi tới bên này.
“Thủ lĩnh, hình như là đội báo tin vui của huyện thành.”
Quan sai cầm đầu cả kinh: “Huyện thành? Báo tin vui?” Chạy đến cửa nhìn lại, trên bảng gỗ, không giống loại quan viên đi ra ngoài hay dùng bảng gỗ đen viết “Yên lặng” cùng “Tránh đường”, mà là dùng gỗ sơn đỏ viết “Thiềm cung chiết quế*”, “Kim bảng đề danh”.
*Thiềm cung chiết quế: để chỉ người đậu khoa cử, ai đỗ khoa hương gọi là “thiềm cung chiết quế” (蟾宮折桂, tức là bẻ quế cung trăng).
Thiềm: Con thiềm thừ.
Cung: Cung điện, chỉ cung trăng.
Tương truyền Hằng Nga sau khi trộm thuốc tiên của chồng là Hậu Nghệ, uống vào thành tiên lên ở cung trăng và hoá thành con thiềm thừ (con cóc 3 chân).
Nên mặt trăng được gọi là “Thiềm cung” hay “Cung thiềm”.
Aiz ya, thôn này có người trúng Trạng Nguyên Bảng Nhãn Thám Hoa?
Hắn bỗng nhiên nghĩ gia đình cách vách tựa hồ đã có một cái Giải Nguyên……
Quả nhiên, đội nhân mã đi đến trước cửa cách vách thì ngừng lại, quan sai báo tin vui bắt đầu tiến lên gõ cửa.
Ngưu thị thấy thế, đẩy mấy người canh giữ ở cửa bắt người kia ra, chạy về nhà mình.
“Các vị quan gia, ta là người nhà này, không biết có việc gì sao?”
Quan sai cười, lập tức móc ra công văn báo tin vui, lớn tiếng đọc lên.
Ngưu thị nghe những từ ngữ trịnh trọng nho nhã trên công văn như lọt vào trong một trận sương mù, nhưng đại khái cũng hiểu được, hình như là Việt Lang trúng Trạng Nguyên?
Trạng Nguyên? Ngưu thị nhận công văn báo tin vui, nhìn về phía cỗ kiệu kia.
Ít lâu sau, mành kiệu bị xốc lên, nam tử một thân áo đỏ, đầu đội ô sa chui ra ngoài.
Chỉ thấy hắn chậm rãi đi đến trước mặt Ngưu thị đang ngốc lăng, bỗng chốc quỳ xuống: “Nương!”
Ngưu thị run rẩy duỗi tay, cho đến khi sờ đầu của hắn, mới dám xác nhận đây không phải đang nằm mơ.
Trong lúc nhất thời, vui mừng khóc lên: “Việt Lang!”
Hai mẹ con tức khắc ôm thành một khối khóc to.
Một lúc sau, hai người mới ngừng khóc, Ngưu thị đỡ nhi tử dậy, nhóm quan sai báo tin vui nói không chậm trễ cả nhà Trạng Nguyên gia ôn chuyện, liền dẹp đường về phủ.
Chờ cho đám người mênh mông cuồn cuộn đi rồi, Thẩm Việt đang muốn hỏi Ngưu thị, A Lê cùng phụ thân bọn họ đâu sao không thấy, ánh mắt nhoáng lên, liền thấy ở cửa bên cạnh cách đó không xa, một nữ tử đang đứng.
Đôi mắt hạnh của nữ tử sớm đã đầy nước mắt, Thẩm Việt vui mừng, lập tức chạy tới, vốn tính chạy tới ôm một cái, nhưng còn chưa tới gần, liền ngừng bước chân.
Đầu tiên hắn nhìn chằm chằm bụng Chu Lê trong chốc lát, chớp chớp mắt, tiếp theo lại nhìn chằm chằm mặt Chu Lê trong chốc lát, lại chớp chớp mắt.
Hỏi: “A Lê, bụng nàng sao lại thế này? Vì sao béo thành như vậy?”.