QUẢN GIA XINH ĐẸP CỦA VƯƠNG GIA BÁ ĐẠO

Vĩnh Vương nhìn khoai môn ngốc trong ngực mới nãy còn nằn nì gọi hắn về phòng mà giờ lại ngủ bất tỉnh nhân sự, nhịn không được cười ra tiếng.

Tiểu ngốc tử này ngày nào cũng làm ra vẻ ông cụ non, nhìn chỉ muốn bắt nạt.

Hắn còn nhớ năm đó Đường Ngọc vừa vào phủ đã bệnh nặng một trận.

Lúc ấy thân thể Đường Ngọc suy nhược đã lâu, chỉ vì phải chăm sóc đệ đệ nên mới cố cầm cự đến cùng, vừa buông lỏng một chút thì tất cả bệnh tật trước đó đồng loạt bộc phát.

Nếu không nhờ y thuật cao siêu của thái y trong phủ Vĩnh Vương kéo y từ quỷ môn quan về thì chẳng biết giờ này cỏ trên mộ đã cao mấy trượng.

Trong phủ Vĩnh Vương nuôi hai đứa bé này như để làm kiểng. Hắn chỉ giúp người ta chứ cũng không quan tâm sau đó thế nào, hết bệnh rồi đứa nhỏ này dẫn đệ đệ đi cũng được, tiếp tục ở lại ăn nhờ ở đậu cũng được, Vĩnh Vương không để ý lắm.


Ai ngờ tính tình đứa nhỏ này vô cùng cứng cỏi, vừa hơi khỏi bệnh đã xin lão quản gia ký văn tự bán mình, còn là văn tự bán đứt nữa chứ. Lá gan cũng rất lớn, dám chạy đến trước mặt Vĩnh Vương mở to đôi mắt tròn xoe cầu khẩn hắn.

"Vương gia, xin Vương gia phân công tiểu nhân làm việc đi ạ."

Mười lăm tuổi Vĩnh Vương đã biết mắng người, hắn cười nhạo đứa nhỏ này.

"Người thì bé tí teo mà làm gì được hả."

Kết quả đứa nhỏ này ngày ngày lẽo đẽo theo sau hắn, không ăn không uống mà chỉ xin chủ tử cho làm việc.

Hắn chưa bao giờ thấy đứa nhỏ nào to gan đến thế, rõ ràng không theo kịp mà vẫn nhất quyết đi theo bằng được, xương cốt như sắp gãy, trên người bầm tím mà cứ nằng nặc xin hắn sai bảo mình.

Vĩnh Vương thật sự bị y quấn lấy không có cách nào.

Hắn dẫn tiểu ngốc tử này đến phòng ngủ của mình rồi xách y lên ghế nhỏ.


"Biết đàn không?"

Tiểu ngốc tử rụt cổ một cái.

"Dạ...... biết chút chút ạ."

"Vậy đánh đàn ru lão tử ngủ đi."

Tiểu ngốc tử lập tức vui vẻ, ngại ngùng nở nụ cười, đôi mắt lóe sáng như sao trời.

"Dạ!"

Dù sao cũng là đứa bé nên tay nhỏ với không tới, chỉ có thể đàn những từ khúc đơn giản, Vĩnh Vương tự đàn còn hay hơn y.

Nhưng dáng vẻ cố gắng nhìn rất đáng yêu, Vĩnh Vương mười lăm tuổi dựa trên ghế dài ngáp một cái rồi nhìn tiểu ngốc tử gầy nhom ngồi thẳng lưng chăm chú đàn, cũng xem như đạt tiêu chuẩn.

——————

Khi tỉnh dậy Đường Ngọc phát hiện mình đang nằm trong phòng ngủ, áo khoác ngoài đã cởi, trên người đắp chăn kín mít.

Hỏi tiểu nha hoàn trong sân mới biết mình được Vĩnh Vương tự hạ thấp địa vị bồng về.

"Vương gia còn dặn chúng ta không được quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa."


Vậy chẳng phải người hầu trong phủ đều thấy Vương gia bồng y từ vườn hoa về sao?

Đường Ngọc bó tay toàn tập, lỡ để bên ngoài biết chủ tử bồng người hầu về phòng ngủ thì còn ra thể thống gì nữa!

Nhưng y chưa kịp sốt ruột thì Vĩnh Vương đã tự tìm tới cửa.

"Ngươi dậy đúng lúc lắm, khoai môn ngươi mau tìm chuyện gì cho ma ma làm đi, tai bản vương bị bà ấy cằn nhằn sắp mòn rồi."

"Ma ma?" Đường Ngọc vội vàng mặc áo khoác vào, "Ma ma làm sao ạ?"

"Lúc trước bà ấy đưa cho ta mười cái túi thơm." Vĩnh Vương không biết lấy đâu ra một đống túi thơm ném vào ngực Đường Ngọc, "Chưa tặng cái nào nên bà ấy chỉ vào mũi ta mắng xối xả."

"Ma ma sao dám...... ách xì!"

Đường Ngọc bị mùi thơm sực nức làm nhảy mũi ba cái liền.

"Bà ấy dám quá đi chứ." Vĩnh Vương đưa tay túm lấy Đường Ngọc như nhổ khoai môn trên ruộng cạn, "Nhanh nhanh nhanh, bà ấy thích ngươi nhất, mau làm bà ấy phân tâm đi, đừng có ngày nào cũng nhìn chằm chằm ta nữa."
Đường Ngọc bị kéo loạng choạng, giày cũng chưa kịp mang.

"Gia! Áo ta...... chưa cột dây."

"Ôi, ngươi đúng là lải nhải cả ngày mà." Vĩnh Vương xốc nách y như bế mèo con bỏ lên ghế, "Ngươi tự cột dây đi."

Vĩnh Vương vừa nói vừa cúi người mang giày cho khoai môn.

"Gia?!"

"Sao?" Vĩnh Vương chẳng hề hay biết mình đường đường là một Vương gia mà mang giày cho người hầu có gì không ổn, "Áo cũng không biết mặc nữa à?"

"Biết biết biết!"

Cái này sao dám không biết chứ.

Khoai môn khẩn trương.

Bình luận

Truyện đang đọc