Lúc nhứ nhân vào phủ, đã là giữa trưa.
Nha hoàn bà tử vội vàng dọn cơm, truyền món ăn, trên bàn gỗ phòng khách nam, tràn đầy thức ăn.
Chủ nhân của nàng Tiết Lệnh Khương dựa vào trên ghế, nghiêng người nhìn cây hoa bên trong đình viện.
Lá hoa đã sớm rơi xuống.
Đồ vật cầm trong tay nhứ nhân kín đào đưa cho tiểu nha hoàn, từ chỗ ngồi bưng lên một bát canh quy gừng hầm thịt dê, khuyên nhủ:
“Tam nương tử tốt xấu cũng ăn một miếng đi, thân thể quan trọng.”
Minh châu bên tai Tiết Lệnh Khương nhẹ nhàng lắc, xoay người lại: “Một bát toàn mùi thuốc, ta ăn không vào.”
Đúng rồi, vốn là dược thiện, làm sao không có mùi thuốc được.
Hai tháng trước, Tiết Lệnh Khương cùng Triệu tam gia tranh chấp một hồi, vậy mà lại xảy thai.
Nằm trên giường bệnh triền miên ròng rã một tháng, bệnh cũng chỉ khỏi một nửa.
Có lẽ là thẹn trong lòng, Triệu tam gia ra lệnh cho nhà bếp chuẩn bị dược liệu tốt hơn, ngày ngày đưa thiện đến Thanh Huyên các.
Mới đầu Tiết Lệnh Khương còn ăn hai cái, bây giờ cái gì cũng không chịu động.
Nhứ nhân thở dài:
“Tam nương tử, ngài dù không nghĩ cho mình thì cũng phải vì lão phu nhân nghĩ lại.
Người ở dưới suối vàng mà biết được ngài giày vò bản thân như vậy, không biết sẽ đau lòng ra sao.”
Lão phu nhân trong miệng nàng, chính là tổ mẫu của Tiết Lệnh Khương Trương thị, mỗi ngày cố gắng uống thuốc, mặt mày rạng rỡ nhìn cháu gái xuất giá.
Lại không chống được đến lúc Tiết Lệnh Khương lại mặt, liền buông tay rời khỏi nhân gian.
Nghe nhứ nhân nói tới tổ mẫu, mi tâm Tiết Lệnh Khương khẽ nhúc nhích: “Ta không ăn những thứ toàn mùi thuốc khó ngửi này, ngươi gọi nhà bếp nấu một nồi cháo đến.”
Nhứ nhân có chút khó khăn, quy củ ở Triệu phủ cùng Tiết phủ không giống, chỉ có một phòng bếp.
Đồ ăn ở các phòng đều là do nhà bếp nấu nướng, sau đó đưa tới.
Hai ngày trước nàng tự thân đi phòng bếp hỏi, nhân gia nói Triệu tam gia đã lên tiếng xác định thực đơn, không chịu cho nấu những thứ ngoài thực đơn.
Đám mắt chó coi thường người khác.
Nhứ nhân trong lòng hận lên, không phải là thấy lão gia cùng phu nhân không ưa tiểu thư nhà mình sao?
Cho một tên lông gà, vẫn đúng là run lên.
Nhưng lời này lại không thể nói thẳng, miễn cho tổn thương trái tim của tiểu thư, nhứ nhân ôn nhu khuyên:
“Thứ này vừa mới đem đến, không biết phí bao nhiêu sức lực, nương tử chẳng phải đói bụng rồi sao? Vẫn là thoáng dùng chút đi, rồi làm cháo sau?”
Tiết Lệnh Khương cau mày, cười lạnh nói:
“Được lắm, bây giờ ta muốn ăn gì không cũng được!”
Nghe xong lời này, một phòng toàn người cúi đầu, không dám thở mạnh.
Nhứ nhân chợt nhớ tới bánh bột mì mới mang về, nghĩ thầm lấy ngựa chết làm ngựa sống thôi, nói: “Nương tử đừng nóng vội, ta ở bên ngoài mua chút điểm tâm mới, ngài có muốn thử một chút hay không?”
Yên tĩnh một hồi, Tiết Lệnh Khương lại thở một hơi dài, lưng dựa vào ghế: “Lấy ra đi.”
Nhứ nhân đi ra ngoài gọi nha hoàn đem đến một bàn Thanh Tứ tới, đem bánh bột mì mới mua về dọn xong, lại vén rèm đi vào.
“Người bán thứ này là một tiểu cô nương, lớn lên thanh tú, tâm tư cũng khéo.
Ngài nhìn bông hoa này, không giống điểm tâm, giống như hoa thật.”
Bàn Thanh Từ đưa tới, ánh mặt trời chiếu đến khiến bánh bột mì càng khéo léo linh lung.
Ngọc bích cùng màu trắng như tuyết trộn lẫn, mỗi một cánh hoa xòe ra, trông rất giống một đóa hoa yêu kiều.
Tiểu nha hoàn ở bên cạnh dùng đũa lấy một đóa, đem đến chỗ Tiết Lệnh Khương.
Tiết Lệnh Khương hơi cắn nhẹ, mềm mà hơi cứng, so với bánh màn thầu bình thường nhiều một tia mùi thơm ngát.
Hoàn thành.
Thấy nàng cuối cùng cũng dùng bữa, nhứ nhân thở dài một hơi, pha trò nói:
“Nha đầu kia còn vẽ một bức tranh quái dị, dán vào làm bảng hiệu, nô tì nhìn thấy chơi vui, nên mua trở về.”
Nói xong, một tiểu nha hoàn tiến lên đem bức họa mở ra.
“Hì hì” một tiếng, Tiết Lệnh Khương lại bật cười.
Đây là lần đầu tiên nàng cười như vậy trong mấy tháng nay.
Nhứ nhân liếc nhìn con sói kì dị quái đản, trong lòng có chút vui mừng.
Nếu như Nguyệt Nha Nhi ở chỗ này, sẽ nói cho các nàng biết, thứ này không phải là con sói.
Đây là so với soi càng thần kỳ —— thủy mặc Husky.
Mọi người đồng loạt cười lên, dẫn tới tiểu nha hoàn trông cửa cũng tới nhìn.
Một lát sau, tiếng cười ngưng lại.
Tiết Lệnh Khương lại nếm thử bánh bột mì vàng ngọc, thưởng thức nói:
“Dáng vẻ đẹp đẽ, mùi vị cũng coi như mới mẻ.
Chỉ tiếc dùng vật liệu bình thường, tổn thất một chút tư vị.
Nàng nên bỏ thêm nhiều đường một chút.”
Nhứ nhân bưng ấm Mạt Lị Hoa Trà, tiến lên phía trước nói:
“Nương tử không biết, những người bên ngoài như họ, đường là vật quý hiếm.
Trong nhà có vài đồng tiền, hận không thể rắc một lớp đường trên cơm.”
“Thì ra là như vậy.”
Tiết Lệnh Khương tiếp nhận cốc Thanh Từ, nhấp một cái:
“Ngươi tìm hai bình mật hoa hồng tốt nhất, lấy thêm chút đường mía, đem đến cho nha đầu bán điểm tâm này đi.
Đúng rồi, lại mang chút bột mì mới thu năm nay, chọn loại tốt một chút, gọi nàng làm một phần nữa đưa tới.
Giá cả thương lượng, cũng sẽ không bạc đãi nàng.
Một cái tiểu cô nương, xuất đầu lộ diện làm ăn, trôi qua cũng không dễ dàng.”
Chủ nhân lên tiếng, tự nhiên phải làm cho thật tốt.
Nhứ nhân đáp ứng, chờ hầu hạ xong Tiết Lệnh Khương đi ngủ trưa, lúc ra ngoài phủ tìm người, nhưng có chút phát sầu.
Phố Trường Nhạc náo náo nhiệt nhiệt, chỗ nào còn có bóng dáng của tiểu cô nương kia?
Gió thổi vài miếng lá cây rơi xuống, có một mảnh rơi trên người Nguyệt Nha Nhi.
Nàng đem băng ghế nhỏ đẩy ra ngoài, đẩy ở dưới mái hiên ngồi, sau giờ ngọ ánh mặt trời bị lá mùa thu cắt thành màu vàng rực rỡ, đem tiểu viện chiếu lên rất sáng.
Ở trước mặt Nguyệt Nha Nhi, bày một chậu gỗ chứa đầy nước, cùng cái bình gốm lớn.
Công dụng ban đầu của bình gốm là để làm dưa muối, giống như đậu hay trứng vịt muối, bình này của nhà Nguyệt Nha Nhi là để làm trứng muối.
Trứng vịt muối sớm đã bị nàng lấy ra, để ở trên kệ bếp, tổng cộng có bảy, tám cái.
Nguyệt Nha Nhi cầm xơ mướp, rửa sạch sẽ trong ngoài bình gốm.
Thật vất vả rửa xong, nàng đứng lên, vặn vẹo uốn éo người, bắt đầu ngâm đậu phụ.
Nói chuẩn xác, là ướp muối cho đậu phụ lên men.
Đậu phụ là mới mua được.
Lúc nàng mới về, đi ngang qua một nhà bán đậu phụ, nghe thấy một trận đánh chửi.
Liếc mắt nhìn, hóa ra là một người đàn ông đang đánh nữ nhi của mình.
Tiểu cô nương chịu đòn gầy gò nho nhỏ, một tiếng cũng không kêu, chỉ dùng tay che chở mặt, mặc cho phụ thân đánh.
Đánh cho đau, thân thể run rẩy một hồi, sau đó cuộn tròn lại giống như một con nhím.
Nguyệt Nha Nhi nhìn thấy, có chút đau lòng.
Người xem náo nhiệt nhiều, lại không ai đi khuyên.
Đại khái trong lòng nghĩ, phụ thân dạy dỗ nữ nhi vốn là việc thiên kinh địa nghĩa.
Nguyệt Nha Nhi vốn định cứ như vậy rời đi, dù sao nàng hiện tại là một nữ cô nhi, tự thân khó bảo toàn, cũng không dư sức làm anh hùng.
Một chân đã đi qua nhà bán đậu phụ, rồi lại ngừng lại.
Nàng thở dài một hơi, nghĩ thầm, xuyên không đến thời đại này, nàng sớm muộn cũng sẽ bị cái tật xấu mềm lòng này hại chết.
Không tự chủ được, Nguyệt Nha Nhi tiến lên ngăn cản nam nhân sắp hạ bàn tay đánh xuống.
Nam nhân sững sờ một chút, hung ác nói: “Xú nha đầu từ đâu tới, cút ngay cho ta.”
Nguyệt Nha Nhi có chút bỡ ngỡ, nhưng vừa nghĩ lại, ta tốt xấu gì cũng là đai đen karate, vẫn cứ không buông tay.
“Nàng làm gì sai? Sao lại bị ngươi đánh như vậy?”
Nam nhân thấy nàng là cái tiểu cô nương, ngữ khí rất không khách khí: “Chuyện của nhà lão tử, ai cần ngươi lo? Đi ra, không tránh thì ta sẽ đánh cả ngươi.”
Thấy Nguyệt Nha Nhi không cho, nam nhân tức giận đến động thủ chuẩn bị đánh nàng.
Lúc tay hắn đụng tới Nguyệt Nha Nhi, Nguyệt Nha Nhi trở tay lấy cùi chỏ ôm lấy cổ của hắn, tiếp theo tóm ngay chỗ phía sau cổ.
Dựa vào sức lực của Nguyệt Nha Nhi, nam nhân kia thế mà lại bị nàng quăng ngã trên mặt đất!
Nguyệt Nha Nhi thở dài, nghĩ thầm như vậy đều có thể nói chuyện cẩn thận.
Quả nhiên, nam nhân bò lên, vỗ vỗ bùn dính trên tay, tuy rằng trong miệng vẫn hùng hùng hổ hổ nhưng cũng không dám động thủ với Nguyệt Nha Nhi.
“Các ngươi xem chuyện tốt mà nha đầu nhà ta làm! Đậu phụ đang tốt của lão tử, bị nàng ta gây họa, đều mốc meo!”
Nam nhân nói năng loạn xạ, vài câu kể lại mọi chuyện, lại mắng vài câu.
Nguyệt Nha Nhi thật vất vả nghe mới rõ ràng.
Hóa ra người đàn ông này tên là Cô Đại, hôm qua nữ nhi của hắn là Cô Bình Nhi không bán hết đậu phụ, còn lại một chút, hôm nay liền mốc meo.
Chuyện nhỏ như thế, còn có thể đánh đập nữ nhi của mình như vậy sao?
Nguyệt Nha Nhi cau mày, chắn ở trước mặt Cô Bình Nhi: “Ngươi đừng đánh nàng, số đậu phụ hỏng rồi này, ta mua.”
“Thật chứ?”
“Thật.”
Trước lời bàn tán, tiền bán bánh hoa hôm nay của Nguyệt Nha Nhi, đưa hết một nửa ra ngoài, mua về một vại bìa đậu phụ hỏng và vài bìa đậu phụ tốt.
Người xem náo nhiệt cảm thấy kỳ lạ.
“Nha đầu này thực sự phá của, dùng tiền mua lại đậu phụ hỏng.”
Mặc cho người khác nói bóng nói gió, Nguyệt Nha Nhi đều không để ở trong lòng.
Các ngươi thì biết cái gì, nàng nghĩ thầm.
Phải biết, món đậu phụ Thanh Phương nổi tiếng sau này, tương truyền chính là bắt nguồn từ một vại đậu phụ hỏng.
Lúc trước Nguyệt Nha Nhi có lập vlog khám phá ẩm thực có từng nghe qua chuyện này.
Nghe nói là ở thời đại Khang Hi, có một thí sinh tên Khả Vương Trí, vừa đi học, một bên dựa vào tay nghề làm đậu phụ gia truyền mà mưu sinh, có một ngày sơ sẩy còn lại một bìa đậu phụ không bán hết.
Chờ đến khi nhớ lại, tất cả đã hỏng rồi, đậu phụ vốn trắng như tuyết vậy mà lại chuyển thành màu xanh đen.
Đậu phụ hỏng rồi vốn nên vứt đi.
Nhưng Vương Trí vốn đã nghèo, hắn đau lòng tiền, trong đầu suy nghĩ biện pháp làm sao để ăn được bìa đậu phụ này.
Cuối cùng hắn dùng muối ướp đậu phụ, qua mấy ngày, vẫn cứ bỏ qua mùi hôi mà ăn một miếng, mùi vị còn, người ăn cũng không chết.
Sau đó từ từ thay đổi, liền làm thành một loại đồ ăn vặt tên đậu phụ thối.
Đậu phụ thối này không phải là đậu phụ thối của cung điện lửa TS, mà càng giống một loại sữa chua lên men màu xanh đen, từng có một đoạn thời gian phổ biến ở thành phố Tứ Cửu, có người nói đến cả thái hậu Từ Hi cũng thích ăn, đặt một cái tên văn nhã là Thanh Phương.
Rửa sạch bình gốm, đầu tiên Nguyệt Nha Nhi rửa sạch một lớp mốc trên bề mặt đậu phụ, rửa qua một lần nước, xếp ngay ngắn trong bình gốm, rắc một lớp muối.
Coi như đã hoàn thành.
Lúc này nàng liếc mắt nhìn trời, canh giờ đã không còn sớm, nhà hàng xóm có khói bếp bay lên.
Nguyệt Nha Nhi vất vả đem bình khiêng đến bóng mát ở góc tường, đi vào nhà bếp chuẩn bị cơm tối.
Cơm đã sớm nấu xong, để trên bàn bếp, khói trắng bốc lên nghi ngút.
Cơm nấu bằng bếp lửa, có một loại mùi thơm đặc biệt.
Thời gian vừa vặn, Nguyệt Nha Nhi mở nắp nhìn vào trong nồi, đáy nồi còn có miếng cháy màu vàng!
Nàng vội vàng đem mỡ lợn mới mua về cắt thành miếng nhỏ, sau đó cho vào nồi.
Mỡ heo màu trắng tiếp xúc với nhiệt độ của nồi dần chảy ra, thể tích dần dần thu nhỏ lại, nhuộm một lớp mỡ màu vàng óng ánh, mùi thơm của mỡ bay khắp phòng.
Chờ mỡ heo co lại chỉ còn lại tóp, Nguyệt Nha Nhi mới không nhanh không chậm vớt ra.
Tóp mỡ cùng với mỡ lợn đặt ở trong hai bát khác nhau.
Mỡ heo còn nóng đổ vào cơm cháy bếp lửa, mùi thơm như muốn đòi mạng.
Rót một thìa nước tương, rồi trộn đều, đã đến lúc cho tóp mỡ vào.
Tóp mỡ vàng óng ánh trộn cùng với cơm cháy, khiến người ta thèm ăn nhỏ dãi.
Nguyệt Nha Nhi thậm chí còn cảm thấy nàng có thể ăn được ba bát cơm!
Nàng đang định ăn, còn chưa kịp rửa bát ăn, chợt nghe thấy tiếng người gọi ngoài cửa:
“Nguyệt Nha Nhi cô nương có ở nhà không?”