QUAN ĐẠO CHI SẮC GIỚI



Quan Đạo Chi Sắc Giới
Tác Giả: Đê Thủ Tịch Mịch
Quyển I: Tiểu thanh niên ủy ban

Chương 11: Bắt gian tại giường.


Nguồn: Sưu tầm






Khi hai người tới một khu chợ nhỏ ở thành Bắc, thì phát hiện ra cửa hàng gạo Thiên Hồng sớm đã đóng cửa, trên tường còn dán thông báo: "Hàng trong kho đã hết, hoan nghênh lần sau tiếp tục lui tới."


Hóa ra từ chiều họ đã bán hết sạch hàng rồi, bọn họ dùng mánh lới chỉ lấy một số lượng nhỏ gạo để giảm giá, sao mà có thể giảm giá gạo nhiều đến như vậy được.

Khi trở về hai người đều thống nhất cao độ, ngồi xe taxi. Vương Tư Vũ ngồi ở vị trí phó lái, hút một điếu thuốc, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về kính chiếu hậu, chỉ thấy Trương Thiện Ảnh đang ngồi tựa lưng vào ghế, mái tóc che bớt khuôn mặt, không biết là cô đang nghĩ gì.

Sau khi xuống xe, Vương Tư Vũ lặng lẽ đi đằng sau Trương Thiện Ảnh, trong lòng đang cân nhắc có nên giải thích hay không. Hắn cũng không muốn vì chuyện này mà làm ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng Triệu Phàm, nhưng lời này phải nói sao mới được đây, mọi người thân thì có thân, nhưng mà loại chuyện này quả thực là rất khó giải thích, luôn cảm thấy không thể mở miệng nổi.

Do dự một hồi, Vương Tư Vũ vẫn quyết định mở miệng, bây giờ mà không nói, về sau chỉ sợ sẽ trở thành mầm bệnh, làm không tốt có khi hai nhà còn trở mặt thành thù, vì thế hắn ho khan một tiếng, lấy gan nói: "Chị dâu à, vừa rồi ở trên xe, em..."

Chưa đợi hắn lắp bắp xong, Trương Thiện Ảnh đã chợt dừng bước, chậm rãi quay mặt lại, chặn lời hắn nói: "Vừa rồi đúng là đông thật Tiểu Vũ nhỉ, sớm nghe lời em có phải là tốt không, thật sự là xin lỗi nha, khiến cho em phải đi một chuyến mất công, có điều em cũng là anh em với Triệu Phàm, chị sẽ không khách khí với em đâu."

Nói xong cô huỳnh huỵch bước lên tầng năm, lấy chìa khóa mở cửa rồi nhanh chóng đi vào.

Vương Tư Vũ nghe thấy thế thì giật mình, sao chị lại nói giọng xa lạ như vậy? Lại còn cố tình nói đến tình anh em giữa mình và Triệu Phàm, quan hệ giữa mình và chị cũng đâu có kém đâu! Dừng bước, đốt một điếu thuốc dựa vào lan can hút, yên lặng suy nghĩ ý tứ trong lời của cô, cuối cùng cũng dần hiểu được.

Ý của nửa câu đầu là lỗi cũng không hoàn toàn là do mình, nửa câu sau ý là cảnh cáo mình, cậu với Triệu Phàm là anh em, đừng có mà vượt ranh giới, cả câu có thể hiểu là, cậu đừng có mà nói lại chuyện đó, để cho nó qua đi. Nghĩ như vậy, nỗi lo của hắn cũng mất đi, thầm nghĩ chị dâu quả là thấu tình đạt lý, biết rằng người đàn ông nào cũng có một vài tình huống khó kiềm chế được nhu cầu sinh lý tự nhiên của mình, nghĩ vậy, hắn lại cảm thấy cảm kích Trương Thiện Ảnh từ tận đáy lòng.

Mấy ngày sau, Vương Tư Vũ đều không gặp được Trương Thiện Ảnh, trong lòng hơi hốt hoảng, sợ cô muốn xa lánh mình, cho nên hắn phải tìm cách để làm dịu đi bầu không khí này.

Nhưng hai ngày này ở ủy ban quá bận, càng tới cuối năm, các cơ quan đơn vị lại càng bận, ủy ban cần phải gửi không ít văn kiện tới các cơ quan thuộc thành phố, nhưng người ở bên dưới lại chậm chạp tới lấy, khiến cho đường dây điện thoại luôn nóng rực, hắn luôn phải trả lời là: "Bận lắm rồi!"

Trưởng phòng Vương Đại Vĩ của phòng số 3 đang bị Trịnh phó chủ nhiệm quát lớn: "Bọn họ không rảnh tay, thì cậu không biết phái thêm người à, phòng số 3 của các cậu người đông như vậy, để dồn ứ nhiều văn kiện như thế, bên trên trách tội xuống thì cậu có chịu nổi trách nhiệm hay không?"

Vương Đại Vĩ bị cấp trên trách mắng, lúc trở về phòng số 3 sắc mặt liền không hòa nhã, ném một đống văn kiện lên bàn Vương Tư Vũ, "Mấy ngày này cậu không cần đi làm, đi phát đống văn kiện này đi, phát xong rồi trở về làm tiếp."

Vương Tư Vũ hai ngày này phải chạy lung tung khắp thành phố, mãi cho tới tối thứ 6 mới phát xong hết văn kiện, đến mức bắp đùi chuột rút, ở bên ngoài ăn qua loa một chút, liền vội vàng chạy về nhà lăn lên giường, ngủ tít thò lò.

Ngủ được ước chừng bốn năm tiếng, khi tỉnh lại cảm thấy toàn thân đổ mồ hôi đầm đìa, dính dính vào người vô cùng khó chịu, vì thế hắn cởi hết sạch ra, nhắm mắt lại tưởng tượng cảnh tượng trên xe buýt hôm đó, bỗng nhiên thấy hưng phấn, đưa tay xuống phía dưới, tính giải tỏa hết căng thẳng.

Nhưng hắn vừa múa may được một hồi, hình ảnh của Triệu Phàm lại hiện ra trong đầu, vì thế rùng mình một cái, nghĩ rằng làm như vậy thật sự là có lỗi với bạn bè, liền vội vàng nghĩ sang Trần Tuyết Oanh. Nhưng mà hình ảnh của Trần Tuyết Oanh luôn rất mơ hồ, luôn cách một tầng sương khói, tiếng nói của Phương mập và Chu Tùng Lâm lại vang lên bên tai, lại cảm giác được sự chăm sóc của Phương mập dành ình, nên không thể nghĩ về sư mẫu được. Về phần Chu Viên, hắn chưa bao giờ dám nghĩ, hắn đối với cô giáo Chu chỉ có tình yêu, không có chút chim chuột nào, nếu mà nghĩ tới cô, nói không chừng bên dưới còn mềm đi vài phần.
truyện copy từ
Cho nên Vương Tư Vũ phải nén giận với Triệu Phàm, vốn trong nhà còn có mấy tấm tranh người lớn, nhưng mà khi Triệu Phàm đi công tác đã vơ vét hết đi rồi, nói đó là cái chỗ mà thỏ còn chả buồn ỉa, không có mấy thứ này kích phát cảm xúc thì tài liệu gì cũng không viết nổi.


Trong máy tính vốn cũng có nhiều, nhưng từ khi nó bị dính cái virus gì gì đó, Vương Tư Vũ cũng ngại làm khổ nó, dù sao bên trong đó còn có cả tài khoản cổ phiếu cùng với vài tư liệu quan trọng nữa.

Đang lúc dày vò khó lòng xoay xở, cái tên Liêu Cảnh Khanh đột nhiên hiện ra trong đầu hắn. Hắn vội vàng nhảy xuống giường, tìm điều khiển từ xa, mở TV chỉnh kênh một hồi, rốt cuộc cũng thấy Liêu Cảnh Khanh đang dẫn chương trình dự báo thời tiết, Vương Tư Vũ lúc này mới tỉnh táo tinh thần, hở mông chui vào chăn, vừa nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tú kia, vừa nện ầm ầm, ngay lúc sắp chuẩn bị đại công cáo thành, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ.

“Cộc, cộc, cộc! Cốc cốc cốc!”

"..."

Vương Tư Vũ cảm thấy mình sắp không chịu nổi rồi, chị dâu à, chị không cần phải tính toán thời gian chuẩn vậy chứ? Hoặc là đến sớm, hoặc là đến muộn hẳn đi, đến lúc này không phải là làm khó em sao!

“Cộc, cộc, cộc! Cốc cốc cốc!”

Vương Tư Vũ không còn lòng dạ nào mà chiến đấu nữa, đành phải khẩn cấp tìm quần lót, mặc tạm cái quần đùi, rồi khoác tạm cái áo sơ mi, đi dép lê ra mở cửa.

Mở cửa, chỉ thấy Trương Thiện Ảnh đang cười hết cỡ, dùng loại giọng ra lệnh nói: "Nhanh xuống lầu giúp chị bê gạo lên,"

Khi nói tay phải còn búng cái tách, "go! go! go!"

Cô chạy huỳnh huỵch xuống lầu trước.

Vương Tư Vũ thấy buồn cười, làm sao mà con gái đi giày cao gót lại có thể chạy nhanh như vậy, còn chưa bao giờ trượt chân, đi xuống lầu, nhìn thấy hơn mười bao gạo ở đó, liền giật mình nói: "Chị, chị định mở cửa hàng bán sỉ gạo đó hả?"

"Nghe nói tháng sau sắp tăng giá rồi, đương nhiên phải mua nhiều chút." Trương Thiện Ảnh cười he he, lộ ra hàng răng trắng chỉnh tề, mềm mại nói: "Nam nữ phối hợp, làm việc sẽ không mệt mỏi, chị dâu đây sẽ đứng dưới trông đồ, em chạy nhanh lên đi, go! go! go!"

Vương Tư Vũ vội vàng khiêng một bao gạo, loẹt quẹt chạy lên lầu, được mấy bao thì hắn đã thở hồng hộc, ngồi xổm xuống mà thở, tay thì không ngừng bóp vai, nơi đó vừa đau vừa mỏi.

Trương Thiện Ảnh vội vàng đi tới, ngồi xổm xuống nói: "Nghỉ chút đi, để chị dâu xoa bóp cho em."

Lập tức một đôi tay trắng nõn mịn màng đã xoa bóp trên vai, động tác nhẹ nhàng thư thái, thoải mái khiến cho Vương Tư Vũ thiếu chút nữa thì rên ra tiếng. Vương Tư Vũ liếc mắt nhìn ngón tay màu xanh biếc, liền cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, giống như có trăm ngàn con sâu đang bò lổm ngổm trong lòng vậy.

Đang lúc hắn nhắm mắt lại thoải mái như lên trời, mông lại bị một cái giày cao gót đá vào, "go! go! go!"


Vương Tư Vũ lại đành phải bi tráng mà khiêng một túi gạo, bắt đầu cuộc xung phong mới.

Sau khi gạo đã được đưa hết lên phòng, Vương Tư Vũ lại phải vất vả một phen, bởi vì cái chạn của Trương Thiện Ảnh không thể chứa được chừng đó gạo, cho nên Vương Tư Vũ đã tự chủ trương đặt hết ra ban công, nhưng khi Trương Thiện Ảnh lên lầu thì lại làm náo loạn lên là máy giặt cũng đặt ở ban công, không khí quá ẩm, dễ khiến cho gạo hỏng. Chuyển đi chuyển lại, chẳng những mệt đến mức co rút gân cốt, hơn nữa cả người còn giống như đi từ trong lò vôi đi ra, vô cùng nhếch nhác.

Trương Thiện Ảnh chống eo cười hề hề cả buổi, mới đẩy hắn vào trong buồng tắm, còn nói: "Ném quần áo ra đây, chị giặt cho em."

Vương Tư Vũ cởi sạch hết, giữ cửa phòng ném y phục ra ngoài. Trương Thiện Ảnh ở bên ngoài cười hì hì: "Thằng nhóc, còn chưa mọc đủ lông mà đã biết thẹn thùng."

Vương Tư Vũ mệt muốn chết rồi, không còn sức mà phản bác nữa, liền mở nước nóng ngâm mình. Nghe thấy Trương Thiện Ảnh kêu lên ở ngoài phòng: "Tiểu Vũ, chị sắp chết đói rồi, xuống lầu mua bát mỳ đây, em cứ tắm đi nhé."

Vương Tư Vũ ừ một tiếng, sau đó nghe thấy tiếng Trương Thiện Ảnh mở cửa đi ra ngoài. Ngâm nước xong xuôi, thân mình cũng đã tương đương với cái bàn là, mới lấy khăn tắm chà xát kỹ người, lại còn dùng loại sữa tắm nước hoa, khiến cho cả cơ thể thơm ngào ngạt, lúc này chợt nghe thấy từ ngoài hiên truyền tới tiếng của Trương Thiện Ảnh, giọng cao bất ngờ: "Ba, mẹ, hai người từ quê tới sao lại không gọi điện trước, để con đi tới nhà ga tiếp đón chứ!"

Sau đó lại nghe thấy tiếng cười sang sảng của ba Triệu Phàm: "Ba mẹ vội đi xem bệnh ẹ con, bệnh đục tinh thể của bả càng lúc càng nghiêm trọng, trời tối một chút là không nhìn thấy cái gì nữa, sắp thành mù mắt rồi."

Vương Tư Vũ giật mình, biết là ba mẹ Triệu Phàm về rồi, nếu để bọn họ gặp được mình ở đây, cô nam quả nữ thực không nói rõ ràng cho được, liền vội vàng tắt vòi sen, cuống quít cầm khăn tắm lau khô thân mình, nhất là đôi chân to đùng, hắn biết nhỡ mà không lau khô rồi đi ra ngoài, cho dù có trốn ở nơi nào cũng sẽ bị người nhà theo dấu chân mà tìm được. Cho nên vào thời khắc chỉ mành treo chuông này, vẫn không chậm không nhanh mà lau cho khô cả người trên dưới!

Trong nháy mắt tiếng nói chuyện đã tới cửa, sau đó là tiếng mở cửa của Trương Thiện Ảnh, "Ủa, sao lại không mở được nhỉ, hả, hóa ra không phải là chìa này... À, hẳn là chìa này rồi!"

Vương Tư Vũ biết là cô đang câu giờ ình, liền cúi lưng trần truồng nhón chân ra khỏi phòng tắm, bước nhẹ vào trong buồng ngủ, trần truồng chui xuống dưới gầm giường, vừa mới ẩn náu kỹ càng, cửa bên ngoài đã đẩy ra, ba người nói nói cười cười đi vào.

Đây là cái chuyện gì vậy, Vương Tư Vũ nghẹn uất ở dưới giường. Rõ ràng là muốn làm người tốt, giờ lại phải trốn ở dưới gầm giường, nếu mà bị bắt gian ở tận giường thì đúng là hết đường chối cãi rồi.

"Mình đến để khiêng gạo cơ mà." Vương Tư Vũ bỗng nhiên cảm thấy chính mình cũng không tin vào điều này, đã hở mông trốn xuống dưới giường người ta rồi, còn giải thích cái rắm gì nữa. Hắn hiện giờ cảm thấy rằng mình giống như Tây Môn Khánh vụng trộm vợ người ta, có điều lần này ông xã của Phan Kim Liên lại đổi thành Tống Ngọc, hệ số khó khăn tăng lên gấp bội.

"Ta thật là oan uổng, hu hu hu hu!"

Có điều Vương Tư Vũ suy nghĩ lại cẩn thận, dạo gần đây ác giả ác báo, thiện giả thiện lai, không phải là không báo, mà là không tới ngay lúc đó mà thôi. Mấy ngày hôm trước vừa mới làm sắc lang trên xe buýt, hôm nay lại bị bắt gian ở tận giường, thật cmn đúng là báo ứng mà...


Bình luận

Truyện đang đọc