QUANG CẢNH ĐẠI HÔN, PHÓ TIÊN SINH YÊU CHIỀU TẬN XƯƠNG

Cô không đành lòng nhìn, nói đến cũng buồn cười, trên dưới Nhiếp gia trừ chị em bọn họ và những người trung thành nhiều năm đi theo cha mẹ thì còn ai thật lòng nghĩ cho Nhiếp gia?

Những người này ăn nói khó nghe như vậy, thi thể của ba chưa lạnh, còn chưa an táng mà đám người đó đã nhanh chóng đến bắt nạt cô nhi quả mẫu, ắn nuốt gia nghiệp Nhiếp gia rồi.

“Minh Dung, có ý gì đây, có ai đối xử với trưởng bối như mày không hả? Một đứa con gái như vậy thì ra thể thống gì, đừng có phá hủy chị em…”

Nhiếp Khải Bình là người đầu tiên không nhịn được tiến lên bày ra vẻ uy nghi của trưởng bối, trầm giọng nói.

Ông ta là anh họ của Nhiếp Vệ Quốc, hiện tại đám rùa đen Nhiếp gia này cử người cầm đầu ra, vẻ mặt thỏa nguyện muốn áp cũng áp không được.

“Đúng đấy Minh Dung, bác trai cháu cũng muốn tốt cho cháu mà thôi, hiện tại Nhiếp gia loạn thành như vậy rồi, dù sao cũng cần có người lớn đứng ra thu dọn tàn cục… Không phải ép cách cháu bán Hoa Nguyệt Sơn, thật sự nợ nần như vậy…”

Bác gái họ cũng tiến lên, gương mặt từ ái nói.

Nhiếp Minh Dung thưởng thức thanh dao găm trong tay, từ từ ngẩng đầu nhìn hai người sắc mặt hồng hào đằng trước.

Miệng cô nhếch lên nụ cười, đôi mắt lóe sáng, cô lớn lên giống Nhiếp Vệ Quốc, hơn nữa đôi mắt phượng này và chiếc mũi cao thẳng giống như Nhiếp Vệ Quốc vậy.

Nhiếp Khải Bình không nhịn được run lên, né tránh ánh mắt của cô.

Nhiếp Minh Dung đứng lên, cầm dao găm trong tay ném một cái trước mặt hai người, cô ưỡn thẳng sống lưng, gằn từng tiếng, nói vô cùng rõ ràng: “Muốn để tôi chắp tay nhường biệt thự Hoa Nguyệt Sơn cho người khác? Được, bác trái dùng con dao này chém chết bốn chị em chúng tôi đi, Nhiếp gia hoàn toàn tuyệt hậu rồi, biệt thự này cũng mặc cho các người xử trí đấy.”

“Mày, mày càn rỡ.”

Nhiếp Khải Bình tức đỏ mặt, Nhiếp Minh Dung cười haha: “Thế nào? Không dám hả, nếu không dám thì cút hết ra ngoài cho tôi, Người Nhiếp gia không tuyệt hậu thì chưa đến lượt đám súc sinh các người đến quyết định.”

“Nhiếp Minh Dung, mày ngỗ nghịch với trưởng bối, trời đất không dung.”

“Tôi mới thèm để ý cái gì mà trời đất không dung, nếu có thiên lý cũng phải tiễn đám súc sinh không bằng heo chó như các người đến địa ngục trước.”

Nhiếp Minh Dung vỗ bàn, đôi mắt lạnh lẽo như băng nhìn đám người trước mặt: “Cố Nhiếp Minh Dung tôi ở Nhiếp gia một ngày thì Nhiếp gia không tới lượt các người tới giương oai, bác Thành, đuổi hết đám người này cho tôi, từ hôm nay trở đi, đóng chặt cửa, không có đám chó mèo tùy tiện chạy vào nhà.”

Từ trước tới nay bác Thành luôn đối với lời của Nhiếp Minh Dung nói gì nghe nấy, nghe vậy lập tức dẫn người hầu bắt đầu đuổi người.

Cuộc đời Nhiếp Khải Bình chưa bao giờ chịu khuất nhục như thế, giận đến mức chửi ầm lên, bất đắc dĩ trên dưới Nhiếp gia đồng lòng, bọn họ không đoán được Nhiếp Minh Dung lại mạnh mẽ như thế, quả thật trực tiếp xé da mặt, trong khoảng thời gian ngắn đành chật vật rời khỏi biệt tự Hoa Nguyệt Sơn.

Bác Thành cho người khóa cửa lại, lại chia người hầu ra ngày đêm tuần ra, Nhiếp Minh Dung mạnh mẽ vang dội, vừa lo liệu cho tang sự của cha vừa đến công ty để thanh tra nợ.

Lăn qua lăn lại như vậy, chờ hạ táng Nhiếp Vệ Quốc xong thì lỗ hổng sổ sách của công ty Nhiếp gia cũng tra ra rõ ràng.

Nhiếp Minh Dung nhìn số liệu, đầu đau muốn nứt ra, Nhiếp Vệ Quốc đột nhiên chết, công ty rối tinh một mù từ trên xuống dưới mọi người hoảng sợ, cổ phiếu trụt xuống, vốn còn chờ tài chính bình ổn trở lại nhưng chỗ hổng thế này không thể ngăn được rồi.

Nếu lúc này không ai đứng ra kéo Nhiếp gia thì bọn họ chỉ có thể chết.

Bình luận

Truyện đang đọc