QUÃNG ĐỜI TƯƠI ĐẸP CÒN LẠI

Giản Diệc Bạch im lặng không lên tiếng, sau khi trầm ngâm một lúc, cánh tay đang định cầm lấy ly nước chợt khựng lại, lúc này mới nhớ tới ly nước lúc trước bị mình đặt sang bên cạnh.

Anh ta cân nhắc một hồi mới nói: “Ai?”

Sơ Hiểu Hiểu nhìn anh ta: “Người cứu em lúc trước, anh còn nhớ không?”

“Từ lúc được bố tài trợ đi du học, anh ấy vẫn chưa một lần quay về, nghe bảo đã kết hôn rồi.” Biết người Sơ Hiểu Hiểu nhắc tới là ai, Giản Diệc Bạch nhấp ngụm nước trong ly, mang vẻ suy tư nói, “Tên là Ngô gì đó?”

“Người kia họ Ngô sao?” Sơ Hiểu Hiểu ngây ra, hoài nghi hỏi ngược lại, ra sức cau mày làm như đang cố gắng suy nghĩ điều gì đó.

“À, đúng rồi, hình như tên là Ngô Soái.” Giản Diệc Bạch nói, “Anh nhớ em đã gặp anh ấy một lần, nhưng lúc đó thân thể của em còn chưa khỏi hẳn, hoặc là đã quên rồi cũng nói không chừng.”

Nói xong, Giản Diệc Bạch lúc này mới lần nữa nhìn về phía Sơ Hiểu Hiểu, không ngờ vừa vặn nghênh đón ánh mắt nghi hoặc mà Sơ Hiểu Hiểu đang ngước mắt nhìn qua.

“Sao, em gặp anh ấy à? Anh ấy về nước rồi?” Giản Diệc Bạch truy hỏi.

“Em tưởng...” Sơ Hiểu Hiểu mờ mịt phủ nhận, “Không có, người hôm nay em gặp hơi giống anh ấy, nên tùy tiện hỏi một chút thôi.”

Do dự vài giây, Sơ Hiểu Hiểu lại lẩm bẩm bổ sung: “Có thể là em sốt tới hồ đồ rồi.”

Giản Diệc Bạch nheo mắt, thoáng rơi vào trầm tư, ánh mắt lại trở nên dịu dàng.

Sơ Hiểu Hiểu năm đó mặc dù thoát khỏi hang cọp nhưng lại xuất hiện triệu chứng PTSD mãnh liệt, tức là rối loạn căng thẳng do chấn thương, tình huống như thế còn kéo dài một đoạn thời gian rất dài. Bởi vậy nên lúc Sơ Hiểu Hiểu tiếp nhận bộ phim 《Ánh Rạng Đông》, Giản Diệc Bạch còn phản đối một hồi lâu, mãi đến khi chắc chắn Sơ Hiểu không còn trở ngại anh ta mới hoàn toàn an tâm.

Giản Diệc Bạch không đành lòng, cố gắng trấn an cô: “Đừng nói những chuyện này nữa, em...”

Di động của Sơ Hiểu Hiểu đột nhiên rung lên cắt đứt lời Giản Diệc Bạch.

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Trần Tuyết: “Trời ạ! Dưới lầu toàn là phóng viên!”

Sơ Hiểu Hiểu: “...”

Ở đây mà cũng tìm được sao?

Sơ Hiểu Hiểu đau đầu vuốt tóc.

Trần Tuyết nói: “Còn nữa, em thấy cảnh sát của Cục cảnh sát lần trước, có thể là tới tìm chị đấy.”

Câu này chưa dứt đã có người gõ cửa.

“Vào đi.” Sơ Hiểu Hiểu giật mình đặt điện thoại xuống, ánh mắt vô thức xẹt qua Giản Diệc Bạch đang nhìn về phía cửa ra vào.

Có người đàn ông trẻ tuổi mặc quần áo thoải mái đẩy hé cửa ra: “Là Sơ Hiểu Hiểu, cô Sơ phải không?”

Sơ Hiểu Hiểu không lên tiếng, tầm mắt dừng lại phía sau người nọ.

Chợt thấy bóng dáng mảnh khảnh của Giang Diễn đứng ở bên cạnh, khi cảnh sát kia nói xong đồng thời đẩy cửa ra.

Chưa tới mấy giây, tầm mắt hai người đối diện nhau.

Giang Diễn giật giật khóe miệng, lẳng lặng liếc nhìn Giản Diệc Bạch rồi thản nhiên mở miệng: “Cô Sơ, chúng ta đã gặp qua.”

Không đợi Sơ Hiểu Hiểu trả lời, Giang Diễn tiếp tục nói: “Quấy rầy chút nhé?”

Sơ Hiểu Hiểu giải thích với Giản Diệc Bạch: “Là cảnh sát phụ trách vụ án của Liêu Tĩnh.”

Giản Diệc Bạch nghe vậy như có điều suy nghĩ nhìn Giang Diễn, ánh mắt hai người tiếp xúc với nhau, thoáng chốc yên lặng. Giản Diệc Bạch gật đầu mỉm cười, thái độ vô cùng hữu hảo chào hỏi đối phương, dặn dò vài câu với Sơ Hiểu Hiểu xong, lúc này mới phối hợp đứng dậy đi ra ngoài.

Trong phòng yên tĩnh vài giây, đợi đến khi cửa phòng đóng lại, Sơ Hiểu Hiểu nhẹ giọng hỏi: “Cảnh sát Giang, uống nước không?”

Giang Diễn nhướng mày, ánh mắt như có như không dừng lại tr.ên mặt Sơ Hiểu Hiểu vài giây, mấp máy khóe miệng, xua tay: “Không cần đâu, chỉ muốn hỏi cô Sơ thêm vài câu nữa thôi.”

Sơ Hiểu Hiểu thuận miệng đồng ý, cảnh sát bên cạnh vừa hỏi vừa lấy giấy ra bắt đầu ghi chép: “Cô Sơ, trước đó cô có nhắc tới, cô từng phát sinh mâu thuẫn với người bị hại là vì chuyện riêng?”

“Đúng vậy.” Sơ Hiểu Hiểu đáp.

“Có tiện nói không?”

Sơ Hiểu Hiểu nhìn Giang Diễn, anh đang đứng trước cửa sổ sát đất, hai tay đút túi quần nhìn ra bên ngoài, ánh mắt xuôi theo chân trời xa xôi, cũng không biết phát hiện cái gì mà ung dung híp mắt.

Mưa to mãi vẫn chưa đổ xuống, mây đen dày nặng phiêu đãng theo gió giống như một vệt mực đậm gợn sóng trong nước, chỉ có chỗ giao nhau giữa trời và đất le lói chút ánh sáng, có thể làm cho người ta dễ dàng tưởng tượng ra bầu trời xanh vạn dặm ở nơi xa xôi, khiến người ta cực kỳ hâm mộ.

Từ góc nhìn của Sơ Hiểu Hiểu, Giang Diễn lại đứng dưới ánh sáng đó.

Dường như ngay cả Giang Diễn cũng bị ngăn cách với thành phố mưa sương gió mù này, ánh sáng nhạt chiếu vào mặt anh, làm nổi bật đường nét khuôn mặt rõ ràng sắc nét và sống mũi cao thẳng.

Sơ Hiểu Hiểu thật lâu không dời mắt.

Giây lát sau, như là cảm giác được tầm mắt từ sau lưng, Giang Diễn thờ ơ quay đầu, không chút e dè đụng phải ánh mắt Sơ Hiểu Hiểu.

Sơ Hiểu Hiểu sửng sốt, lúc này mới theo phản xạ có điều kiện nhanh chóng dời mắt đi.

“Cô Sơ?” Viên cảnh sát cũng liếc nhìn Sơ Hiểu Hiểu, nhắc nhở.

Cô dừng lại vài giây mới mở miệng: “Tôi và Liêu Tĩnh xưa nay không hợp nhau, chuyện này không có gì phải kiêng kị, cô ta mượn quan hệ với nhà sản xuất để đối nghịch với tôi khắp mọi nơi, còn xóa cảnh diễn của tôi, tôi tức giận cũng là chuyện đương nhiên.”

“Chỉ vậy thôi sao?” Giang Diễn bất thình lình lên tiếng, thong thả bước tới gần.

“Tôi đã chướng mắt cô ta từ lâu rồi.” Sơ Hiểu Hiểu dứt khoát nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Giang Diễn, “Nhưng tối hôm qua sức khỏe của tôi không tốt, sau đó còn sốt cao, cảnh sát Giang, anh biết mà.”

Thái dương của Giang Diễn giật giật, vẻ mặt lại hờ hững.

Tất nhiên rồi.

Mỹ nhân té xỉu trong lòng anh, cả cục cảnh sát đã truyền tin khắp nơi.

“Hơn nữa tối hôm qua lúc quay phim cô ta còn cố ý trêu chọc tôi, khiến tôi ngâm mình trong nước lạnh hơn nửa tiếng.” Sơ Hiểu Hiểu nói, “Nhưng tôi chỉ cãi nhau với cô ta vài câu, sau đó trở về phòng mình, tôi không động tay động chân với cô ta.”

Giang Diễn vẫn nhìn chằm chằm cô: “Lúc cô rời khỏi phòng khoảng tầm mấy giờ?”

“Khoảng gần mười hai giờ khuya.” Sơ Hiểu Hiểu nhớ lại, “Lúc ấy chuông điện thoại Liêu Tĩnh vang lên, nên tôi không ở lâu.”

Giang Diễn tiếp tục hỏi: “Cô biết Liêu Tĩnh hít thuốc phiện không?”

Sơ Hiểu Hiểu sửng sốt, trầm mặc một lát.

“Biết.”

Giang Diễn không mở miệng, đôi mày tuấn tú khẽ nhíu lại, dáng vẻ như đã đoán trước.

Sơ Hiểu Hiểu chỉ có thể nói tiếp: “Hai tháng trước cô ta từng... từng hẹn tôi đi ăn tối, người ở đó đều không phải thứ tốt lành gì.”

Giang Diễn: “Vì sao?”

Sơ Hiểu Hiểu: “Một đám nghiện ngập, có thể là thứ tốt lành gì chứ?”

Giang Diễn: “Cô tận mắt nhìn thấy?”

Sơ Hiểu Hiểu: “Tôi vô tình nghe thấy Liêu Tĩnh gọi điện thoại.”

Giang Diễn: “Sau đó thì sao?”

Sơ Hiểu Hiểu đành nói thật: “Hôm đó tôi tạt rượu vang vào mặt Liêu Tĩnh rồi bỏ chạy. Chuyện này có liên quan gì đến vụ án không, cảnh sát Giang?”

“Ai biết được.” Giang Diễn hứng thú nói giỡn một câu, “Bữa tiệc hôm đó có ai, cô còn nhớ không?”

Sơ Hiểu Hiểu ngẫm nghĩ lại, gọi tên mấy người trong giới, đợi cảnh sát bên cạnh ghi chép xong, cô lại nhớ ra: “Còn có một tên đầu trọc, nhưng tôi không biết người này, Liêu Tĩnh gọi hắn là anh Kiệt.”

Nghe đến đây, viên cảnh sát nhìn Giang Diễn.

Sắc mặt Giang Diễn vẫn không thay đổi: “Có thể nói cụ thể cho chúng tôi biết tình hình lúc đó không?”

Sơ Hiểu Hiểu nhớ lại tình huống lúc đó rồi thuật lại một lần nữa, nói tới thì kỳ thật cũng không quá phức tạp, chỉ là hoạt động thường thấy trong giới. Liêu Tĩnh mượn cớ tụ tập gọi cô đến, nói dễ nghe là giới thiệu tiền bối, tr.ên thực tế chẳng qua là mưu toan tìm gái bồi rượu cao cấp một chút, nhưng nếu thật sự tìm đúng người, đương nhiên cũng không chỉ đơn giản là bồi rượu.

Sơ Hiểu Hiểu nói: “Ban đầu tôi không dám ở lâu, cũng chỉ biết thế thôi.”

Cảnh sát ghi chép nghe vậy ngước mắt, Giang Diễn không nói gì, nhẹ nhàng ra dấu.

“Được rồi, cảm ơn cô đã phối hợp.” Cảnh sát mỉm cười cất bút, “Cô Sơ, cô nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Nói xong khép quyển sổ lại muốn rời đi.

Tay Giang Diễn đã đặt lên tay nắm cửa phòng, Sơ Hiểu Hiểu bỗng nhiên gọi: “Xin chờ một chút!”

Hai người quay lại, viên cảnh sát kinh ngạc hỏi: “Cô Sơ còn việc gì sao?”

Sơ Hiểu Hiểu khẽ mím môi dưới, do dự nói với Giang Diễn: “Cảnh sát Giang, chúng ta...lúc trước có phải đã gặp nhau ở đâu không?”

Giang Diễn cũng không ngờ nữ diễn viên trước mắt lại thốt ra một câu như vậy, thoáng nhìn vẻ mặt thâm trầm của cấp dưới, anh thuận miệng nói: “Ngoại trừ ở hiện trường vụ án và Cục cảnh sát, chắc là không có.”

Sơ Hiểu Hiểu cũng không chịu bỏ qua: “Vậy cảnh sát Giang có thể cho tôi phương thức liên lạc cá nhân của anh không?”

Nghe giống hệt như phương thức bắt chuyện quê mùa.

Lúc này viên cảnh sát kia rốt cục cũng không nhịn được nữa, thiếu chút nữa cười ra tiếng, kết quả bị ánh mắt cảnh cáo của Giang Diễn làm tắt ngúm.

Sơ Hiểu Hiểu làm như không thấy, vẫn lẳng lặng chờ Giang Diễn trả lời.

Một chốc sau, nửa người tr.ên của Giang Diễn nhích lại gần cửa, như cười như không nói: “Ngại quá, giờ làm việc không nói chuyện riêng.”

Sơ Hiểu Hiểu cố chấp nói: “Vậy có tiện hỏi cảnh sát Giang lúc nào là giờ tan tầm không?”

Giang Diễn chậm rãi trả lời: “Khó nói lắm, thời gian làm việc của chúng tôi là 24/24, cả năm không nghỉ.”

Sơ Hiểu Hiểu im lặng.

Nửa giây sau nghẹn ra một câu: “Sẽ không đột tử đấy chứ?”

Giang Diễn: “...”

Cảnh sát đi cùng thật sự là nhịn không được nữa, cúi đầu co quắp khóe miệng.

Đúng là không nói nên lời.

Giang Diễn hít sâu một hơi, đánh giá Sơ Hiểu Hiểu một lần nữa, lúc này mới nhẹ nhàng tiếp lời.

“Phục vụ nhân dân là việc nên làm.”

“...”

-

Sau khi màn đêm buông xuống, trận mưa to chậm chạp mãi không đến kia rốt cục cũng trút nước, hòa cùng tiếng gió rít điên cuồng đánh vào cửa sổ.

Gần đây cô bị bôi đen không ngừng, cách vài ngày lại được lên top tìm kiếm, hôm nay bởi vì chuyện của Liêu Tĩnh mà lần thứ hai đứng đầu bảng hot search. Sơ Hiểu Hiểu vốn không trực thuộc bất kỳ công ty quản lý nào, đã sớm quen với cục diện này, cũng không cảm thấy có bao nhiêu để ý.

Nhưng khi tìm kiếm tên mình, Sơ Hiểu Hiểu nhìn thấy bóng lưng Giang Diễn trong video.

Ngay đại sảnh tầng một của bệnh viện.

Áo khoác đơn giản cộng thêm quần dài thoải mái, lúc trước Sơ Hiểu Hiểu từng được mời xem qua buổi trình diễn thời trang cao cấp Thu Đông của nhãn hiệu này, không ngờ lúc Giang Diễn mặc lên người còn đẹp hơn cả người mẫu.

Trần Tuyết lại gần, liếc mắt một cái đã nhìn thấy cảnh sát Giang như hạc giữa bầy gà trong đám phóng viên giải trí, hai tay đối phương nhét vào túi quần đứng trước thang máy, dáng đi ung dung nhưng lúc đứng lại thẳng tắp hiên ngang.

“Chị không thấy đâu, hôm nay cảnh sát Giang đẹp trai đến ngây người!” Trần Tuyết khoa trương tán thưởng, “Lúc đó em ở bên ngoài thang máy bị vây quanh, cảnh sát Giang giống như xách gà con vậy, thoáng cái đã ném tên phóng viên chặn đường sang bên cạnh!”

Động tác liền mạch lưu loát, không mang theo chút do dự nào.

Nói xong Trần Tuyết còn bắt đầu khoa tay múa chân.

Sơ Hiểu Hiểu có thể tưởng tượng ra cảnh tượng kia, không hiểu sao cảm thấy có chút buồn cười, bất tri bất giác nhếch khóe miệng.

Trần Tuyết đột nhiên nhớ tới: “Đúng rồi, anh Giản đâu?”

“Không biết.” Sơ Hiểu Hiểu thuận miệng đáp một câu, lúc này mới nhớ tới từ sau khi Giang Diễn xuất hiện, Giản Diệc Bạch vẫn không thấy bóng dáng đâu, có lẽ là có việc tạm thời rời đi rồi.

Sơ Hiểu Hiểu không ngẩng đầu, đầu ngón tay kéo màn hình điện thoại trượt xuống.

Trong dự liệu, có một số người cũng có mắt thưởng thức gần giống cô, đều đặt điểm chú ý lên ‘giá áo trời sinh’ kia.

Điểm chú ý dần dần bị thiên lệch, trong bình luận đã có người bắt đầu xin nhãn hiệu áo gió của anh trai chân dài.

Khó khăn lắm mới có cư dân mạng trả lời tên thương hiệu, nói: “Tháng trước mới mua cho bạn trai, 17900 không giảm giá.”

Làm mới sau 1 giây.

Lầu một: “...”

Lầu hai: “Quấy rầy rồi.”

Lầu ba: “Quả nhiên tr.ên thế giới này người nghèo nhất chỉ có một mình tôi.”

Lầu 4: “Cùng một bộ quần áo, tại sao tôi mặc lên người lại không được hiệu quả này?”

Lầu 5: “Lầu tr.ên, trong lòng bạn không tự biết được sao?”

Trần Tuyết lại thò đầu nhìn, cảm thán: “Thật con mẹ nó đẹp mắt!”

Sơ Hiểu Hiểu nói: “Chị cảm thấy anh ấy giống một người.”

Trần Tuyết vỗ đùi một cái, liên tục gật đầu đồng ý: “Em biết! Là cái người tháng trước vừa được giải nam diễn viên xuất sắc nhất đúng không?!”

Sơ Hiểu Hiểu: “???”

Sơ Hiểu Hiểu: “Không phải! Cái người đoạt giải đó quá ẻo lả!”

Trần Tuyết nói: “Cẩn thận fan anh ta biết sẽ đánh chị đấy.”

Sơ Hiểu Hiểu “Xì” một tiếng, vén ống tay áo lên: “Tới đây! Ai sợ ai!”

Trần Tuyết tò mò hỏi: “Vậy chị nói giống ai?”

Sơ Hiểu Hiểu trầm ngâm một hồi lại nhíu mày lắc đầu: “Bỏ đi, là chị nhận nhầm người.”

Trần Tuyết không nghe rõ: “Cái gì?”

Sơ Hiểu Hiểu: “Không có gì.”

Trần Tuyết: “Vậy sao?”

Sơ Hiểu Hiểu không muốn rối rắm quá nhiều về vấn đề này, cô chuyển đề tài, dứt khoát trêu ghẹo: “Cảnh sát Giang đẹp trai, chị nói anh ấy giống bạn trai kế tiếp của chị.”

Kết quả Trần Tuyết lại đồng tình nhìn Sơ Hiểu Hiểu: “Lúc ở ngoài cửa em nghe thấy rồi, chị bị cảnh sát Giang cự tuyệt.”

Sơ Hiểu Hiểu: “???”

Vẻ mặt Trần Tuyết muốn nói lại thôi, chần chờ nửa ngày vẫn không nhịn được, cẩn thận hỏi: “Chị thích anh ta à?”

Sơ Hiểu Hiểu: “...”

Trần Tuyết đề nghị: “Em cảm thấy chị quá trực tiếp, nên uyển chuyển một chút thì hơn.”

Sơ Hiểu Hiểu: “...”

....

Xa cách mấy ngàn mét, Giang Diễn vừa làm xong việc ở bộ phận điều tra kỹ thuật liền hắt xì một cái.

Đồng nghiệp bên cạnh chép miệng: “Có người nhớ anh à?”

Giang Diễn hắng giọng, mắng: “Mẹ kiếp.”

Trâu Hạo lấy điện thoại ra gọi đồ ăn bên ngoài, chuẩn bị cho cả đêm sắp tới. Sau khi mở khóa màn hình, màn hình điện thoại di động còn dừng lại ở trang Weibo trước đó.

Trâu Hạo nói: “Ai da, không tệ.”

Giang Diễn lười biếng đáp: “Hửm?”

Trâu Hạo: “Giấc mộng của ngàn vạn thiếu nữ, anh sắp nổi tiếng rồi.”

Giang Diễn: “....”

Chưa kịp châm chọc thêm, một viên cảnh sát vội vàng đi về phía này vừa thấy Giang Diễn đã thở hổn hển nói: “Đội phó Giang, cục trưởng Dương tìm anh.”

—hết chương 3—

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc