QUÃNG ĐỜI TƯƠI ĐẸP CÒN LẠI

Sơ Hiểu Hiểu im lặng một giây rồi trả lời: “Tôi thấy cũng không tệ, anh dám không?”

Chung Ý: “...”

Trâu Hạo: “...”

Chung Ý và Trâu Hạo không hiểu sao lại ngửi thấy mùi chua loét của tình yêu, tất cả radar của giác quan thứ sáu đồng thời được kích hoạt, không hẹn mà cùng dời mắt đi.

Mà Sơ Hiểu Hiểu nói xong, sợi dây vô hình trong lòng như bị người khác giật nhẹ, lặng lẽ run rẩy, ngay cả sức lực tr.ên tay cũng nặng thêm vài phần.

Giang Diễn đang chuẩn bị mở miệng, đột nhiên hít sâu một hơi, đôi mày tuấn tú nhíu chặt ngước mắt nhìn cô.

Hai người nhìn nhau vài giây, mắt to trừng mắt nhỏ.

Giang Diễn vừa vặn bị vây dưới ánh đèn, đôi mắt đen nhánh sáng ngời cũng trở nên nổi bật, bất mãn nói: “Tôi thấy cô không phải muốn lấy thân báo đáp đâu...”

Động tác tr.ên tay Sơ Hiểu Hiểu hơi khựng lại.

Giang Diễn nheo mắt: “Cô là đang mưu sát chồng thì có.”

Sơ Hiểu Hiểu: “...”

Có thứ gì đó lập tức nứt đất chui lên.

Bên kia, Chung Ý và Trâu Hạo thật sự không chịu nổi một kích bất ngờ này, đã sớm bỏ chạy mất dạng.

Sơ Hiểu Hiểu mím môi, mặc dù đã rất cố gắng nhẫn nại, nhưng im lặng một lúc khóe miệng vẫn không kìm được giương lên.

Cô khiêu khích: “Vậy thì sao, chú cảnh sát, có bản lĩnh thì đến bắt tôi đi.”

Giang Diễn ung dung nhìn cô thêm vài lần, buồn cười trả lời: “Chú cảnh sát không có bản lĩnh như cô em đây.”

Sơ Hiểu Hiểu: “???”

Sơ Hiểu Hiểu: “Có ý gì?”

Giang Diễn không nhanh không chậm đáp: “Cánh của cô cứng rồi, muốn bay lên trời đúng không?”

Sơ Hiểu Hiểu: “...”

Sơ Hiểu Hiểu bại trận, sau khi thu dọn xong bông khử trùng nhuộm máu, cô đi rửa tay rồi quay trở lại.

Giang Diễn đĩnh đạc ngồi tr.ên ghế, hình như vốn muốn bắt chéo chân, nhưng lại cảm thấy với trạng thái này thật sự không thoải mái, dứt khoát dang rộng hai chân, thân thể ngả ra phía sau dựa lưng vào ghế ngồi.

Dáng vẻ kiêu ngạo đến cực điểm này, tựa như một giây trước người luôn miệng kêu đau là một người khác vậy.

Sơ Hiểu Hiểu không nhịn được hỏi: “Anh thật sự không sao chứ? Có muốn lên giường nghỉ ngơi một lát không?”

“Vết thương nhỏ thôi.” Mí mắt Giang Diễn cũng không nhấc lên, “Cũng không phải bán thân bất toại.”

Sơ Hiểu Hiểu nghe vậy cũng không miễn cưỡng nữa, sau khi cân nhắc vài lần, cô vẫn nhẹ giọng mở miệng nói: “Hay là anh nghỉ ngơi cho tốt đi, bữa tiệc ngày mai tôi tự đi cũng được, ăn cơm xong sẽ trở lại.”

Giang Diễn cân nhắc giây lát: “Cô chắc chứ?”

Sơ Hiểu Hiểu: “Ăn bữa cơm thôi mà, cũng không phải lần đầu ăn cơm với bọn họ, có gì mà không chắc.”

Giang Diễn suy đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không ổn, dứt khoát nói: “Nhất định phải về đó à? Không trở về không được sao?”

Sơ Hiểu Hiểu im lặng nhìn anh, dường như sợ bỏ qua bất cứ biểu cảm nào tr.ên mặt anh, không nỡ chớp mắt: “Tôi muốn đi gặp một người, xác nhận một việc.”

Giang Diễn nhíu chặt mày, trong khoảnh khắc Sơ Hiểu Hiểu nói xong, anh tựa như ngộ ra điều gì đó, ấn đường hơi giãn ra, nhưng giây lát sau lại nhíu chặt hơn.

Vẻ mặt Giang Diễn hơi kỳ quái nhìn cô: “Ngô Soái?”

Cái tên này thình lình thốt ra từ trong miệng Giang Diễn, ánh mắt Sơ Hiểu Hiểu thoáng dao động, nhìn chằm chằm vào mắt anh: “Anh biết?”

“Cô đừng quan tâm tôi có biết hay không.” Giang Diễn ung dung nói, “Cô muốn xác nhận chuyện gì?”

Sơ Hiểu Hiểu nói: “Anh còn nhớ chiếc trâm cài áo hình lá cây mà các anh tìm thấy trong phòng Liêu Tĩnh lúc trước không?”

Ánh mắt Giang Diễn hơi trầm xuống, không tiếp lời cô.

“Đó là của chị ruột tôi.” Sơ Hiểu Hiểu cũng không quan tâm Giang Diễn phản ứng thế nào, tiếp tục nói, “Đêm hôm đó, nếu không phải chị ấy đột nhiên chạy về nhà, có lẽ tôi sẽ không có cơ hội được như bây giờ, còn có thể đứng ở đây nói chuyện với anh, thậm chí có thể... không kịp gặp anh một lần.”

Giang Diễn: “...”

Sơ Hiểu Hiểu: “Ngày đó bố mẹ tôi liên tiếp bị hại, tôi bị bọn họ trói ở trong phòng khách, tôi vốn cho rằng mình sẽ ch.ết, tôi vô cùng sợ hãi, thậm chí chỉ biết khóc...”

Giọng Sơ Hiểu Hiểu run rẩy, vốn tưởng rằng có thể bình tĩnh nói ra, lại gần như nghẹn ngào.

“Kết quả chị ấy đến.” Sơ Hiểu Hiểu cắn môi hít vào một hơi, nói, “Bọn họ theo dõi chị ấy, bọn họ dùng đôi tay dơ bẩn dính đầy máu của bố mẹ tôi sờ vào chị ấy. Chị tôi chưa từng ăn nói khép nép cầu xin người khác như vậy, lại cầu xin bọn họ buông tha cho mình, nhưng tôi lại không làm được gì cả...dù là một chuyện nhỏ nhặt cũng không!”

“Sơ Hiểu Hiểu!” Gần như trong nháy mắt, cả người Giang Diễn bật dậy, túm lấy tay cô, ánh mắt sáng rực nhìn cô.

Đôi mắt phủ kín tơ máu của Sơ Hiểu Hiểu hơi ngẩn ra, như thể vượt qua người trước mắt, xuyên qua dòng sông thời gian mênh mông rộng lớn, lần thứ hai trở về một thời điểm nào đó.

“Đủ rồi.” Giang Diễn gằn từng chữ.

Khoảng cách gần trong gang tấc, hơi thở cực nóng đan xen lẫn nhau, Sơ Hiểu Hiểu cắn răng nói: “Sao có thể đủ được! Lý ra người ch.ết nên là tôi!”

Giang Diễn: “Không có bất kỳ người nào đáng gặp chuyện, cô còn không hiểu sao!”

Sơ Hiểu Hiểu: “Chị ấy chỉ cần muộn thêm mười phút nữa là được rồi, mười phút thôi!”

Giang Diễn: “...”

Sơ Hiểu Hiểu cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, bánh xe thời gian xoay chuyển, phảng phất trở lại năm mười ba tuổi ấy.

Trong căn phòng như địa ngục kia, chất lỏng màu đỏ tươi theo thân thể chị gái tí tách chảy tr.ên sàn gạch dơ bẩn.

Tiếp theo là mày.

Đối phương nói với cô như vậy.

Cô phát điên muốn chạy trốn, muốn chạy khỏi nơi này.

Sau đó muốn cô thế nào cũng được.

Đó là lần đầu tiên cô cảm thấy, tr.ên thế giới này có lẽ thật sự có Thần linh tồn tại.

Chỉ trong nháy mắt, như là dùng một đường phân cách thật dài, xẹt qua khoảng cách giữa sống và ch.ết, Sơ Hiểu Hiểu khàn khàn nói: “Mười phút sau tôi đã được người khác cứu, người kia nói có anh ấy ở đây, nhất định sẽ không để tôi xảy ra chuyện.”

Ngoại trừ trầm mặc thì vẫn là trầm mặc.

Như một hồi giằng co không tiếng động, Sơ Hiểu Hiểu nhìn thẳng vào mắt Giang Diễn: “Sau đó tôi từng oán hận chính mình, tôi chán ghét chính mình, tôi cảm thấy bản thân vô cùng nhu nhược, tôi vậy mà lại từng cảm thấy may mắn vì mình là người sống sót cuối cùng, nhưng tôi làm sao có thể quên được bọn họ có bao nhiêu đau khổ, bọn họ ch.ết thảm như thế nào...”

Vẻ mặt Giang Diễn hơi thay đổi, bàn tay đang nắm Sơ Hiểu Hiểu càng siết chặt hơn.

Sơ Hiểu Hiểu run rẩy, cả người gần như tan rã, cố nén giọt nước mắt một giây sau sẽ tràn mi: “Nhưng tôi lại cảm thấy, tôi phải cố gắng sống vì người kia, anh ấy đã vì tôi mà chịu vết thương không thể vô ích, anh ấy vì tôi mà đổ máu cũng không thể vô ích, anh ấy giống như là một loại tín ngưỡng, chống đỡ tôi đi tới ngày hôm nay.”

Giang Diễn dường như khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần từ trong những lời nói của Sơ Hiểu Hiểu, anh hít sâu một hơi: “Hiểu Hiểu, em nghe tôi nói này...”

Một câu còn chưa dứt, y tá đã đẩy cửa vào, tiếng khiển trách đột ngột cắt ngang lời nói của Giang Diễn.

Y tá vội vã đi tới: “Hai người đang làm gì vậy? Yêu đương cũng không nên như thế chứ? Tay lại chảy máu mà không biết sao?!”

Tay......

Sơ Hiểu Hiểu như vừa tỉnh mộng, kèm theo mùi sắt gỉ nồng đậm, có vết máu chói mắt chảy ra từ khuỷu tay đối phương, cô không khỏi luống cuống, nước mắt nóng hổi không thể kiểm soát tràn ra khỏi mi.

“Xin lỗi, tôi không cố ý, tôi...” Sơ Hiểu Hiểu lúng túng nói.

Giang Diễn ngoảnh mặt làm ngơ, cả người sát lại gần ôm chặt cô, lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng ấn lên mái tóc mềm mại của cô, khiến Sơ Hiểu Hiểu không thể không tựa vào vai anh.

Hơi thở ấm áp độc nhất vô nhị của đối phương bao quanh cô, là sự ấm áp mà cô hằng mong mỏi.

“Đã qua hết rồi, tin tôi đi.” Giang Diễn nói, “Bình tĩnh một chút.”

Sơ Hiểu Hiểu lẳng lặng gối trán lên hõm vai của Giang Diễn, sững sờ trợn tròn mắt.

Giang Diễn dịu dàng trấn an: “Không có người nào nên ch.ết cả, kể cả em cũng vậy.”

Sơ Hiểu Hiểu: “...”

Sơ Hiểu Hiểu vất vả lắm mới tìm lại được suy nghĩ của mình, do dự một lát, cô cẩn thận ôm lấy đối phương.

—hết chương 32—

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc