QUÁN ĂN NHỎ CỦA MỸ NHÂN



Đến tháng sáu, tin tức Hạnh Hoa quán muốn khai trương quán mới truyền ra trong nhóm khách cũ.
Nghe nói quán mới sẽ làm thuyền yến, việc mới mẻ như vậy, dẫn tới không ít người sớm hẹn trước.

Vừa hỏi mới biết, thuyền yến này một ngày chỉ mở hai buổi, buổi trưa một bàn, buổi tối một bàn, ít nhất phải hẹn trước ba ngày.

Kết quả là, quán mới của Hạnh Hoa quán còn chưa chính thức khai trương, vị trí trong vòng nửa tháng cũng đã bị các nhà giàu hẹn hết.
Nhờ phúc của Thác ca ca, Trình tiểu muội thật vất vả mới hẹn được đến Thất tịch, các khuê tú khác biết được, đều chạy đến tìm nàng chơi, trong bóng tối lại muốn một phần thiếp mời.
“Nghe nói Hạnh Hoa quán mua thuyền, trang hoàng rất ưa nhìn, có thể ngồi chừng mười người.”
“Đương nhiên, thuyền yến thất tịch, đều cướp gần đủ rồi.

May mà Hạnh Hoa quán Tiêu lão bản là vị hôn thê của bạn cùng trường ca ca ta, lúc này mới hẹn được cho ta.” Trình tiểu muội bị người nịnh hót như “chúng tinh phủng nguyệt”, nào có không vui, lúc này phát rất nhiều thiệp mời, mời các nàng đi ăn thuyền yến.
Kỳ thực cũng có chút quý nữ quan tâm không phải yến hội, mà là cơ hội quang minh chính đại ra ngoài chơi.

Phải biết, trong ngày thường các nàng ngoại trừ đầu năm bồi tổ mẫu mẫu thân ra ngoài dâng hương, lại không có cơ hội ra ngoài nào.

Mà Hạnh Hoa quán thuyền yến, rõ rõ ràng ràng liền nói nam nữ phân thuyền mà ăn tịch, sẽ không có cơ hội cho khách nam, quấn quít lấy người trong nhà nói: “Ngươi nhìn Trình gia cô nương mở yến hội, mời đều là tỷ muội thân quen, ngồi kiệu lên thuyền, ăn xong lại ngồi kiệu trở về, cũng không thấy được người ngoài.”
Người nhà nghe xong, cảm thấy không ảnh hưởng toàn cục, hơn nửa cũng sẽ đồng ý.
Đến ngày thất tịch hôm ấy, Trình tiểu muội mặc một bộ xiêm y mới, dưới sự coi chừng của nha hoàn bà tử, ngồi trên cỗ kiệu đi về phía Đào Diệp Độ.
Bên trong kiệu khí nóng không nén được, thật vất vả mới đến, nha hoàn mới mở mành ra, thổi vào mặt một trận gió mát, nhẹ nhàng khoan khoái thoải mái.
Hai cái núm đồng tiền của Trình tiểu muội cũng theo ý cười mà lộ ra.
Hừ, cuối cùng thì ca ca xui xẻo này cũng có tác dụng.
Địa phương mà thuyền hoa dừng, cũng không phải Đào Diệp Độ, mà là một bến đò mới làm ra trong đám cỏ lau bên Hồ Sấu, rất dễ nhận biết, không chỉ có bảng hướng dẫn “thuyền yến Hạnh Hoa”, người bên ngoài chỉ cần đi một đường dọc theo các tảng đá xanh là được, nhất định sẽ không nhận sai.

Kiệu dừng một chỗ, mãi cho đến một bên sông, đều dùng bình phong che kín.

Từ bên ngoài nhìn, mơ mơ hồ hồ bóng người giai nhân, nghe nói cười, nhưng không nhìn được là ai.
Mà bên trong bình phong này, bày ra đủ loại giàn trồng hoa, Tử Đằng, Linh Lan, Nguyệt Quý…Hình dạng chậu hoa không giống nhau, rất khả ái.
Ở cuối đường hoa này, có mấy tỷ muội thân mật đã đến, thấy Trình tiểu muội liền chào đón, đồng thời nói giỡn.
Trình tiểu muội thoáng nhìn qua một cô gái, tay chiết cỏ lau, đứng cạnh mép sông.


Nàng rón ra rón rén tiến lên, bỗng nhiên dùng tay đập vai nữ hài tử kia: “Ta còn tưởng là ngươi không đến đấy.”
Nữ hài tử kia sợ hết hồn, quay đầu lại, hóa ra là Tần viện.

Nàng oán trách nói: “Làm cái gì đấy? Ngươi nhìn xem có còn dáng vẻ của khuê tú không?”
Trình tiểu muội kéo lên cánh tay của nàng: “Ai so với ngươi, đều không giống khuê tú.

Đang nhìn cái gì?”
Tần viện khẽ nâng dưới cằm, ra hiệu nói: “Ngươi nhìn tên hai cái thuyền hoa này.”
Đã gần đến hoàng hôn, ánh mặt trời cũng không chói mắt như vậy.

Trình tiểu muội híp mắt nhìn xung quanh, nhìn qua tên của cái thuyền hoa gần các nàng nhất: ” ‘Tương phu nhân hào’, ha ha, thú vị, chúng ta vậy mà lại đến ăn tịch của Tương phu nhân.

Một cái khác lại là ’Tương quân hào’ .”
Nói xong, nàng nhìn về phía bên kia hồ, bên kia dừng một cái thuyền hoa, tên là ‘Tương quân hào’ .
Nhìn nước chảy lững lờ, Tần viện nhẹ nhàng thở dài một tiếng: ” ‘Nguyên có chỉ hề lễ có lan, tư công tử hề chưa dám nói.’ Tiêu Nguyệt này, vậy mà còn từng đọc sách.”
Trình tiểu muội biết nàng là có chút cảm xúc đau buồn, lay lay ống tay áo của nàng: “Được rồi, hôm nay không cho nói cái này.

Chỉ cho phép ăn thuyền yến thật vui vẻ.”
Đang lúc này, tiếng chiêng vừa vang ——
Nữ nhạc bắt đầu tấu nhạc, du dương trang nhã.
Cò trắng bay thấp, xẹt qua mặt nước, lưu lại một đoạn bóng phản chiếu trên nước.

Có mấy bông hoa ngẫu hứng rơi xuống bên bờ sông, dưới ánh đèn chiếu, có một loại phong tình khác.
Tình cảnh này, ngược lại thật sự giống như đang đặt mình vào một bức tranh.
Một nữ tử ung dung hoa quý được nha hoàn đỡ, chân thành đi xuống mép thuyền, đứng lại, nở nụ cười thanh lịch: “Mời chư vị thục nữ nhập tịch.”
Trình tiểu muội nhẹ giọng đối Tần viện nói: “Kỳ thực, Tiết nương tử này hòa ly với Triệu gia, càng ngày càng mỹ mạo hơn.”
Đi kèm với sáo trúc Giang Nam, chúng quý nữ nhấc váy lên thuyền hoa.
Mới đẹp phảng phất như tranh, khi lên đã ngửi thấy mùi hoa lài nồng nặc, hương khiến say lòng người.


Sau khi vào thuyền, có gió mát cùng bồn băng làm bạn, chỉ cảm thấy mát mẻ dị thường, hồn nhiên không giống nóng bức ngoài trời.
Thuyền này có chút không giống với thuyền hoa bình thường, thuyền chế hơi rộng, ít nói có thể chở được năm mươi người.

Bây giờ chỉ có các nàng chừng mười nữ hài tử, càng có vẻ rộng rãi.

Tổng cộng có hai tầng, một tầng làm khoang yến, bày bàn, góc tường bày hoa cỏ theo mùa.

Khiến người chú ý nhất, mấy bộ tranh thêu trên tường đông của thuyền.

Bên trong tranh thêu là một mỹ nhân, quay lưng về phía đinh lan, độc lập với ánh chiều tà, cực kỳ sinh động.
Trình tiểu muội không phải chưa từng thấy qua tranh thêu danh giá, nhưng lại chưa từng thấy thủ pháp thêu như vậy, chạy tới nhìn kỹ.
“Đây là xuất từ ai tay, ta cũng muốn mua một bức về.” Nàng xoay người hỏi thị nữ trên thuyền.
Thị nữ trên thuyền có trang phục giống nhau, búi hai búi, quần áo theo hình thức thời Ngụy Tấn, cũng như người bước ra từ tranh vẽ.
“Đây là do Tiêu lão bản của chúng ta vẽ, Tiết nương tử tự tay thêu.

Bên ngoài chỉ sợ không có nơi mua.”
Mọi người nhìn một hồi, từng người ngồi xuống.

Thị nữ đưa cho mỗi người một tấm khăn, nói là “khăn để lau”.

Nhưng khăn này đều dùng vật liệu tốt nhất, bên trên còn thêu mấy thứ, làm cho khuê tú đang ngồi có nhiều người không dám dùng cho món ăn.
Trình tiểu muội tự nhiên là ngồi ở vị trí chủ yến, một thị nữ mặc váy tím dâng một chuỗi Ngân Linh cho nàng, giải thích: “Nếu như muốn truyền món ăn, ngài nhẹ nhàng lắc một cái, chúng ta liền biết.”
Ngân Linh này còn khắc một đóa hạnh hoa, dáng vẻ rất ưa nhìn.

Trình tiểu muội cầm lấy, hiếu kỳ hơi lắc lắc, tiếng chuông lanh lảnh.


Chọc cho nàng cười lên, lại dùng sức lung lay hai, ba lần.
Ngân Linh vừa vang, tấu nhạc liền thay đổi một loại làn điệu, đặc biệt vui vẻ.
Món ăn đặc sắc cũng đến lúc dâng lên rồi, bởi vậy món ăn mang lên rất nhanh.

Một đĩa lại một đĩa, lần lượt mang lên mâm tròn trên bàn đá cẩm thạch.
Thấy thị nữ chuyển động mâm tròn này, món ăn cũng chuyển động theo, Trình tiểu muội mới biết tại sao lại bỏ cái mâm tròn trên đá cẩm thạch.

Không có nó, nhiều người như vậy cũng không tiện gắp thức ăn.
Mỗi một món ăn lên, thị nữ váy tím đều sẽ giới thiệu về thành phẩm của món ăn: Cua phỉ thúy, hợp nhị tiên, đuôi tôm chiên dầu… Mà đặt ở trung tâm đĩa quay đá cẩm thạch, là một bát cá dưa chua.
Thịt cá thái mỏng mà trắng mềm, ngâm mình bên trong nước canh màu trà, dưới đáy lót dưa chua, bên trên rưới đủ loại gia vị.

Lại dội thêm một thìa dầu sôi, hương cá thơm bay tứ phía, thực sự khiến cho người thèm thuồng.
Trình tiểu muội ăn cơm, thiếu kiên nhẫn chúc rượu, huống hồ ngày hôm nay lại là nàng làm chủ, càng không muốn chú ý những lễ nghĩa kia.
Nàng trực tiếp cầm đũa gắp miếng cá, đưa vào trong miệng.
Cá mềm mà mịn, mang theo một ít vị chua nhàn nhạt, làm cho vị càng thêm có cấp độ.

Ăn một miếng cá, uống một hớp canh, chỉ cảm thấy vị chua tươi đến sướng miệng, ngay cả không khí ngày hè cũng theo đó mà tan đi không ít.

Trình tiểu muội ăn qua rất nhiều thứ cá, nhưng chưa từng thấy cách dùng dưa chua để nấu cá bao giờ, một lần cũng chưa từng ăn.

Vốn dĩ lúc chọn món ăn, nàng còn có chút do dự, có muốn điểm món “Cá dưa chua” này không.

Bây giờ nàng chỉ nếm thử một miếng, lập tức nổi lòng tôn kính với nó, nghĩ thầm sao mà mắt ta lại tinh tế như vậy.
Từng món ăn đưa lên, cho dù khẩu vị khó tính như Tần Viện, không thừa nhận cũng không được: Món ăn của Hạnh Hoa quán này, thật sự ăn ngon.
Chúng quý nữ cũng không có tâm tư nói chuyện, toàn bộ tâm tư đều ở bát đũa.

Chờ các nàng ăn no, nhìn một chút sắc trời, mới phát hiện mới cách lúc lên món ăn không lâu.
Thị nữ váy tím cười nói: “Chủ nhân nhà chúng ta đặc biệt bày lễ riêng cho các chư vị, mời chư vị dời bước, lên lầu nhìn qua.

Chờ khi chơi đến tận hứng, lại xuống dùng chút trà bánh.”
Lên tầng hai, chúng qúy nữ không khỏi sáng mắt lên.
Chính là lúc hoàng hôn, ánh chiều tà chậm rãi, ở trên mặt nước nhen nhóm một ít hào quang cuối cùng.

Tận phía chân trời, chiếu rọi một mảng đỏ rực.


Đèn màu trên thuyền hoa chiếu sáng, muôn màu muôn vẻ, trên bàn dài tầng hai có các nguyên liệu nấu ăn sạch sẽ.
Tiết Lệnh Khương từ một bậc thang khác đi lên, cùng mọi người giải thích nói: “Những nguyên liệu nấu ăn này, đều là đồ tư nhân của Hạnh Hoa quan, bây giờ tặng cho các vị quý khách.

Nữ nhân chúng ta, ai lại không có sở thích ăn ngon? Cái gọi là vui một mình không bằng mọi người đều vui, chư vị không bằng tự mình động thủ, đánh giá thủ nghệ của nhau một lần.”
Nàng ôn nhu lời nói nhỏ nhẹ: “Nếu như tất cả mọi người đều cảm thấy tốt, ngay cả Hạnh Hoa quán chúng ta cũng cảm thấy không sai.

Vậy thì nhất định sẽ có lễ tốt đem tặng.”
Trình tiểu muội cười nói: “Chơi rất vui, Viện Nhi, ngươi làm điểm tâm! Nhất định sẽ rất xuất chúng.”
“Ngươi tự mình làm đi.” Tần viện phất ống tay áo, ngồi yên xem cảnh.
Đúng lúc các khuê nữ khác cũng đi đến, ngươi một lời ta một lời chơi vui vẻ.
Nhạc dung dung.
Đi xuống thang lầu, Tiết Lệnh Khương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cùng nhứ nhân nói: “Ta vừa rồi không nói sai cái gì chứ?”
“Không có, cho dù Tiêu cô nương tự mình ở đây, cũng không thể tốt hơn.” Nhứ nhân đỡ nàng ngồi xuống, đưa lên một chén trà.
Tiết Lệnh Khương uống một hớp, lại đứng lên: “Ta đi xem xem điểm tâm đưa tới chưa.”
“Không vội, nương tử cẩn thận đau chân.”
“Không có chuyện gì.”
Chủ tớ hai người chậm rãi đi tới đuôi thuyền, chỉ thấy có một cái thuyền ô bồng nhỏ đang chậm rãi tới gần, đây là thuyền chuyên môn đưa món ăn lên thuyền hoa.
Nguyệt Nha Nhi từ bên trong mui thuyền thò đầu ra, vượt lên trên thuyền hoa, cười nói: “Chắc không phải là mệt đến chết rồi chứ?”
“Ta chỉ lo sẽ làm lỡ việc của ngươi.”
“Mới không phải đâu.”
Nguyệt Nha Nhi cùng với thị nữ khác, đón lấy mâm, đưa đến món ăn đã chuẩn bị.
Nàng xoay người, thật lòng nhìn Tiết Lệnh Khương: “Tỷ làm rất tốt, cho dù là muội tự mình tới quản lý, cũng không thể tốt hơn được.”
Nghe nàng nói như vậy, trong lòng Tiết Lệnh Khương cao hứng, nhưng lại có chút bối rối, cúi thấp đầu nở nụ cười.
Nguyệt Nha Nhi vốn dĩ còn có lo lắng, thấy “Tương phu nhân” bây giờ đều đâu vào đấy, cũng an tâm.

Nàng vốn có dự định, nếu như Tiết Lệnh Khương làm không tệ, liền đem yến thuyền Hạnh Hoa giao cho nàng kinh doanh.
Tiết Lệnh Khương tự tay rót cho nàng chén trà nhỏ: “Khách mời còn ở tầng hai đấy, đợi lát nữa tam muội muội đi chiêu đãi.”
“Không được không được.” Nguyệt Nha Nhi tiếp nhận chén trà, sau lại ngửa mặt lên, ngồi ở trên ghế: “Hiếm thấy có khi được ngồi thuyền nhàn nhã như vậy, tốt xấu cũng nên để muội khoai khoái chút chứ.”
Nàng mở nắp, chợt nhớ tới một chuyện: “Sự kiện kia ngươi đã nói với khách mời chưa?”
“Còn chưa nói đâu.” Tiết Lệnh Khương nhìn về phía bên trên: “Các nàng còn đang làm điểm tâm, ta nghĩ trước, chờ thật sự có đặc biệt xuất chúng, cùng với tất cả mọi người đều nói tốt.”
“Theo ý của ngươi là được.”


Bình luận

Truyện đang đọc