QUANG CẢNH ĐẠI HÔN, PHÓ TIÊN SINH YÊU CHIỀU TẬN XƯƠNG

Anh tựa lưng vào ghế, kéo âu phục, quấn ống tay áo lên cùi chỏ, đốt điếu thuốc, khói mù lượn lờ, vẻ mặt mơ hồ, nhưng tia sáng ở đáy mắt vô cùng thâm thúy.

Nhiếp Yên Dung sao?

Phó Cánh Hành dập tắt thuốc, chậm rãi đứng dậy.

Có lẽ anh cảm thấy hứng thú với Nhiếp gia hơn.

Gọi trợ lý vào: “Anh đi thông báo Nhiếp gia, ba ngày sau tôi sẽ đến Nhiếp gia một chuyến, nhưng trước đó, tôi có một yêu cầu.”

Hoa Nguyệt Sơn.

Mắt Nhiếp Minh Dung sáng lên, chợt nhíu mày, nghiêm nghị hỏi: “Đại thiếu gia có yêu cầu gì?”

Người được phái đến vẫn cười nói: “Đại thiếu gia chỉ cần nắm một nửa cổ phần công ty Nhiếp thị.”

Nụ cười Nhiếp Minh Dung cứng đờ, tim nhảy loạn, choáng váng hoa mắt.

Một nửa cổ phần, quả thực còn khẩu vị lớn hơn đám người lòng lang dạ sói Nhiếp gia.

Lửa giận trong lòng Nhiếp Minh Dung không khỏi tăng vọt, hôm nay cô ta còn sợ gì, chỉ là lưới rách cá chết vạch trần chuyện này ra, dù sao Phó phu nhân chính mắt đi xem, Phó gia cũng chối cải, chẳng qua danh tiếng em gái…

Nhiếp Minh Dung nghĩ đến bộ dáng tiều tụy của em gái sáng này về nhà, lại đau lòng.

Nếu Chưởng Châu thật sự có thể gả vào, chẳng những có hôn sự tốt, với dáng dấp và tính tình cô, Phó Cánh Hành tất nhiên sẽ thích cô, cho dù hôn sự này lúc đầu hai bên không lưỡng tình tương duyệt, cô ta chắc chắn sẽ có kết quả tốt.

Đáp ứng hay không?

Cô ta không có nhiều thời gian suy nghĩ lắm, nếu thật sự đến đường cùng, cô ta tình nguyện giao Nhiếp gia cho người ngoài cũng không muốn để đám người Nhiếp Khải Bình có chút lợi ích nào!

Nhiếp Minh Dung ra quyết định.

Ban đêm.

Nhiếp Minh Dung nói vài lời với Chưởng Châu, liền vào thư phòng, Chưởng Châu không buồn ngủ, mở to mắt nhìn đèn thủy tinh trên trần nhà.

Chỉ cả nói, Phó Cánh Hành cố ý đám hỏi với Nhiếp gia…

Chị cả nói, đàn ông như Phó Cánh Hành, có thể nhìn không thể mơ…

Chị cả còn nói, Chưởng Châu, em nhất định sẽ hạnh phúc…

Có thể sao? Gả cho đàn ông như Phó Cánh Hành, cô xưa nay chưa từng nghĩ tới.

Nhưng nếu là anh…

Chưởng Châu nhẹ nhàng cắn môi, trong lòng giống như có ngọn lửa đang cháy, từng chút từng chút đốt cô thành phấn vụn.

“Chưởng Châu, em ngủ chưa?”

Bên ngoài phòng ngủ, bỗng nhiên truyền tới tiếng gọi thật khẽ, Chưởng Châu đáp một tiếng, Nhiếp Yên Dung mở cửa, ôm gối đứng trước giường cô, tính cô ta luôn lạnh lùng, nhưng ở trước mặt Chưởng Châu, từ trước đến nay cô ta đều ôn nhu.

“Chúng ta ngủ chung được không?”

Chưởng Châu và chị hai trước giờ gần gũi, nào có không muốn, cô gật đầu, Nhiếp Yên Dung vén chăn nằm xuống bên cạnh cô, giống như khi còn nhỏ và lúc tuổi trẻ thanh xuân, hai đầu kề nhau, tâm sự.

Tính tình Nhiếp Minh Dung đanh đá, tháo vát, làm việc mạnh mẽ vang dội, mấy chị em đều sợ cô ta, tuổi cô ta và Chưởng Châu lại cách xa, tuy cô ta đối với Chưởng Châu quan tâm chu toàn, nhưng Chưởng Châu càng muốn giấu những tâm sự của cô gái mới biết yêu trong lòng, chỉ nói cho Nhiếp Yên Dung.

Bình luận

Truyện đang đọc