QUAN ĐẠO CHI SẮC GIỚI



Quan Đạo Chi Sắc Giới
Tác Giả: Đê Thủ Tịch Mịch
Quyển I: Tiểu thanh niên ủy ban

Chương 23 :Đêm Thác Loạn

Nguồn: Sưu tầm

Đáng lý ra kế hoạch của Triệu Phàm khá chu toàn, trước đó hắn đã đặt sẵn 3 phòng ở khách sạn, Vương Tư Vũ một căn, vợ chồng mình một căn, căn còn lại dành cho Hoàng Nhã Lệ. Triệu Phàm gọi sẵn một cô sinh viên trong trắng cần tiền đóng học phí phục vụ Vương Tư Vũ đêm nay, lại sợ Vương Tư Vũ ngại ngùng từ chối nên cố tình họp mưu với vợ và Hoàng Nhã Lệ chuốc rượu say, như thế kế hoạch mới tiến hành thuận lợi được.

Ngặt nỗi ông trời thích trêu ghẹo người ta, khi Triệu Phàm dìu Hoàng Nhã Lệ vào phòng lại xảy ra rắc rối bất ngờ, Hoàng Nhã Lệ trong hơi men la hét om sòm ngoài hành lang không chịu vào phòng, còn to tiếng đòi về nhà, nhân viên phục vụ của khách sạn dùng ánh mắt nghi ngờ soi mói Triệu Phàm làm hắn nhột nhột, không tiện đẩy Hoàng Nhã Lệ vào phòng nữa, đành đưa cô ra khỏi khách sạn, lúc này Hoàng Nhã Lệ mới chịu im lặng, dựa sát toàn thân vào Triệu Phàm, miệng không ngừng ú ớ trong cơn say.

May mà Triệu Phàm từng theo vợ đến nhà Hoàng Nhã Lệ vài lần nên biết nhà cô ta ở đâu, hắn đón một chiếc taxi ngoài cổng khách sạn, đẩy cô lên xe, đóng cửa cái rầm, nói với tài xế: “Đi Tân La Uyển!”

Trương Thiện Ảnh một mình nằm trong phòng, đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, bên tai văng vẳng tiếng la hét ngoài hành lang, nghe kĩ hơn hình như đó là tiếng của Hoàng Nhã Lệ, cô vội leo xuống giường, xỏ chân vào đôi dép rồi đẩy cửa bước ra ngoài, đáng tiếc cơ thể lúc này không nghe theo chỉ huy từ bộ não, đôi chân rệu rã bước đi không nổi, hết ngã sang bên trái lại lật sang bên phải, sau mấy lần sém đập đầu vào tường, khi Trương Thiện Ảnh tìm được đến nơi phát ra tiếng la hét thì không còn bóng người nào ở đó, đành quay đầu mò mẫm tìm về phòng cũ, vừa đẩy cửa bước vào là lăn ngay lên giường ngủ thiếp đi.
nguồn
Lúc này, Triệu Phàm ngồi trên xe taxi cùng với Hoàng Nhã Lệ, men rượu bắt đầu bốc cao lên đầu làm hắn khó chịu vô cùng, cộng thêm chiếc xe chạy trên con đường dằn xóc nên làm hắn muốn nôn mửa. Triệu Phàm mở cửa sổ xe, hít thờ sâu vài hơi mới cảm thấy đỡ hơn đồi chút. Chiếc taxi đỗ xịch trước khu nhà của Hoàng Nhã Lệ, hai người lảo đảo dìu nhau bước xuống. Hoàng Nhã Lệ dựa lưng vào tường cười như điên dại, Triệu Phàm thò tay vào túi cô ta lục tìm chìa khóa, nhưng hắn hoa mắt run tay hồi lâu vẫn chưa cắm được chìa vào ổ.

Khó khăn lắm cả hai mới mở cửa vào được nhà, trong lúc mơ mơ màng màng, Triệu Phàm và Hoàng Nhã Lệ ôm nhau lăn lên giường, nằm đó nghỉ ngơi một hồi, Triệu Phàm đứng dậy định ra về, vừa bước tới trước cửa, sau lưng đột nhiên bị người ta ôm choàng lấy. Triệu Phàm hốt hoảng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Hoàng Nhã Lệ đẵ tự cởi chiếc áo thun bên ngoài, cơ thể cô chỉ còn được che chắn bởi một chiếc áo nịt bó sát, đang lim dim mắt ghé sát người Triệu Phàm phà hơi vào mặt hắn.

Triệu Phàm bị động tác khiêu khích của Hoàng Nhã Lệ làm cho toàn thân bức bối, lúc đó tự nhiên mất hết lý trí, càng nhìn càng thấy Hoàng Nhã Lệ xinh đẹp tuyệt trần, bèn cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn, vừa mới chạm nhẹ vào bờ mồi ướt át, chiếc lưỡi mềm mại của Hoàng Nhã Lệ liền chủ động đưa qua, hai người điên cuồng ôm hôn, dưới sự tác động của hơi men, ham muốn trỗi dậ phục của cả hai được từ từ trút bỏ, hai cơ thể dính chặt vào nhau, một lần nữa ngã vật xuống giường.

Chỉ còn lại một mình, Vương Tư Vũ ngồi trong phòng ăn ngáp lên ngáp xuống, không biết trôi qua bao lâu, hắn bị nhân viên phục vụ lay nhẹ đánh thức, cho biết khu nhà hàng của khách sạn đến giờ đóng cửa rồi, bây giờ họ thu dọn vệ sinh, quý khách không được ngủ ở đây.

“Tôi biết rồi!” Vương Tư Vũ sờ tay lên trán thấy nóng bừng bừng, cổ họng khô khốc, bèn rót một tách trà tu ừng ực cho đờ khát, đợi đầu óc tỉnh táo được đôi chút, hắn lảo đảo đứng dậy mò mẫm men theo bức tường bước ra ngoài, chui vào thang máy, nhớ mang máng hình như Triệu Phàm nói vào tai mình số phòng 907 nên ấn nút đi lên lầu 9.
Đứng ngay cửa phòng, hơi men lại bốc lên đầu, Vương Tư Vũ choáng váng đầu óc, ngã mạnh vào cánh cửa, nào ngờ cánh cửa chi khép hờ nên mở toang ngay, bước vào trong tiện tay đóng cửa lại, không thèm bật đèn, Vương Tư Vũ đi thẳng về phía chiếc giường lớn, trên giường hình như có một cô gái nằm sẵn ở đó, hắn tin chắc đây là cô sinh viên mà Triệu Phạm đã chuẩn bị cho hắn vui vẻ đêm nay.

Nếu đổi lại là lúc khác, Vương Tư Vũ nhất định không chấp nhận món quà này, nhưng bây giờ lục phủ ngũ tạng của hắn lộn tùng phèo, toàn thân nóng rang như hòn than, hắn không cần nghĩ nhiều, tự cởi hết quần áo trên người nằm lăn lên giường, giơ tay tóm lấy cô gái sờ soạng khắp người, ngón tay chạm trúng hàng nút áo bên hông, hắn bắt đầu tháo từng nút một cách nhẹ nhàng.


Cô gái nằm im phăng phắc không hề động đậy, hình như cô đã ngủ say. Vương Tư Vũ tháo nút hồi lâu, chỉ cảm thấy khắp người cô gái đều dính đầy nút áo, bên hông một hàng, trước ngực một dãy, tháo hoài không xong. Vương Tư Vũ không hề nôn nóng, ngược lại hắn còn cho rằng trò này thú vị lắm đa! cố gắng kiên nhẫn tiếp tục tháo nút áo trong bóng tối, cuối cùng trời không phụ lòng người, mấy chục chiếc nút đã được hắn tháo xong.

Chinh phục xong hàng nút, chiếc áo trên người cô gái bị tuột ra dễ dàng, Vương Tư Vũ thò tay kéo nhẹ chiếc áo, cơ thể trắng nõn lập tức áp vào người hắn, cảm giác ấy y như lột vỏ nhè nhẹ ột bó hành vậy.

Cô gái không đeo áo nịt, hai hòn non bộ ngạo nghễ chạm vào ngực Vương Tư Vũ đẩy dục vọng trong người hắn dâng cao, cơn say tan biến hoàn toàn, thứ còn sót lại chi là dục vọng tràn ngập vô bờ bến.

Cúi xuống tuột nhẹ chiếc quần chip mỏng tang, cuối cùng cô gái đã bị hắn giải trừ toàn bộ vũ trang, Vương Tư Vũ đặt tay vuốt ve làn da nõn nà ấy hồi lâu, máu nóng trong cơ thể chảy ngược lên não, khắp người nóng hừng hực, hơi thở trở nên gấp gáp.
Cô gái đột nhiên lật mình lại, vẫn nằm im không lên tiếng, hơi thở của cô đều đều như cũ, hình như cồ vẫn còn chìm đắm trong giấc mơ.

Vương Tư Vũ lồm cồm bò dậy, trườn tới nằm đè lên cô gái, hai tay bấu chặt hai quả đào tiên căng tròn đùa nghịch, chốc chốc lại cúi đầu xuống hôn nhẹ, chiếc lưỡi ma quái lướt êm từ trên xuống dưới.

“Hơ!” Cô gái phát ra tiếng kêu khe khẽ, cơ thể hơi động đậy, trước động tác kích thích của Vương Tư Vũ, hơi thở cô gái cũng trở nên gấp gáp.

Vương Tư Vũ không còn chịu nổi nữa, hắn nâng đôi chân thon dài của cô gái lên, đặt nhẹ lên vai mình, trong bóng tối không nhìn thấy vị trí tấn công, hắn đành không ngừng xua quân thăm dò, trước kia Vương Tư Vũ chưa từng có kinh nghiệm tác chiến thực tiễn, nhưng kiến thức lý luận học từ phim ảnh thì hắn có thừa, dù rằng mới lâm trận lần đầu, Vương Tư Vũ chỉ hơi bỡ ngỡ mà thôi.

Sau mấy lần thăm dò thất bại, cuối cùng một tiếng rên buốt óc vang lên, Vương Tư Vũ đã đạt được ý nguyện. Khoảnh khắc ấy, mọi phiền muộn trần tục đều tan biến, chỉ còn lại từng đợt sóng khoan khoái vồn vã xồ bờ.
nguồn (.)
Thời gian lặng lẽ trôi qua, hai cơ thể quấn chặt vào nhau thờ hổn hển. Vương Tư Vũ vẫn còn rất sung sức, hắn đang nhớ lại giây phút đầu đời ấy và cảm giác đê mê tuyệt hảo khi chọc phá được bức tường kiên cố phía trước, còn cô gái hình như đã mệt mỏi lắm rồi, cô gối đầu vào ngực Vương Tư Vũ ngủ thiếp đi, hắn ôm chặt lấy cô, nhất thời quá phấn khích nên không ngủ được.


Trời tờ mờ sáng, trải qua một đêm dài Vương Tư Vũ đã hồi phục toàn bộ thể lực. Ôm cơ thể mềm mại vào lòng, hắn lại trỗi dậy ham muốn, có kinh nghiệm lần đầu tiên rồi nên lần này Vương Tư Vũ không phí nhiều thời gian tìm vị trí chính xác để phát động tấn công.

Cô gái cũng vừa tỉnh giấc, cơ thể nấc lên từng chập phối họp cùng tiếng rên xiết sung sướng. Vương Tư Vũ nghe âm thanh phát ra từ miệng cô gái sao mà quen thế nhỉ? Nhưng đang lúc cao hứng nên không hề nghĩ nhiều, cô gái vòng bàn tay nhỏ nhắn mềm mại ôm chầm lấy hắn, mười móng tay nhọn bấu chặt vào da thịt sau lưng.
“Triệu Phàm... Sao hôm nay anh... anh lợi hại quá vậy? A... A..”

Tiếng rên của cô gái vang lên khe khẽ như tiếng muỗi vỗ cánh, lọt thỏm trong tiếng phành phạch của hai cơ thể trần như nhộng va đập dữ dội vào nhau, nhưng khi âm thanh ấy chui tọt vào tai Vương Tư Vũ lại như sấm rung chớp giật, toàn thân hắn cứng đờ ra như bị điểm huyệt.

Đây rõ ràng là tiếng của Trương Thiện Ảnh mà. Vương Tư Vũ vội mở to mắt, chỉ thấy dưới mái tóc bù xù, khuôn mặt thanh tú ửng hồng của Trương Thiện Ảnh hiện ra, cô đang cắn chặt môi, hai mắt nhắm nghiền, làn da trắng nõn lẩm tấm mồ hôi, cơ thể cô vẫn đang nhịp nhàng lên xuống theo tiết tấu.

Tại sao lại thế này? Như bị sét đánh, Vương Tư Vũ dừng lại mọi động tác, toàn thân không dám động đậy, còn Trương Thiện Ảnh đột nhiên nhận ra đối tác có vẻ gì bất thường nên mở mắt ra, sau giây phút ngờ ngàng ngắn ngủi, cô bất ngờ chồm tới cắn phập vào vai Vương Tư Vũ, dịu giọng yêu cầu: “Đồ khốn! Đừng dừng lại như thế, tôi đang hứng lên nè, tiếp tục giải quyết cho xong đi!”

Ước mơ trong phút chốc trờ thành hiện thực, Vương Tư Vũ bị cảm giác hạnh phúc to lớn bao trùm, hắn như con ngựa bất kham, điên cuồng lao vào Trương Thiện Ảnh, phấn khích gào lên: “Chị dâu, em tới đây!”
“Tới đi! Mau tới đi! A...” Trương Thiện Ảnh ré lên sung sướng.
Hai tấm thân tội lỗi lại một lần nữa quấn chặt vào nhau, cùng hòa tấu bản giao hưởng hoan lạc…


Bình luận

Truyện đang đọc