QUỶ CHỦ TRÁNH XA TA RA!


Nghiên Hương Các và Hồng Lâu Các là 2 thế lực nổi tiếng của Bạch Dạ do Tam công tử quản lí.

Nơi nào có 2 tên này là mọi người đều biết nó thuộc sở hữu của Hắc Dạ công tử nên không khỏi kiêng dè mà tránh xa.

Các chi nhánh sẽ phân bố khắp đại lục, trụ sở chính sẽ tại Nhất đại đế quốc.

Khi nhắc tới là người ta sẽ nghĩ ngay hai chữ “Giàu có.” Bởi hoạt động chính của nó là kiếm tiền, không ai biết họ đã làm thế nào mà từ khi nó xuất hiện, đã bòn rút của đế quốc vô cùng nhiều tiền.

Nghiên Hương Các là tửu lầu, khách điếm; Hồng Lâu Các là thanh lâu; tất cả người làm bên trong đều là thuộc hạ của Bạch Dạ.

Bốn phía kiến trúc, bảng hiệu “Nghiên Hương Các” treo cao trước tửu lầu.


Bạch Thiển nhìn lên, cười cười.

Không hổ là thuộc hạ của Ngũ ca, làm ăn vô cùng tốt, mới có nửa năm Nghiên Hương Các đã trở nên nổi tiếng tại Phong quốc.

Nhưng bất ngờ, nàng lại nghe dường như có một cuộc cãi vã trước cửa tửu lầu.

Bạch Thiển lại gần, thì thấy một vị cô nương hoa lệ váy áo đứng sững nơi đó.

Trông vô cùng quý phái, chắc là vị tiểu thư của phủ nào đó.

Nhưng ngược lại nha hoàn bên cạnh lại vô lễ, nói năng không có chừng mực đứng cãi nhau với tên thủ vệ tửu lầu.

“Các ngươi thật không biết điều, khiến cho tiểu thư nhà ta mất mặt, đúng là không biết thương hương tiếc ngọc gì cả.” Nha hoàn lớn tiếng.

“Ta nói rồi, lầu 3 không phải ai muốn vào cũng được, nói với tiểu thư nhà cô bớt kiêu ngạo chút đi.” Thủ vệ mặt lạnh lùng đứng đó không rời nửa bước.

Bạch Thiển không hiểu chuyện gì liền hỏi một vị bên cạnh “Có chuyện gì xảy ra sao?”
Người đó cười cười giải thích “Vị tiểu thư kia là Nhị tiểu thư của Thừa tướng phủ, tới tửu lầu nhưng nhất quyết chọn lầu 3 để ngồi mà lại không biết quy tắc của Nghiên Hương Các nên mới có chuyện này.”
“Thì ra là vậy!”

Người đó còn nói nhỏ “ Mà họ cũng thật kiêu ngạo, người thủ vệ đó cũng đã nói ra quy tắc nhưng vị tiểu thư kia vẫn muốn lên lầu 3, kết quả là bị ném ra ngoài.

Chậc chậc!”
“Các ngươi có biết tiểu thư nhà ta là ai không? Ngài ấy là Nhị tiểu thư của Thừa tướng phủ, là người được sủng ái vô cùng, nếu các ngươi còn không cho bọn ta lên đó, các ngươi sẽ phải hối hận.” Nha hoàn kiêu ngạo.

“Tiểu Cúc, lui xuống!” Nhan Thi Vũ chặn nha hoàn của mình lại và nói “Ngài ra giá đi, ta sẽ trả với bất kì giá nào!”
Lý do mà nàng ta làm vậy là bởi vì nàng ta đã hẹn Nhị hoàng tử Phong Lương Kỳ tới đây.

Nhan Vũ Thi đã nói dối rằng mình là khách quý của Nghiên Hương Các và có thể lên lầu 3, nếu như không thể lên được thì sẽ vô cùng mất mặt.

Thủ vệ cũng đau đầu bởi cô tiểu thư này.

Ra vẻ thanh cao cái gì chứ, còn không phải vừa bị đuổi ra sao.

“Chuyện gì mà ồn ào vậy?” Tiểu Hương bước xuống lầu, dáng đi uyển chuyển thướt tha, quyến rũ, tay vẫn cầm chiếc quạt tròn phe phẩy.


Nhan Vũ Thi nhìn người phụ nữ trước mặt, trông vô cùng có quyền thế hỏi “Cô là bà chủ nơi này sao?”
Tiểu Hương lười nhác đáp “Đúng vậy!”
Nhan Vũ Thi ra vẻ không yếu thế, ngẩng cao đầu nói “Ta muốn lên lầu 3, cô ra giá đi.”
Tiểu Hương quay sang tên thủ vệ trách mắng “Ngươi không nói quy tắc cho vị tiểu thư này biết sao?”
“Thưa bà chủ, thuộc hạ đã nói rồi nhưng cô ta không chịu nghe, vẫn nằng nặc đòi lên cho bằng được.”
Tiểu Hương quay sang nói với Nhan Vũ Thi nói “Vị tiểu thư này, cô biết rằng lầu 3 chỉ dành cho chủ nhân của Nghiên Hương Các thôi, cho dù cô có là công chúa hay có nhiều tiền thì cũng không thể lên được.”
Nhan Vũ Thi tức giận nói “Ta chính là Hoàng tử phi tương lai, cô không sợ ta sẽ trị tội cô sao?”
“Haha, haha!” Tiểu Hương bật cười “Nhị tiểu thư, ta nói cho cô biết, Nghiên Hương Các của chủ nhân ta ngay cả Hoàng đế cũng phải kiêng kị ba phần, cô có tư cách gì để trị tội được ta.”
“Phạm thượng!” Nhan Vũ Thi quát lớn, gương mặt vặn vẹo méo mó khác hoàn toàn với hình ảnh thanh cao cô ta vừa thể hiện..


Bình luận

Truyện đang đọc