QUÂN QUYỀN LIÊU SẮC

Edit: Quả Dâu nhỏ

Beta: Kim

Buổi tối ngày hôm sau.

Thân hình Chiêm Sắc trần trụi, đứng trước tủ quần áo giản dị.

Ánh đèn mờ ảo của ký túc xá phô bày hết những đường cong mê người của cô, chỉ một vài nét bút thôi đã phác họa ra một nàng yêu tinh mê hoặc nhân gian. Da thịt nhẵn mịn nhu hòa trong ánh đèn, đẹp tới nỗi không thể tưởng tượng được, tựa như một cô tiên nhỏ nhắn được phủ lên một lớp phấn trắng mịn như sứ— chưa trang điểm mà đẹp như tranh vẽ.

Vì nhiệm vụ ‘giúp bạn bè không tiếc cả mạng sống’ trong nhóm chị em thân thiết, hôm nay cô quả thực không thể không đi làm nền. Với mái tóc dài ngang lưng mượt mà, cô chọn lựa một bộ đồ cực kì đơn giản trong tủ để mặc vào, trang điểm mộc mạc đến nỗi khiến người ta giận sôi máu. Cô đi ra cửa, nghĩ ngợi một chút, rồi lại đeo một cặp kính đen lên, che đi vẻ đẹp hơn người của mình.

Không phô trương, không xa hoa, không dựa khuôn mặt chính là ba nguyên tắc sống của cô.

Nơi họ ăn cơm có tên là “Nhất hào công quán”, đã được đặt trước, là tiệm ăn nổi danh nhất kinh đô. Nhưng điểm hấp dẫn nhất của nó không phải là các món ăn, mà là dịch vụ chăm sóc khách hàng chu đáo.

Địa điểm này thật tốt.

Đúng là mỹ nhân vẫn là mỹ nhân, cho dù Chiêm Sắc có ăn mặc giản dị, ngồi thấp thỏm giả ngu, thì cô vẫn không thể thoát khỏi mấy cặp mắt nhòm ngó của đàn ông. Bên trái cô là chủ quản phụ trách tuyển dụng nhân sự năm nay – Tôn Nhị, đôi mắt nhỏ hệt như chiếc kính lúp cứ săm soi lên người cô, nhìn từ lần này đến lần khác.

“Vị này… là Tiểu Chiêm, đúng không? Tới đây dùng bữa đi, ăn nhiều vào.”

“Cảm ơn sếp.”

Trong lòng Chiêm Sắc cảm thấy không thoải mái, nhưng đành cười trừ ứng phó.

“Cô gái Tiểu Chiêm này không tồi. Đứng thứ nhất trong cuộc thi viết, quả là nhân tài! Không tệ, không tệ. Đúng rồi, cô đã ứng tuyển cho đơn vị nào?”

“Hệ thống chính trị và pháp luật.” Cô nhìn khuôn mặt nhăn nheo của Tôn Nhị, khí chua trong dạ dày bắt đầu quặn lên.

“Này! Cô gái nhỏ lại thích đơn vị cứng ngắc như cục cảnh sát sao?! Haha, không tệ, rất có ý chí. Có bạn trai chưa?”

Tên Tôn Nhị kia như thể đang tra khảo sổ hộ khẩu, chỉ hận không thể đào hết mười tám đời tổ tông nhà cô. Thưởng thức đồ ăn nổi tiếng ngon miệng, cô thấy bản thân giống như đang ăn phải ruồi bọ. Bên tai, Đỗ Hiểu Nhân cứ một câu một câu ‘chú Tôn, quan tâm nhiều hơn’ khiến cô hận không thể không quen biết.

Một ly rồi một ly, dường như buổi tối hôm nay Đỗ Hiểu Nhân được lên dây cót, không ngừng lôi kéo cô kính rượu với Tôn Nhị.

Câu nói “Kỵ hổ nan hạ”* đúng là miêu tả trạng thái bức bách hiện giờ của cô. Không uống? Dù có không muốn thì cũng phải nể mặt mà uống mấy ly. Bằng không thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cô mặc kệ Đỗ Hiểu Nhân một mình?

(*Kỵ hổ nan hạ: Cưỡi trên lưng hổ thì khó xuống)

“Tiểu Chiêm, cứ làm như vậy thì tiền đồ sẽ rất xán lạn đấy! Tới đây, uống một ly đi?” Trên vai bỗng nhiên có bàn tay chụp đến, khiến cô giật nảy mình. Không thoải mái thoát ra khỏi móng vuốt kia, đầu óc tự động coi người đàn ông này thành một tên ‘sắc lang’ điển hình, sao còn dám uống rượu với hắn chứ?

“Không được, sếp, tôi uống một ly đã say rồi.”

“Chiêm Sắc!”

Đỗ Hiểu Nhân nhăn nhó, bực bội đến mức muốn đá chết cô.

Kìm nén suy nghĩ muốn đánh người cho hả giận, cô đành phải cắn răng nuốt xuống một ly.

“Ngại quá, tôi muốn đi toilet một chút.”

Bữa tiệc tối nay, quả thật cô không thể ngờ tới. Đỗ Hiểu nhân sống chết cũng không dám rơi nước mắt. Tuy nhiên, cô không ngờ rằng người nọ chính là lòng lang dạ thú, càng không ngờ rằng hắn lại có lá gan lớn đến vậy.

Ở trong toilet phân tích biểu hiện của Tôn Nhị trên bàn ăn, còn có ngôn ngữ cùng hành động, Chiêm Sắc đại khái có thể đoán ra tâm tư xấu xa của hắn.

Nhưng mà, giúp Đỗ Hiểu Nhân thoát khỏi đó bằng cách nào đây?

Cô vỗ đầu, cảm thấy thật choáng váng.

Một phút… 

Hai phút… 

Ước chừng tới mười phút sau, cô chuẩn bị tốt một cái cớ, trấn định trở về phòng bao. Không ngờ, vừa mới mở cửa liền thấy bên trong chỉ còn một mình Tôn Nhị, những người khác đều không thấy đâu, ngay cả Đỗ Hiểu Nhân lúc nãy đã uống say cũng không biết đã đi đâu rồi.

Cô giật mình, trong lòng dâng lên cảnh giác.

Chưa kịp suy nghĩ đến chuyện khác, cô nhanh chóng xoay người rời đi, nhưng đầu óc đột nhiên lại quay cuồng.

Xong rồi, có chuyện xấu!

“Ồ, Tiểu Chiêm uống nhiều quá rồi?! Mau vào phòng nghỉ ngơi một chút.”

Tôn Nhị vừa nói vừa cười, nhanh chóng duỗi tay định túm lấy cô.

Hơi thở nồng nặc mùi rượu cùng thức ăn hỗn tạp xông thẳng vào mặt, khiến cho Chiêm Sắc thanh tỉnh không ít. Nhìn chiếc sô pha lớn kia, cô hoảng loạn nắm chặt khung cửa phòng.

Đã xem qua nhiều tin tức trên mạng, cô phần nào biết được chuyện gì đang xảy ra.

Tuy rằng thâm tâm đã tỉnh lại, nhưng trong trạng thái còn cồn rượu, cô vẫn không thể khống chế cơ thể. Sức lực của phụ nữ không thể khỏe bằng đàn ông, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn gỡ từng ngón tay nắm chặt trên khung cửa của mình ra.

Làm sao bây giờ?

Gọi người? Liệu có ai lo chuyện bao đồng hay không?!

Báo cảnh sát? Đừng nói đến chuyện bây giờ cô không có cơ hội gọi cho cảnh sát, mà dù cô có báo thật, thì sẽ có ai tin rằng chuyện này không phải do cô chủ động? Huống chi danh tiếng của Tôn Nhị lại rất tốt, người ta có lẽ chỉ đang ‘quan tâm’ cô mà thôi. Nếu bây giờ cô gặp nạn, chắc chắn không chỉ cảm thấy mình vô dụng, mà thân thể còn bốc ra mùi nhơ nhuốc.

Bình tĩnh. Nhất định phải bình tĩnh.

Bình tĩnh. Bình tĩnh. Không được…

Chân tay mềm nhũn, đầu óc choáng váng, hoa mắt, cơ thể bắt đầu nóng lên, lý trí càng lúc càng trở nên mơ hồ.

Ngón tay dần dần bị tách ra khỏi khung cửa, ngón cuối cùng cũng buông lỏng!

Trái tim bỗng chốc lạnh ngắt, chẳng lẽ đêm hôm nay cô thật sự phải cầm trên tay dâm côn của một lão già mặt đầy nếp nhăn sao?

Răng rắc —

Ngay lúc nửa người bị kéo vào căn phòng, cánh cửa phòng bao cách vách được mở ra.

Dẫn đầu là mấy người mặc đồ đen đang di chuyển nhanh chóng, như thể thị vệ hộ giá cho hoàng đế ở thời phong kiến, bày binh bố trận bảo vệ, nghiêm túc, không chút cẩu thả. Nhưng tư thế của đám xã hội đen này lại nhanh nhẹn thuần túy như bên quân sự.

Ngay sau đó, một người đàn ông cao to khỏe mạnh bước ra.

Gương mặt âm trầm, ngũ quan tinh tế, biểu cảm hung ác nham hiểm.

Quyền Tứ Gia?

Trong lòng có hơi kích động một chút, tục ngữ nói ‘Cái nào hại ít thì chọn cái đó’, đã không còn thời gian để suy nghĩ nữa rồi, cô dùng hết sức hét lên.

“Tứ Gia!”

Người đàn ông bất chợt đứng lại, nhướng mày nhìn chằm chằm vào cô, gương mặt lạnh lùng cứng ngắc nghiêm túc, dường như không có quen biết cô, lại càng giống như không nhìn thấy cô đang bị người đàn ông khác lôi kéo sắp gặp nguy hiểm, lạnh nhạt đến mức khiến người ta sinh hận.

“Có việc gì?”

Sự mong đợi vừa nảy ra một giây đã bị anh giết chết trong một khắc.

Quan hệ của hai người thật sự không đủ thân thiết để cứu nguy hay sao?

Làm sao bây giờ?

Trong lòng nóng như lửa đốt, Tôn Nhị cho rằng cô có chút quen biết với anh, bàn tay lớn đang chế ngự cô lập tức thả lỏng. Trong lòng cô vừa vui vẻ, đang chuẩn bị sắp xếp ngôn ngữ để cứu bản thân, thì lại có một người đẹp uyển chuyển bước ra từ căn phòng bao kia, thân mật nhìn về phía Quyền Tứ gia một cách trìu mến.

“Thiếu Hoàng, vị tiểu thư này là?”

Quyền Thiếu Hoàng xếch đuôi mắt: “Không quen.”

Trong lòng sửng sốt một chút, thân mình Chiêm Sắc cứng đờ.

Nhìn người đàn ông vừa âm trầm, vừa nghiêm túc lại kiêu căng trước mặt, cô thật sự không thể nghĩ anh ta chính là tên đàn ông lưu manh trong KTV buổi tối ngày hôm đó. Anh không nhớ ra cô sao? Hay là đang cố ý làm lơ cô?

Tim cô đập như sấm.

Bất cứ giá nào cô cũng phải liều.

Trời đất bao la, không lớn bằng trinh tiết. Mặc kệ như thế nào, thoát khỏi cảnh nguy hiểm trước mắt mới là việc quan trọng nhất.

Nhìn thấy Quyền Tứ Gia sắp rời đi, cô không còn lựa chọn nào khác mà cắn chặt răng, dùng hết sức tránh khỏi cánh tay hư hỏng của Tôn Nhị, như thể chim nhỏ vọt về tổ, cô lập tức ôm lấy eo anh từ phía sau.

“Tứ Gia, anh thật sự nhẫn tâm như vậy sao? Một ngày vợ chồng, tình nghĩa trăm năm!”

Bình luận

Truyện đang đọc