Edit: Lynk
Beta: Kim
Chiêm Sắc thấy anh muốn quay người đi, quýnh lên kéo tay áo anh, “Tứ Gia, anh nghe tôi nói.”
Quyền Thiếu Hoàng nhíu mày, quay đầu lại nhìn cô, “Việc này em đừng nhúng tay vào.”
Chiêm Sắc lôi kéo ống tay áo của anh không buông, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên, nói chuyện mười phần nghiêm túc.
“Tôi biết các anh muốn mang Vệ Thác đi để điều tra kẻ kia đã liên lạc với con bé như thế nào….. Các anh căn bản không uy hiếp gì Vệ Thác đúng không? Con bé dù gì vẫn là trẻ vị thành niên mà…. Tứ Gia, tôi có thể giúp anh việc này. Tôi không can thiệp vào việc anh muốn mang Vệ Thác đi, chỉ hy vọng anh có thể để cho tôi nói chuyện với Vệ Thác, được không?”
Đôi mắt lạnh lẽo của Quyền Thiếu Hoàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, “Chiêm Tiểu Yêu, em nói là muốn giúp Vệ Thác nhưng thực chất là giúp Vệ Quý Bắc?”
“Quyền Thiếu Hoàng… anh….. Cái người này….. Được thôi, tôi nói cho anh biết, bệnh tình của con bé hiện tại đã xảy ra phản ứng ngược, tôi vừa mới xem tình huống cực kỳ không tốt. Chuyện này lại xảy ra lần nữa đúng vào lúc cô bé yếu ớt nhất, các anh đánh trống khua chiêng mà tra khảo như vậy có thể vượt quá giới hạn chịu đựng của nó làm cho mọi chuyện đổ bể không chừng…”
“……” Nhìn cái miệng nhỏ của cô lúc đóng lúc mở, Quyền Tứ Gia im lặng.
Chiêm Sắc đổ thêm dầu vào lửa “Nói không chừng, sẽ có thể bị điên… Hoặc là bị ngốc. Có lẽ đây là kết quả mà tên gián điệp kia mong muốn?”
Bàn tay to hạ xuống giữ trên đầu cô, Quyền Thiếu Hoàng gợi lên một nụ cười.
Sau đó, ngay giữa thời điểm cô giật mình mà hung hăng xoa đầu cô, “Chiêm Tiểu Yêu, sau này có ai nói em là bình hoa, lão tử đi theo người đó.”
Trợn mắt một cái, Chiêm Sắc thì thào nói với anh, “Chẳng lẽ Quyền Tứ Gia chỉ muốn tìm một bình hoa?”
Nhìn đôi môi hơi mím của cô, anh nổi lên ý nghĩ muốn trêu chọc.
“Đúng! Trong lòng lão tử có một bông hoa đang nở…… Muốn tìm một bình hoa để cắm vào.”
“Anh là tên đại lưu manh!”
Quyền Thiếu Hoàng vỗ vỗ đầu của cô, nụ cười trên môi cong lên, “Đi thôi đồ ngốc, đi làm chính sự.”
Về lại phòng khách, dưới ánh mắt mỉm cười của mọi người, nhịp tim của Chiêm Sắc hơi nhanh. Tại sao? Rất đơn giản. Vừa rồi Quyền Thiếu Hoàng khi đi mang khuôn mặt có chút đen xì, hiện tại trở về lại có biểu cảm sảng khoái, không thể không khiến người khác suy đoán rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì.
Lấy lại bình tĩnh, Chiêm Sắc bất chấp ánh mắt của tất cả mọi người, vừa cười tủm tỉm vừa đi về phía Vệ Thác.
“Vệ Thác, hôm nay con đi với Chiêm lão sư được không?”
Vừa rồi bị Quyền Thiếu Hoàng dọa cho sợ, lúc này Vệ Thác vẫn chưa hết sợ hãi. Hai tay cô bé buông trước người cứ đưa qua đưa lại, đầu vẫn luôn cúi xuống không dám nhìn bất kỳ ai. Nghe được lời Chiêm Sắc nói nhưng cũng không hề đáp lại.
Chiêm Sắc có thể nhìn thấy được cô bé đang khẩn trương cũng như rất sợ hãi.
Dù sao đi nữa, ở cái độ tuổi trẻ con này, có bao giờ chịu đả kích như vậy đâu.
Đến gần con bé, Chiêm Sắc hơi hơi cúi người xuống, đôi tay đặt trên hai vai gầy gò của cô gái nhỏ, ánh mắt nhu hòa giọng nói cùng cực kỳ nhỏ nhẹ chậm rãi, “Vệ Thác, có phải Chiêm lão sư đã nói với con rồi không. Là người cho dù đã làm ra chuyện gì thì cũng phải tự mình đối mặt. Mặc kệ chuyện này có sai đi chăng nữa, con vẫn phải chính mình đối mặt, không ai có thể đối mặt giúp con cả.”
Ngẩng đầu, miệng giương lên, vành mắt Vệ Thác ửng hồng, phải một lúc sau mới gật đầu.
Nhưng mà vẫn không nói gì.
Thấy con bé ngoan ngoãn đi theo xuống, Chiêm Sắc thắt tim lại thoáng thả lỏng ra, “Tốt rồi, chúng ta bây giờ đi thôi, buổi tối Chiêm lão sư làm đồ ăn ngon cho con, có được không?”
Nghe lời cô nói, Vệ Thác có chút bất ngờ, ánh mắt giật mình nhìn cô, vươn tay tới ôm lấy eo cô.
“Chiêm lão sư……?”
Chiêm Sắc vừa cười, vòng tay qua bả vai con bé, vừa vỗ vỗ lưng để giúp nó thả lỏng cơ thể.
“Thật đấy, đừng không tin, buổi tối Chiêm lão sư còn cho con xem em trai….”
Nhìn người phụ nữ nhỏ nhắn này, ánh mắt Quyền Thiếu Hoàng càng thêm sâu xa.
Vệ Quý Bắc từ nãy đến giờ vẫn không mở miệng cũng nhìn qua bên này, lời nói tràn đầy cảm kích, “Chiêm lão sư, chuyện lần này của Vệ Thác làm phiền cô rồi.”
“Vệ tiên sinh khách khí ——” Chiêm Sắc nhấp miệng cười với anh, vốn đang định an ủi vài câu, thì khóe mắt liếc thấy ánh mắt trầm xuống của Quyền Thiếu Hoàng, lại hơi buồn cười mà im lặng không nói ra.
“Vệ Thác tạm biệt ba đi con.”
Vệ Thác nhìn Vệ Quý Bắc nửa ngày mới lẩm bẩm một câu “Tạm biệt ba.”
Sự việc tạm thời coi như được giải quyết, Quyền Thiếu Hoàng vẫy vẫy tay, vài người đem theo Vệ Thác rời đi. Trước khi đi, nhìn ánh mắt Vệ Quý Bắc dõi theo, anh lạnh lùng cong môi, giọng điệu không rõ ràng, “Vệ tổng, anh yên tâm đi. Con gái anh sẽ không bị tổn hại gì dù chỉ là một cọng tóc.”
“Tôi biết, chuyện này tôi cũng hy vọng là sẽ có kết quả. Thiếu Hoàng, cảm ơn!”
“Cảm ơn tôi cái gì?”
“Cảm ơn cậu đối xử tốt với Vệ Thác. Thực ra chuyện này là do tôi sai trước, tôi tự ý copy số liệu quan trọng đem về nhà —- tạo ra sai sót to lớn. Tôi sẽ viết kiểm điểm thật tốt, đề nghị tổ chức xử lý.”
“Cái đó không liên quan đến tôi.”
Người đàn ông Quyền Thiếu Hoàng này chính xác là kiểu người mặt lạnh tâm cũng lạnh, đối với chuyện của người khác anh không quan tâm nhiều. Tuy rằng Vệ Quý Bắc là chồng trước của em chồng chị gái anh, tính ra thì anh ta chỉ quen hơn người lạ một tý. Bởi vậy đến cuối cùng anh chỉ nói duy nhất một câu với Vệ Quý Bắc.
“Chỉ có điều, Vệ tổng, tôi là người nhỏ nhen. Người phụ nữ của tôi cũng chỉ có một. Ai muốn đụng tới cô ấy, tôi sẽ không nể mặt.”
“Cậu lo lắng nhiều quá rồi! Tôi không có ý nghĩ đó.”
Giọng Vệ Quý Bắc có chút hậm hực, lời nói cũng mười phần không có tự tin.
Đương nhiên không phải do ánh mắt Quyền Thiếu Hoàng quá sắc bén làm người khác sợ hãi, mà là do anh ta đối với Chiêm Sắc….. Mặc dù chưa từng trêu chọc, nhưng thực sự cũng không đơn giản như những gì trong miệng anh nói, càng không chỉ là muốn cô giúp đỡ tư vấn cho Vệ Thác một buổi. Theo bản năng của đàn ông, anh quả thực không khống chế được mà đem ánh mắt dừng lại trên người cô.
Không phải để có được cô ấy, mà vì muốn nhìn nhiều thêm vài lần.
Bởi vậy, không phải anh không tìm được chuyên gia tâm lý tốt hơn mà là đặc biệt tìm Chiêm Sắc.
Chẳng qua là, anh cảm thấy bản thân đã che giấu rất tốt, Chiêm Sắc không thể nhìn ra nhưng Quyền Thiếu Hoàng lại có thể dễ dàng nhìn thấu chút tâm tư này của anh.
Quả nhiên vẫn là đàn ông mới hiểu đàn ông.
Mà các cuộc chiến của đàn ông, phần lớn là vì phụ nữ……