QUÃNG ĐỜI TƯƠI ĐẸP CÒN LẠI

Trận tuyết này rơi liên tục cho đến chạng vạng tối, đèn đuốc của vạn ngôi nhà ngoài cửa sổ tỏa sáng rực rỡ như những vì sao giữa màn tuyết trắng xóa.

Đặt ở đầu giường ngủ là một chiếc điện thoại di động mới tinh chưa mở niêm phong.

Điện thoại di động lúc trước đã cùng với chiếc Touareg màu đen bay khỏi cầu vượt ngã nát bét, lúc này Sơ Hiểu Hiểu mới nhớ tới chiếc di động Giang Diễn dùng hôm nay ở tr.ên xe.

Cũng là cái mới sao?

Cô cẩn thận ngẫm nghĩ lại, xác định hai người sử dụng cùng một dòng máy, trái tim Sơ Hiểu Hiểu trong phút chốc như lỡ mất một nhịp, có cảm xúc khó có nói nên lời len lỏi khắp ngóc ngách trong lồng ng.ực.

Có thể xem đây là... điện thoại tình nhân không?

Ý nghĩ như vậy vừa xuất hiện trong đầu, Sơ Hiểu Hiểu không khỏi muốn cười.

Đổi sim xong khởi động máy, cô gửi tin nhắn cho Giang Diễn...

Sơ Hiểu Hiểu: “Tôi rất thích món quá, moah moah!”

Mười phút sau Giang Diễn mới trả lời cô.

Giang Diễn: “...”

Sơ Hiểu Hiểu ngã xuống giường cười to, thậm chí có thể tưởng tượng ra biểu cảm một lời khó nói hết của Giang Diễn trước màn hình điện thoại.

Vài phút sau, Giang Diễn lại gửi tin nhắn tới: “Nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai lại là một ngày mới.”

Một ngày mới.

Sơ Hiểu Hiểu đột nhiên phát hiện, không biết từ khi nào mà mỗi một ngày trước khi nhắm mắt lại, cô đều bắt đầu chờ mong đến ngày mai. e b ook t r u y e n. vn

Đáng tiếc ngày mai còn chưa tới, chuông điện thoại di động đã vang lên trước.

Sơ Hiểu Hiểu ôm gối mơ màng đi vào giấc ngủ, đột nhiên giật mình tỉnh giấc.

Trong mơ, Giang Diễn còn đang kiêu ngạo cầm lấy một quyển thực đơn thật dày của Họa Đường Xuân vỗ lên bàn ăn hơn hai mươi người, ngang ngược phất tay nói: “Đừng chọn nữa, cứ làm hết các món trong quyển này đi!”

Sơ Hiểu Hiểu: “...”

Đây là giấc mơ quỷ quái gì vậy...

Cô bất đắc dĩ đỡ trán, mơ mơ màng màng sờ đến chiếc điện thoại di động ở đầu giường, nhận máy rồi đặt bên tai.

Bên kia vô cùng yên tĩnh, dường như có thể nghe thấy tiếng điện xẹt xẹt khe khẽ, một khoảnh khắc nào đó trong ký ức đột nhiên hiện lên trong đầu, Sơ Hiểu Hiểu ngẩn người.

Sau đó là một giọng nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, gần như run rẩy nói: “Hiểu Hiểu...”

Sơ Hiểu Hiểu nhất thời chấn động, cơn buồn ngủ lập tức bị ném lên chín tầng mây, trong nháy mắt thanh tỉnh cả người!

Cô không thể tin gọi tên đối phương: “Trần Tuyết?”

“Em vừa xem tin tức, rất lo lắng cho chị.” Đối phương nói, giọng điệu vẫn như trước, “Chị không sao chứ?”

Sơ Hiểu Hiểu nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang: “Nếu chị nói có sao, em định làm thế nào?”

Trần Tuyết ngơ ngẩn: “Em...”

Sơ Hiểu Hiểu không cho cô ta thời gian chần chừ, tiếp tục hỏi: “Bây giờ em đang ở đâu?”

“Em biết có rất nhiều chuyện em rất khó giải thích với chị, nhưng...” Trần Tuyết muốn nói lại thôi, cuối cùng biến thành tiếng nức nở khó nghe, “Xin lỗi chị.”

Sơ Hiểu Hiểu hít một hơi thật sâu: “Còn nữa, tin nhắn em gửi cho chị rốt cuộc là có ý gì?”

Trần Tuyết: “...”

Sơ Hiểu Hiểu trầm giọng hỏi: “Nơi an toàn nhất, em muốn ám chỉ điều gì?”

Ngoại trừ im lặng vẫn là im lặng, thời gian vài giây cũng sắp mài mòn đi sự kiên nhẫn của Sơ Hiểu Hiểu.

Cô dứt khoát thay đổi cách hỏi: “Hoặc là nói, là Giang Diễn...”

Trần Tuyết: “...”

Sơ Hiểu Hiểu: “... Hay là Giản Diệc Bạch?”

Bên kia sau khi trải qua một hồi đấu tranh tư tưởng kịch liệt rốt cục cũng mở miệng: “Chị phải cẩn thận...”

Sơ Hiểu Hiểu: “Cái gì?”

Giọng nói của Trần Tuyết nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Chị phải cẩn thận Giản Diệc Bạch.”

Dứt lời liền cúp điện thoại.

Đầu óc Sơ Hiểu Hiểu như nổ tung, không kịp ngây người đã lập tức gọi điện thoại cho Giang Diễn.

“Vừa rồi Trần Tuyết...”

Chỉ là không đợi cô nói xong.

“Định vị cho thấy cô ta đang ở khách sạn Hạo Đình.” Giang Diễn ngắt lời cô, “Bây giờ chúng tôi đang qua đó.”

-

Xe gào rít lướt qua làm những vũng tuyết tan bắn tung tóe.

Cùng với tiếng điện xì xèo, giọng nói của đối phương trong đoạn ghi âm như bị bịt kín một tầng sương mù, Sơ Hiểu Hiểu thậm chí đã mở âm lượng điện thoại di động đến mức lớn nhất.

“Xin lỗi.”

“... Chị phải cẩn thận Giản Diệc Bạch.”

Sơ Hiểu Hiểu ấn nút tạm dừng, ngẩng đầu nhìn Giang Diễn: “Chuyện chính là như vậy.”

Giang Diễn rũ mắt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động của mình, lơ đãng gật đầu: “Ừ.”

Sơ Hiểu Hiểu tò mò hỏi: “Anh chỉ có phản ứng này thôi sao?”

Chẳng lẽ không nên tiến hành phân tích đơn giản, hoặc là kinh ngạc một chút gì ư? Giản Diệc Bạch quả nhiên có vấn đề mà?

Thấy Sơ Hiểu Hiểu tựa như vẫn đang chờ anh mở miệng, Giang Diễn rốt cục cũng ngẩng đầu, ánh sáng u ám của màn hình điện thoại chiếu vào chiếc cằm kiên nghị của anh, anh nhàn nhạt nói: “Đây là lý do em nhất định phải đi theo sao?”

Sơ Hiểu Hiểu: “...”

Giang Diễn nói: “Em cầm tinh con mèo à, nằm yên tr.ên giường nghỉ ngơi không được sao?”

Sơ Hiểu Hiểu không chịu bỏ qua: “Tôi tự biết chừng mực.”

Giang Diễn: “Nhưng mà...”

“Tôi biết anh lo lắng cho tôi.” Sơ Hiểu Hiểu nói, “Nhưng nếu thật sự phát hiện ra tung tích của Trần Tuyết, tôi nghĩ tôi sẽ có ích.”

Giang Diễn hết cách với cô, dịu giọng nói: “Nếu thật sự xảy ra chuyện gì đó, nhớ theo sát tôi.”

Sơ Hiểu Hiểu gật đầu, nghiêm mặt nói: “Được, vậy từ giờ tôi sẽ phó thác bản thân cho anh, anh nhớ phải bảo vệ tôi thật tốt đó.”

Giang Diễn: “...”

Quãng đường từ Cục cảnh sát đến khách sạn Hạo Đình gần nửa tiếng đồng hồ bị nén xuống chỉ còn 15 phút, Trâu Hạo đi tới quầy lễ tân hỏi tình huống trước, sau đó liếc mắt ra hiệu với Giang Diễn.

Mấy người cùng vào thang máy, Trâu Hạo nói: “Lễ tân nói, Trần Tuyết đã vào đây khoảng một tiếng trước.”

Sơ Hiểu Hiểu lại thử gọi vào số điện thoại di động của Trần Tuyết, giọng nữ máy móc truyền đến, cô lắc đầu: “Vẫn không gọi được.”

Quả nhiên vẫn là như vậy.

Liên tưởng đến cuộc gọi lúc trước, Sơ Hiểu Hiểu bỗng nhiên nhớ tới: “Đúng rồi, cuộc gọi internet đó, làm sao các anh biết là Trần Tuyết?”

“Địa chỉ IP này từng liên hệ với Giản Diệc Bạch nhiều lần, sớm đã bị chúng tôi theo dõi, hơn nữa...”

Còn chưa dứt câu, cửa thang máy mở ra.

Giang Diễn dừng lại: “Đi thôi.”

Nói xong bước nhanh về phía cuối hành lang.

Phòng 902.

Trâu Hạo có chút nóng nảy gõ cửa mấy lần, trong phòng loáng thoáng truyền ra chút động tĩnh, nhất thời vẫn chưa thấy ai ra mở cửa.

Hợp tác ăn ý nhiều năm khiến Trâu Hạo lập tức ném ánh mắt thăm dò về phía Giang Diễn, hạ giọng hỏi: “Phá cửa?”

“Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi.” Giang Diễn thò tay vào trong túi như đang tìm thứ gì đó, “Không đến lúc bất đắc dĩ thì đừng quá bạo lực.”

Trâu Hạo: “...”

Trâu Hạo đột nhiên nhớ tới tư thế hiên ngang oai hùng của đối phương trong một lần hành động bắt giữ nào đó...

Đây là lời nói có thể thốt ra từ miệng Giang Diễn sao?

Con mẹ nó cũng quá kỳ ảo rồi.

Chỉ là vừa oán thầm chưa được bao lâu đã bị một tiếng “Tích” nhỏ dập tắt, Giang Diễn vừa cất thẻ phòng xong đồng thời vặn vặn tay nắm, cánh cửa thoáng chốc bị đẩy ra một khe hở nhỏ.

Trâu Hạo bối rối: “Đậu xanh! Anh lấy thẻ phòng từ đâu vậy?”

Giang Diễn thờ ơ nói: “Lúc hai người xông vào thang máy tôi đã tranh thủ hỏi lễ tân.”

Cửa sổ trong phòng đóng chặt, không khí cũng không được lưu thông, có mùi nào đó theo cánh cửa bị mở ra trong nháy mắt phả vào mặt.

Cách đó không xa truyền đến tiếng thúc giục hoảng hốt của phụ nữ.

Không giống giọng nói của Trần Tuyết.

Trâu Hạo lập tức quát lớn: “Không được nhúc nhích! Cảnh sát đây!”

Trâu Hạo và Giang Diễn xông vào trước, Sơ Hiểu Hiểu theo sát phía sau, nhưng không đợi nhìn thấy toàn cảnh trong phòng, Giang Diễn bỗng nhiên kéo mạnh cô một cái, cả người dựa lại gần, trở tay che mắt cô lại.

Sơ Hiểu Hiểu: “???”

Lòng bàn tay đối phương khô ráo ấm áp, Sơ Hiểu Hiểu ngây dại, trước mắt là một khoảng không đen kịt.

Theo tiếng bước chân “bình bịch” vang lên là giọng nam khàn khàn truyền đến, thoạt nghe đã hơi lớn tuổi, than trời khóc đất: “Đồng chí cảnh sát! Tôi là lần đầu! Thật đấy! Cầu xin các cậu bỏ qua cho!”

Sơ Hiểu Hiểu cố gắng lén nhìn vài lần, nhưng hết lần này tới lần khác đều bị Giang Diễn che kín, không nhìn thấy được gì, khó hiểu lắng nghe phản ứng một chiều từ đối phương.

Giang Diễn và Trâu Hạo đều không lên tiếng.

Đối phương lại nói: “Đồng chí cảnh sát, tôi vừa mới tới năm phút thôi, thật đấy! Tôi bảo đảm không có lần sau đâu!”

Trâu Hạo đột nhiên ho khan một tiếng, Sơ Hiểu Hiểu vểnh tai, sau đó nghe Giang Diễn bĩu môi khinh thường.

Giang Diễn: “Mới năm phút?”

Sơ Hiểu Hiểu: “...”

Cô nhún nhún ch0p mũi, đột nhiên giống như đã hiểu ra điều gì đó.

Thì ra đối phương tưởng bọn họ là đội truy quét mại dâm?

—hết chương 39—

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc