QUÁN CƠM NHỎ CỦA NỮ PHỤ CỔ XUYÊN KIM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Sau nhiều ngày chờ đợi, trứng vịt Lục Trĩ muối đã ăn được, Lục Trĩ lấy trứng vịt ra rửa sạch từng quả, sau đó lấy giấy thấm khô hết nước trên bỏ trứng, cô làm rất từ từ, có chút nhàn nhã.

40 quả trứng vịt muối chia làm 4 phần, Lục Trĩ để lại mười quả ở nhà ăn cơm sáng, mười quả cho hàng xóm Chu Thành An, còn lại hai mươi cái thì chia cho quán và Lục Trạch, người đáng lo nhất là Lục Trạch, cũng không biết mỗi ngày cậu có ăn cơm đầy đủ hay không.

Ra khỏi cổng tiểu khu, Lục Trĩ gọi taxi xuất phát đi tìm Lục Trạch.

Sáng sớm không khí cực kỳ tươi mát, Lục Trĩ nhìn qua cửa sổ xe tãin, buổi sáng có rất nhiều người ra ngoài đi dạo, cô cũng không vội, tuy nói mỗi ngày quán cơm đều rất, nhưng Lục Trĩ làm việc trước nay đều không nôn nóng, tính tình của cô đã được sư phụ uốn nắn rất tốt.

Sống chậm sống chắc, cuộc sống tràn đầy hương vị.

Lục Trĩ hơi nhớ sư phụ, cũng không biết hiện giờ ông đang làm gì, có nhận cho cô một sư đệ hay sư muội hay không, hoặc là sẽ không thu đồ đệ nữa.

Lục Trạch biết Lục Trĩ đến vội chạy xuống tìm Lục Trĩ, lần trước Lục Trĩ đưa đồ cho cậu cậu đã ăn hết, ngoài những việc này thì mỗi ngày ba bữa cậu cũng ăn nhiều hơn chút.

Nhìn Lục Trạch không gầy đi, Lục Trĩ hài lòng đưa hột vịt muối cho cậu: "Buổi sáng ăn cháo có thể ăn kèm, mỗi ngày đều phải nhớ ăn cơm đấy."

Lục Trạch: "Chị, không có bánh ú nhân thịt à."
Lục Trĩ: "Trứng vịt này mới ướp được xong nên mang cho em ăn, không có thêm gì cả, lần sau đến chị mang cho em."
Lục Trạch cười vui vẻ, cuộc thi Tuyển chọn nhóm nhạc nam cậu tham gia tuần sau là bắt đầu rồi, khi nói đến chuyện này, mắt Lục Trạch lại sáng lên sau đó ôm Lục Trĩ vào trong lòng, cậu nói: "Chị, cảm ơn chị."
Không ai biết Lục Trạch có bao nhiêu áp lực, cậu dựa vào những áp lực này mà mỗi ngày chăm học khổ luyện, thậm chí khi biết mình được tham gia Tuyển chọn nhóm nhạc nam cả người cậu càng căng thẳng áp lực hơn, buổi tối sẽ mất ngủ, đang ngủ thì bị tỉnh, mãi cho đến khi Lục Trĩ khuyên cậu, lúc này cậu mới hạ bớt áp lực, dù luyện tập khắc khổ như trước nhưng cũng không mệt mỏi uể oải nữa, cả người nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Lục Trạch còn đang chìm đắm trong sự dịu dàng thì nghe Lục Trĩ nói: "Nhớ ăn cơm đầy đủ, nếu lần sau chị thấy em gầy sẽ không làm gì cho em ăn nữa đâu."
Giải trí Mộng Hòa có một nhà ăn khá lớn, ngày thường thự tập sinh và nhana viên công ty cũng hay xuống đây ăn, có cả một ít minh tinh đã có chút danh tiếng, hoặc là có minh tinh vội vàng chạy show nên đến ăn tạm.

Bên trong nhà ăn mỗi ngày đều cung cấp cơm ba bữa, mỗi người được phát tthẻ cơm, tiền cơm nạp vào thẻ, bây giờ là thời gian ăn sáng, Lục Trạch tới nhà ăn gọi một bát cháo trắng và một đĩa rau nhỏ, cậu nghĩ tới lời Lục Trĩ nói, nếu lần sau thấy cậu gầy đi, cậu đừng mơ ăn cái gì Lục Trĩ làm, nghĩ vậy cậu liền vội vàng cầm thẻ cơm mua tiếp một cái bánh màn thầu, lúc này ngồi xuống bàn ăn sáng.

Chu Việt hôm nay đến nhà ăn ăn cơm, cậu ta thấy Lục Trạch theo phản xạ có điều kiện liền nhìn xem Lục Trạch ăn gì, dù sao cậu ta cũng nhịn nhiều ngày rồi, bây giờ nhìn thấy món Lục Trạch ăn mà cậu ta cũng đều có thể mua được cho nên tâm trạng cực kỳ vui sướng, cậu ta gọi cơm theo Lục Trạch, gọi xong lại phát hiện, nhà ăn không có hột vịt muối!
Chu Việt: "Vừa nãy cháu thấy phần cơm người khác có hột vịt muối mà."
Chú múc cơm: "Tôi cũng thấy, quả hột vịt muối kia nhìn ngon thật, màu xanh đậm, vỏ sáng bóng sạch sẽ, tôi nhìn cũng muốn ăn, ngày mai nhà ăn cũng bán hột vịt muối, nếu cậu muốn ăn thì ngày mai lại qua đây ăn."
Chu Việt: "........."
Vỏ hột vịt muối được Lục Trạch bóc ra, cậu cầm đũa muốn kẹp lấy một ít lòng trắng của hột vịt muối ra, dịch vàng chảy ra, vàng tươi, Lục Trạch cũng không vội ăn, cậu ngậm lấy lòng trắng trứng vị rồi húp một ngụm cháo.


Trước ăn hột vịt muối, Lục Trạch thích ăn lòng đỏ hơn, lòng trắng có hơi mặn phải ăn với cháo mới vừa, nhưng Lục Trạch ăn lòng trắng này rất vừa ăn, còn có vị tươi ngon chứ vị không mặn như những quả trứng cậu từng ăn, ăn kèm với một thài cháo quả thực là ngon ngất ngây.

Ăn ngon!
Lòng trắng hột vịt muối còn có thể ăn ngon thế cơ à, đậm đà vừa ăn lại còn mềm nữa.

Lục Trạch lại gắp một đũa lòng đỏ trứng vịt, màu đậm hơn dịch trứng vừa chảy, màu vàng đậm rất thơm, Lục Trạch ăn một miếng, quả nhiên quanh đầu lưỡi đều là vị và mùi hương của trứng muối.

Lục Trạch: "Chú ơi, cho cháu thêm một bát cháo!"
Lục Trạch buổi sáng thường chỉ ăn một bát cháo lại ăn thêm một bát nữa, cậu lại lấy một quả hột vịt muối tiếp tục ăn sáng, vẻ mặt đầy hưởng thụ làm Chu Việt nhìn bữa sáng của mình không muốn ăn nữa.

Chu Việt và Lục Trạch ở chung mấy ngày này, mỗi lần Lục Trạch ăn đồ chị cậu làm đều dáng vẻ hưởng thụ như vậy, khác biệt duy nhất là trứng vịt muối không có mùi thơm nồng như những mốn trước kia, nhưng cho dù vậy thì Chu Việt nhìn Lục Trạch bóc hột vịt muối, lòng đỏ bên trong lộ ra cũng làm người ta điên cuồng thèm thuồng.

Chu Việt: "Buổi tối tôi hẹn đạo diễn Tôn Duy cùng nhau ăn cơm, cũng không biết đạo diễn thích ăn gì."
Mấy người ngồi cùng bàn với Chu Việt lộ ra vẻ mặt hâm mộ, tôi một câu anh một câu khen Chu Việt hết lời, tâm trạng Chu Việt trở nên thoải mái.

Chị Lục Trạch biết nấu cơm thì như thế nào.


Chị Lục Trạch có quen biết Tôn Duy không? Lục Trạch có quen biết Tôn Duy không? Cậu ta hơn hẳn, chị cậu ta quen Tôn Duy, còn có thể giúp cậu ta hẹn Tôn Duy ăn cơm.

Tôn Duy tới nhà ăn Giải trí Mộng Hòa, chú ấy muốn lại đây xem mấy cậu thực tập sinh của công ty tham gia chương trình xem thế nào, vừa tới thì nghe nơi này có nhà ăn, vừa lúc chú ấy cũng chưa ăn sáng liền muốn nếm thử nên lại đây.

Gọi cơm xong, Tôn Duy tìm cái bàn ngồi xuống, ngồi cùng chú ấy còn có một quản lý cấp cao của Giải trí Mộng Hòa, toàn bộ quãng đường đều cười nịnh nọt chú ấy.

Chu Việt và mấy người ngồi cùng bàn thấy Tôn Duy liền kêu Chu Việt mau đi chào hỏi, Chu Việt có chút xấu hổ, cậu ta còn chwua chính thức gặp mặt Tôn Duy, Chu Việt không có cách đánh trống lảng bởi vì vừa nãy cậu ta mới khoe khoang hẹn được Tôn Duy đi ăn cơm nên đành đứng dậy nghĩ trong đầu xem nên chào hỏi kiểu gì rồi mới đi qua.

Ánh mắt Tôn Duy bị Lục Trạch hấp dẫn, lần đầu tiên là chsu ấy bị khuôn mặt lạnh lẽo đẹp trai của Lục Trạch hấp dẫn, sau đó là hột vịt muối trong tay Lục Trạch, hắn chú ấy hối hận sao lúc nãy gọi cơm lại không gọi hột vịt muối.

Khi Chu Việt đến được bên cạnh Tôn Duy, Tôn Duy đã đứng lên chủ động bắt chuyện với Lục Trạch bên cạnh, cười: "Hột vịt muối của cậu mau ở đâu thế?"
Lục Trạch trả lời: "Chị tôi làm." Dừng một chút lại nói: "Nếu chú muốn ăn có thể đến quán chị tôi ăn, tên là Mỹ thực trong trí nhớ."
Vì chưa đến Mỹ thực trong trí nhớ bao giờ nên Lục Trạch căn bản không biết quán buôn bán rất tốt, ăn cơm phải xếp hàng nên cho rằng hột vịt muối ở Mỹ thực trong trí nhớ sẽ bán.

Tôn Duy cầm tay Lục Trạch, ánh mắt kích động, chú ấy không ngờ mình chỉ đến Giải Trí Mộng Hòa ăn một bữa cơm lại gặp được em trai Lục Trĩ, mấy ngày hôm trước Lục Trĩ vì cảm ơn chú lần trước đã ra tay giúp đỡ nên đã miễn xếp hàng hôm đó cho chú và cho chú một túi thịt lợn khô tẩm mật ong, ôi cái hương vị ấy, chsu không nỡ ăn nhưng lại nhịn không được, kết quả là một đã ăn hết sạch trong vòng một tiếng.

Tôn Duy: "Là em trai bà chủ nhỏ à, cậu là nghệ sĩ kí hợp đồng với Giải Trí Mộng Hòa hay còn là thực tập sinh, nếu là thực tập sinh thì có muốn tham gia 《 Giấc mộng thành đoàn 》không, chính cuộc thi Tuyển chọn nhóm nhạc nam ấy, tôi là đạo diễn 《 Giấc mộng thành đoàn 》."

Sau vài phút, Tôn Duy vừa nhìn chằm chằm hột vịt muối của Lục Trạch vừa chào hàng 《 Giấc mộng thành đoàn 》, Chu Việt ở bên cạnh muốn cùng Tôn Duy chào hỏi sắc mặt cực kỳ khó coi, mấy người ngồi cùng bàn với Chu Việt cũng đều xấu hổ, Chu Việt cho dù có da mặt dày cũng ngại không dám chào hỏi, vội vàng rời khỏi nhà ăn.

Lục Trạch muốn ăn cơm, nếu không ăn thì cháo lạnh mất, Tôn Duy còn đang nhìn chằm chằm hột vịt muối trong tay Lục Trạch thao thao bất tuyệt về 《 Giấc mộng thành đoàn 》.

Lục Trạch lấy ra một quả trứng vịt muối đưa cho Tôn Duy: "Đạo diễn Tôn, chsu có muốn nếm thử không, sáng sớm nay chị cháu mới đưa đến."
Tôn Duy vội vàng cầm hột vịt muối trong tay Lục Trạch: "Sao lại không biết xấu hổ như thế chứ, ha ha ha ha, chúng ta nhanh ăn cơm đi, nhanh ăn cơm đi, nếu cơm lạnh mất."
Tôn Duy ăn cùng lúc cả lòng đỏ và lòng trắng, hai loại hương vị hòa vào nhau, vừa ngon vừa mềm, lòng đỏ trứng vị là chú ấy thích nhất, quả thật là ăn không đủ, ngoài việc ăn không đủ, ăn xong một bữa cơm này cũng rất mỹ mãn.

Trước khi về, Tôn Duy biết được Lục Trĩ vốn sẽ tham gia 《《 Giấc mộng thành đoàn 》, cả khuôn mặt chú ấy tươi roi rói, xin Wechat Lục Trạch và dố điện thoại, đồng thời đặc biệt buồn bã mà nói: "Lần này cuộc thi của chúng ta tổ chức khá lâu, trước khi cháu tham gia có muốn đến Mỹ thwujc trong trí nhớ, í lộn, muốn đến gặp chị cháu, nhưng quán chị cháu buôn bán cũng bận, hay là chờ đến tôi chị cháu bán xong lại đến." Chú ấy nói chuyện rất yển chuyển: "Đúng lúc chú cũng định đến, chúng ta cùng nhau đi nhá, vừa vặn chú cũng có thể nói với cháu vào chuyện về 《 Giấc mộng thành đoàn 》."
Tôn Duy thật sự là quá nhiệt tình, Lục Trạch cau mày muốn từ chối, kết quả Tôn Duy trực tiếp quyết định, còn hẹn Lục Trạch thoài gian đến Mỹ thực trong trí nhớ, liền chạy.

Ha ha ha ha ha, em trai bà chủ nhỏ, là em trai bà chủ nhỏ đấy, chú ấy và em trai bà chủ nhỏ đến Mỹ thực trong trí nhớ, có phải em trai bà chủ nhỏ ăn gì chú cũng được ăn theo không.

Một viên quản lý cấp cao của Giải trí Mộng Hòa nhìn thấy Tôn Duy, sau đó lại thấy sau chú ấy cầm điện thoại đi vào: "Ông trần, ha ha ha ha ha ha, tôi là bạn bè với Lục Trạch."
Trần Tuấn Lực đang xếp hàng ở Mỹ thực trong trí nhớ: "Lục Trạch là ai?"
Tôn Duy: "Lục Trạch là em trai bà chủ nhỏ đó!"
**** 01/10/2021 – NTP_1512****.


Bình luận

Truyện đang đọc