2 bên nhìn nhau, ngầm đánh giá đối phương.
Dân chúng kéo nhau ra xem kịch vui.
Một bên là công tử hào hoa phong nhã, một bên là hoàng tử quyền cao chức trọng nhưng vô cùng kiêu căng.
Phải! Hắn chính là Tam hoàng tử Phong Tử Mặc.
Tính cách của Tam hoàng tử khắp kinh thành ai ai cũng biết đến, ỷ thế hiếp người, kiêu căng ngạo mạn, háo sắc, vô dụng nhưng chẳng ai dám chống đối lại hắn.
Hiển nhiên rồi, ai bảo hắn là hoàng tử chứ.
Là nhi tử duy nhất của Sở Hoàng Hậu, đệ đệ Phong Quan Liên vì thế được sủng ái vô cùng.
Bạch Thường nhíu mày.
Lão bản thấy tình hình không ổn liền nói “Tam hoàng tử, vị công tử này đã lấy nó trước, chỗ này có rất nhiều trang sức đẹp hơn, để ta lấy cho ngài xem nha?”
“Ta không cần, ta chỉ muốn chiếc vòng đó!” Hắn tức giận, chiếc vòng này vô cùng tinh xảo, hắn định đem nó tặng cho Vũ Thi, chắc chắn nàng ấy sẽ rất thích.
Thật rắc rối!
Bạch Thường cười khẩy, nói với chủ cửa tiệm “Lão bản, chiếc vòng này, ta không cần nữa.” Nói xong liền đặt nó lên mặt bàn.
“Ha!” Tam hoàng tử đắc ý, dám giành đồ với hắn.
Lão bản vừa tiếc nuối cũng vừa mừng thầm.
Nhưng ngay trước khi đi, Bạch Thường để lại một câu “Ánh mắt dơ bẩn của hắn nhìn vào chiếc vòng đó rồi, cầm chỉ bẩn tay của ta thôi.”
Mọi người đều kinh động trước lời nói của Bạch Thường, thấy chẳng còn gì để xem liền tản đi.
Chỉ có Phong Tử Mặc gương mặt vặn vẹo đứng ở đó.
Tên dân đen đó dám sỉ nhục bổn hoàng tử như vậy, hắn nhất định sẽ không để yên chuyện này.
Và đương nhiên, chiếc vòng đã thuộc sở hữu của Tam hoàng tử.
Trên đường đi, Hắc Đào nhìn Bạch Thường và hỏi “Tại sao công tử lại nhường chiếc vòng đó cho hắn chứ? Ta không tin rằng ngài dễ tính như vậy!” Đi theo bao năm dĩ nhiên Hắc Đào biết tính của Tam công tử, dù là người hiền hoà nhất trong 5 vị công tử nhưng là người Bạch gia, Bạch Thường như vậy, hắn mới không tin.
“Sao ngươi lại không tin chứ? Từ trước tới giờ ta luôn rất hào phóng mà.” Tiếng Bạch Thường từ trong xe ngựa vọng ra ngoài, hắn nhoẻn miệng cười.
Hắc Đào tự nhủ ‘Hắn mà tin? Chặt đầu hắn đi!’
Bạch Thường sao có thể dễ dàng như vậy được, không để lại chút quà cho tên tiểu tử đó thì không phải là tính cách của hắn.
Bên này, Phong Tử Mặc hắt hơi một tiếng, có ai đó đã nhắc đến hắn.
Có lẽ là Vũ Thi rồi! Hắn hớn hở mang chiếc vòng đến tặng cho Nhan Vũ Thi.
Nhưng khi về tới hoàng cung, không biết vì sao mà hắn đột nhiên đổ bệnh.
Khắp người nổi toàn mụn nhọt.
Hoàng đế nghe tin thì vô cùng sốt ruột, đã cho mời tất cả danh y tới chữa trị nhưng không ai có thể biết được đó là bệnh gì.
Nhiều người nghĩ chỉ là do dị ứng nhưng những nốt đỏ càng ngày càng nhiều.
Chất dịch màu vàng từ trong đó tiết ra ngoài.
Hắn cảm thấy ngứa, không ngừng gãi, nhưng không hề giảm bớt ngược lại càng nổi nhiều hơn.
Giờ toàn thân hắn đâu đâu cũng đều có mụn nhọt.
Sở Hoàng Hậu nhìn nhi tử của mình mà đau lòng.
Không ngừng khóc than với Hoàng đế.
Nghiên Hương Các lầu 3, Bạch Thiển nằm ườn dài trên chiếc ghế đỏ.
“Chán quá đi! Tiểu Bạch, dạo gần đây kinh thành có gì hay không nói ta xem.”
Tiểu Bạch không cảm xúc nói “Nghe nói Tam hoàng tử bị chứng bệnh kì quái, khắp người nổi toàn mẩn đỏ.
Tìm các y sư nhiều nơi nhưng không có cách trị.”
“Tam hoàng tử? Có phải là tên đã bị ta chơi khăm xe hôm mừng thọ?”
“Là!”
“Chứng bệnh kì quái? Ta nhớ Tam ca cũng từng nói với ta về nó, nhưng không thể nào Tam hoàng tử đột nhiên bị như vậy được.
Có khi nào là Tam ca giở trò không nhỉ?” Bạch Thiển suy đoán.
“Muội đang nói xấu ta sao?” Giọng nói vang lên từ phía sau Bạch Thiển.
“Tam ca? Huynh tới rồi sao?” Bạch Thiển quay đầu lại, thấy Bạch Thường mừng rỡ, tới và ôm chầm lấy hắn..