QUẢN GIA XINH ĐẸP CỦA VƯƠNG GIA BÁ ĐẠO

Thật ra Vĩnh Vương Đường Cảnh Võ cũng đọc đủ thứ thi thư nên tài nghệ không thấp, chỉ là từ khi hắn vào quân doanh thì như trâu đất xuống biển, trở thành một hán tử cẩu thả thô tục không câu nệ tiểu tiết.

Nhưng học vấn của hắn vẫn cao hơn Đường Ngọc, dù sao Đường Ngọc mới vỡ lòng thì gia đình đã gặp nguy biến, tuy sau khi vào vương phủ cũng theo môn khách trong phủ học mấy thứ nhưng chỉ học võ vẽ chút đỉnh chứ không rành lắm.

Giờ Thôi Quỳnh Oánh mở miệng nhờ cậy, Đường Ngọc cũng vui vẻ để Vĩnh Vương đích thân phụ đạo.

Thôi Quỳnh Oánh liên tục hỏi mấy câu cũng không thấy Vương gia nổi cáu, so với bộ dạng nóng nảy thường ngày đã xem như ôn hòa dễ dãi.

"Đây là câu cuối ạ." Thôi Quỳnh Oánh viết xong một câu chú giải rồi chỉ vào sách vội vàng hỏi, "Đình...... Đình có cây sơn trà, năm xưa trước khi vợ ta qua đời đã tự tay trồng, nay đã cao lớn như vậy...... Câu này nghĩa là gì ạ?"


"Ý nói trong sân người này có một cây sơn trà do vợ hắn tự tay trồng trước khi qua đời, bây giờ đã cành lá um tùm như xe có lọng che." Mấy câu giải thích này đối với Vĩnh Vương quả thực chỉ là trò trẻ con, hắn nói mà không cần suy nghĩ, "Tức là thời gian trôi nhanh nhưng nỗi nhớ nhung chưa hề phai nhạt."

Thôi Quỳnh Oánh viết lẹ như bay, sau đó vui vẻ hành lễ cáo lui về thư phòng làm bài tập.

"Làm phiền Vương gia chỉ dạy."

Thôi Quỳnh Oánh vừa đi xong, Đường Ngọc khuỵu gối tạ ơn Vĩnh Vương.

"Chuyện nhỏ mà." Vĩnh Vương phất tay áo, thấy khoai môn lộ vẻ sùng kính thì đột nhiên cảm khái, "Ngươi có biết câu này còn tác dụng gì không?"

Đường Ngọc lắc đầu.

"Tiểu nhân không rõ ạ."

"Không rõ thì nghe lão tử khai sáng cho ngươi đây." Vĩnh Vương hăng hái kéo khoai môn ngốc lại gần nói với vẻ thần bí, "Nếu sau này có kẻ chọc giận ngươi thì có thể mắng hắn như vậy......"


Đường Ngọc nghi hoặc lặp lại: "Mắng hắn?"

"Đúng thế!" Vĩnh Vương khom lưng kề vào tai Đường Ngọc thì thầm, "Ai chọc giận ngươi thì ngươi cứ bảo hắn —— Chắc lệnh tôn có trồng sơn trà nhỉ!" (*)

Đường Ngọc sửng sốt nửa ngày mới nhíu mày giơ chân.

"Gia, câu này sỉ nhục quá đi!"

"Hầy, ngươi đúng là đồ đầu đất." Vĩnh Vương véo má khoai môn, "Mắng chửi người cũng không biết, chẳng phải mỗi lần bị bắt nạt bản vương đều phải đích thân đòi lại danh dự cho ngươi à?"

Quả là một gánh nặng ngọt ngào.

(*) Lệnh tôn là cách gọi cha người nào đó, ý câu chửi này là mẹ mất sớm, có mẹ sinh nhưng không có mẹ dạy =))

Bình luận

Truyện đang đọc