QUÃNG ĐỜI TƯƠI ĐẸP CÒN LẠI

“Địa điểm xảy ra sự cố sao? Địa điểm là....” Chủ xe ô tô nhỏ hoàn hồn, còn chưa kịp mở miệng thì đã thấy ngoài cửa sổ vươn ra một bàn tay dính đầy máu tươi, ngón tay thon dài với xương khớp rõ ràng đập bộp bộp vào cửa sổ xe của anh ta, để lại một dấu tay máu kinh nguời.

Một câu còn chưa nói xong lập tức nghẹn trong cổ họng, đối phương biến sắc, đại não nhất thời trống rỗng!

“A a a a a a a...”

“...”

“A a a a ——”

“...Đừng a nữa.” Giang Diễn nuốt xuống mùi tanh trong cổ họng, miễn cưỡng mở miệng nói, “Anh bạn, gọi giúp chiếc xe cứu thương đi.”

-

Đau.

Giống như ở trong vực sâu tăm tối vô tận, mí mắt Sơ Hiểu Hiểu càng ngày càng nặng, toàn thân như rã rời, chỉ còn lại từng hồi đau đớn nhức nhối.

Thời gian như dừng lại ở một khoảnh khắc nào đó, cứ như vậy ngưng đọng.

Cô chỉ nhớ rõ phía trước đột nhiên xuất hiện chiếc xe kia, cảm giác như linh hồn thoát khỏi thể xác, gần như cùng lúc bên tai truyền đến giọng nói lạnh lùng nhàn nhạt của Giang Diễn.

“Tin tôi không? “Giang Diễn nhìn về phía trước, nặng nề hỏi.

Tin không?

Ngay sau đó, chiếc SUV như dã thú điên cuồng dùng tốc độ cao nhất lao tới gần, hung hăng va chạm với bọn họ, lực xung kích cực lớn khiến trước mắt cô không khỏi tối sầm lại.

Nhưng theo đó là nhiệt độ cơ thể vô cùng chân thật mà quen thuộc. e b ook t r u y e n. vn

Chỉ trong nháy mắt, Giang Diễn nhanh tay lẹ mắt cởi dây an toàn, nhào về phía cô, sức mạnh to lớn giống như muốn liều mạng khảm cô vào trong thân thể mình.

Cửa sổ bên cạnh trong khoảnh khắc nứt thành vô số mảnh nhỏ, theo tiếng nổ ầm ầm rung trời động đất bên tai, ào ào rơi đầy mặt đất tr.ên cầu vượt.

Sơ Hiểu Hiểu có thể cảm giác được Giang Diễn gắt gao ôm chặt cô, sau khi liên tiếp lăn lộn tr.ên mặt đất, trời đất quay cuồng, tr.ên mặt đột nhiên xuất hiện một cảm giác ấm áp.

Sơ Hiểu Hiểu: “...”

Cô giật mình ngẩng đầu, đập vào mắt chính là dáng vẻ kiên nghị của Giang Diễn, trong bóng đêm tối tăm sống động như một bức phù điêu, có vết máu đỏ tươi theo mặt anh trượt xuống, nhỏ xuống khóe mắt cô.

Tí tách.

Máu ——

Máu me khắp nơi.

Giang Diễn......

Giang Diễn!

Tất cả sự trống rỗng và hỗn loạn cùng hiện lên trong đầu khi cái tên này xuất hiện, như gảy mây thấy mặt trời, một mảng lớn ánh sáng vàng đổ xuống, phản xạ ra thứ ánh sáng chói mắt, chiếu sáng núi sông mênh mông vô bờ, đồng hoang đại địa.

“Giang Diễn!” Sơ Hiểu Hiểu mở to mắt, kêu lên thành tiếng.

Chung Ý thấy thế vội vàng thò người qua, hốc mắt đỏ bừng mơ hồ thấm đẫm nước mắt, sốt ruột hỏi, “Cô không sao chứ?”

Rõ ràng tr.ên người cũng không có vết thương gì nhiều, Sơ Hiểu Hiểu lại có chút mất lực, mê mang hỏi: “Gì cơ?”

Chung Ý khom người dém lại góc chăn cho cô, nói: “Bác sĩ nói cô bị chấn động não nhẹ, phải nghỉ ngơi thật tốt.”

Sơ Hiểu Hiểu nhìn cô ấy chằm chằm vài giây, không biết nhớ tới gì đó mà sắc mặt chợt trắng bệch, nắm lấy tay Chung Ý khàn khàn hỏi: “Giang Diễn đâu? Giang Diễn đang ở đâu?”

Chung Ý cắn môi, muốn nói lại thôi.

Trong lòng Sơ Hiểu Hiểu vô cùng lo sợ: “Dẫn tôi đi gặp anh ấy!

-

Vài phút sau.

“Mẹ kiếp! Nhẹ tay một chút!”

“Giang Soái, anh thay đổi rồi, trước kia anh không hề sợ đau!”

“Con mẹ nó cậu thử nếm trải xem có đau không?” Giang Diễn nóng nảy nói, “Cậu là máy đọc lại à? Có thể đổi sang câu khác không?”

Sơ Hiểu Hiểu vốn đang cuống quít tay chân, nghe thấy giọng nói tràn đầy sức sống của Giang Diễn thì lập tức mơ hồ một giây, tiếp theo trái tim lại bình tĩnh trở về vị trí vốn nên có.

Cô kinh ngạc liếc nhìn Chung Ý.

Chung Ý vô cùng ấm ức nói: “Đội phó Giang dặn rồi, bảo tôi phải canh chừng cô thật tốt, đừng cho cô đi lung tung, lát nữa thấy cô không nằm tr.ên giường nghỉ ngơi đàng hoàng, đội phó Giang lại mắng tôi đấy.”

Đáng tiếc Sơ Hiểu Hiểu không nghe hết lời của cô ấy, Chung Ý còn chưa nói xong, cô đã vội vã vọt vào phòng bệnh.

Giang Diễn đang lên án mạnh mẽ sự vô tâm của Trâu Hạo, thấy người tới thì khẽ nhướng mày, giống như Chung Ý dự đoán, lập tức nhếch môi nói: “Tỉnh rồi à?”

Sau đó câu tiếp theo là ——

“Sao không nằm yên tr.ên giường?”

“Tôi không sao.” Sơ Hiểu Hiểu nhẹ giọng nói, ánh mắt dừng lại ở thái dương và khuỷu tay Giang Diễn đã được băng bó, sau đó ánh mắt lại dời lên tr.ên, quay về mặt Giang Diễn.

Vết máu tr.ên mặt đối phương còn chưa kịp rửa sạch đã khô lại, dọc theo đường cong lưu loát dưới cằm chảy xuống cổ, xuôi vào trong cổ áo rồi tụ thành một mảng đỏ thẫm, ngay cả khóe mắt vẫn còn dấu vết trầy da rõ ràng.

Y tá ném mảnh thủy tinh vỡ cuối cùng vào trong đĩa sắt, dặn dò: “Vết thương vẫn khá sâu, chú ý đừng để nhiễm trùng, nhưng theo tình huống của anh, không gãy xương quả thực đã là một kỳ tích.”

Giang Diễn thuận miệng đáp lại một câu, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm Sơ Hiểu Hiểu đánh giá cô từ tr.ên xuống dưới một lần, thấy thần sắc cô quả thật không có việc gì mới nhẹ nhõm một chút.

Sơ Hiểu Hiểu lặng lẽ đến gần, hỏi y tá xin miếng bông khử trùng lau vết máu tr.ên mặt anh.

“Cả hai chiếc xe đều đâm vào vành đai xanh bên dưới cầu vượt, thân xe bị hư hại nghiêm trọng, nhưng may mắn là không có chiếc xe nào khác đang chạy tr.ên đường.”

Ánh đèn dịu nhẹ chiếu xuống, bốn phía nhất thời yên tĩnh không tiếng động.

Im lặng nửa giây, giọng nói lo lắng của Chung Ý vang lên: “Hơn nữa vừa mới nhận được tin tức, tài xế gây tai nạn không thể cứu chữa, đã tử vong rồi.”

Tay Sơ Hiểu Hiểu bất giác cứng đờ.

Lúc ấy tất cả đều đáng giá ngàn cân treo sợi tóc, nếu Giang Diễn không nhanh chóng quyết định mang cô cùng nhảy khỏi xe, liệu bọn họ...

Có rơi vào kết cục giống như người kia không?

Nghĩ tới đây, Sơ Hiểu Hiểu đổ mồ hôi lạnh.

Dường như ý thức được suy nghĩ trong lòng Sơ Hiểu Hiểu, Giang Diễn ngước mắt lên, ánh mắt như có điều suy nghĩ bất ngờ đập vào mắt cô.

Có một khoảnh khắc nhìn nhau, Giang Diễn lại bình tĩnh dời mắt đi, một lần nữa nhìn về phía Chung Ý: “Tài xế là người nào? Kiểm tra được chưa?”

Chung Ý trả lời: “Đã kiểm tra rồi, nhưng rất kỳ lạ, chủ xe là người địa phương ở thành phố Ninh, bình thường buôn bán trái cây, cũng không có lịch sử hút hít thuốc phiện, theo lý thuyết hẳn là không liên quan đến đám người Vương Nghĩa Khánh mới đúng.”

Giọng nói của Sơ Hiểu Hiểu có chút run rẩy: “Nhưng theo tình huống lúc đó, người kia rõ ràng là hướng về phía chúng ta.”

“Liệu có thể là kẻ thù khác không?” Trâu Hạo sờ cằm, “Dù sao cũng đã lăn lộn lâu như vậy, khó tránh khỏi gặp phải quỷ.”

Giang Diễn mắng một câu, nói: “Là quỷ cũng phải bắt được hắn, ngày mai đi thăm dò thử xem, tôi không tin không bắt được người.”

Trâu Hạo nói: “Có thể tàn nhẫn như vậy, sợ không phải là nỗi đau bị đoạt vợ mất con gì đó, hay là anh diệt cả nhà hắn ta?”

Giang Diễn lườm anh ấy.

Tiếng ồn ào dần dần đi xa, Sơ Hiểu Hiểu sau khi hơi ngây người, trong biểu cảm lại hiện ra chút cảm xúc khác thường.

Chú ý tới điểm này, Giang Diễn không khỏi trầm giọng nói: “Sao vậy? Có phải khó chịu ở đâu không?”

Sơ Hiểu Hiểu lắc đầu, có chút do dự.

“Tôi chỉ là...đột nhiên nhớ ra một chuyện.” Sơ Hiểu Hiểu nói.

Giang Diễn hỏi: “Chuyện gì?”

Sơ Hiểu Hiểu nhìn Giang Diễn đến sững người, suy nghĩ trong lúc nhất thời bay ra khỏi căn phòng thoáng đãng rộng rãi này, một lần nữa trở lại cái đêm ánh lửa xông thẳng lên trời kia.

Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.

Và ngược lại.

Nơi an toàn nhất cũng là nơi nguy hiểm nhất...

Nếu như nơi an toàn nhất là chỉ Giang Diễn.

Sơ Hiểu Hiểu cắn mạnh môi dưới.

Lúc trước cô vẫn luôn ngẫm nghĩ ý tứ những lời nói của Trần Tuyết, liệu có phải muốn cô cách xa Giang Diễn một chút không, đáng tiếc lại bị cái USB đột nhiên xuất hiện trong túi làm lệch hướng.

Cho nên, có thể giải thích là ——

Giang Diễn gặp nguy hiểm?

Ý nghĩ này xuất hiện trong lòng làm Sơ Hiểu Hiểu không khỏi hoảng sợ, hệt như mọc rễ nảy mầm, làm gì cũng không xua đi được.

Hiện trường hỏa hoạn ngày đó, ngoại trừ nhân viên đoàn làm phim và Chung Ý được Giang Diễn sắp xếp đi cùng cô, ngoài ra còn có Giang Diễn vì phát hiện gian phòng cách vách nên đã cố ý lẻn vào trong.

Vậy có thể lý giải là, Giang Diễn cũng ở hiện trường?

Đối tượng của trận hỏa hoạn kia có lẽ không phải trưởng thôn, cũng không phải bọn họ......

Mà là Giang Diễn?!

Sơ Hiểu Hiểu càng nghĩ càng kinh hãi, đột nhiên có tiếng trêu chọc xuyên qua màng nhĩ của cô, khiến cô thình lình hoàn hồn lại.

Trâu Hạo quan sát vết thương tr.ên mặt Giang Diễn vài giây, nhịn không được nói: “Giang Soái, mặt anh sẽ không bị phá tướng đấy chứ? Vết sẹo này có thể lành lại được không?”

Sơ Hiểu Hiểu nghe vậy cũng nhìn vài lần, vừa đau lòng vừa lo lắng nói: “Hình như là có chút?”

Giang Diễn: “...”

Thái dương Giang Diễn giật giật, anh càng đau đớn dữ dội hơn, không khỏi liếc nhìn cô: “Cô cho rằng bộ dạng này của tôi là vì ai?”

Miếng bông khử trùng nhẹ nhàng vuốt v3 khóe mắt Giang Diễn, Sơ Hiểu Hiểu cẩn thận nói: “Anh đừng lộn xộn, lại đau đấy.”

Sau lưng Giang Diễn nhất thời cứng đờ như biến thành người gỗ, chỉ có thể động mồm động miệng, hừ khẽ nói: “Mạng của tôi suýt chút nữa đã đi tong, cô không lấy thân báo đáp thì thôi, còn không biết xấu hổ hùa theo bọn họ mỉa mai tôi?”

—hết chương 31—

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc