QUỶ ĐOẢN MỆNH NHÀ HỌ TẠ SỐNG LÂU TRĂM TUỔI RỒI

Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi

Tác giả: Di Nhiên

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 58: Gài bẫy

Viện Ngọc Thanh.

Nhị gia Tạ Bất Hoặc bước vào.

Bọn nha hoàn vội vàng đứng dậy hành lễ: "Nhị gia tới rồi?"

Tạ Bất Hoặc bễ nghễ nhìn mọi người trong phòng, lạnh lùng nói: "Ra ngoài!"

Mấy đại nha hoàn trong phòng không biết Nhị gia mình hôm nay bị làm sao, vô đến hỏi thăm chủ tử nhà mình.

Đôi mặt xinh đẹp của Tạ Uyển Xu khóc sưng lên như quả đào, nghe hai chữ "ra ngoài" thì ngẩng phắt đầu lên, khó hiểu nhìn ca ca nhà mình.

Tạ Bất Hoặc cao giọng, lạnh lùng nói: "Đi ra ngoài hết, có nghe không?"

Mấy đại nha hoàn vội vàng buông kim chỉ trong tay xuống, đồng loạt rời đi.

Tỳ nữ Hạnh Hoa là người cuối cùng bước ra khỏi ngưỡng cửa, lo lắng quay đầu lại nhìn tiểu thư một cái, rồi đóng cửa giúp hai huynh muội họ.

Trong phòng không có người ngoài, Tạ Bất Hoặc ngồi xuống ghế, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tạ Uyển Xu, không nói lời nào.

Tạ Uyển Xu bị hắn nhìn đến sợ hãi, khóc nói: "Nhị ca sao lại nhìn ta như vậy, ta hôm nay suýt nữa đã..."

"Rầm!"

Tạ Bất Hoặc đấm nắm tay lên bàn: "Tạ Uyển Xu, muội còn không biết xấu hổ mà nói!"

Tạ Uyển Xu sợ tới mức ngưng khóc.


"Ta hỏi muội!" Tạ Bất Hoặc ép giọng nói xuống thấp nhất, để chỉ hai người có thể nghe được.

"Lần trước ta dẫn muội ra phố, lúc đi ngang qua Bảo Ngọc Hiên, hỏi muội có muốn mua gì không, muội trả lời ta như thế nào? Muội nói đồ của Bảo Ngọc Hiên, làm sao so được với Bảo Khánh hiên."

"Muội..." Tạ Uyển Xu vừa định giải thích, bỗng nhiên thấy hai mắt ca ca nhà mình toé lửa, sợ tới mức che mặt nức nở.

"Muội còn không biết xấu hổ mà khóc?" Tạ Bất Hoặc suýt thì bị chọc tức đến nội thương, nắm đấm kêu răng rắc.

Hắn hôm nay ở bàn đi3m thành bắc nghe tin muội muội bị người ta đùa giỡn, vừa tức vừa vội, ném chuyện trong tay xuống rồi trở về ngay.

Vừa chạy tới trong phủ, hỏi thăm tình hình trước sau, trong lòng cứ cảm thấy có gì đó không đúng.

Muội muội xưa nay không thích Bảo Ngọc Hiên, sao có thể đi dạo trong cửa hàng kia được?

Vốn hắn còn tưởng rằng nha đầu này đột nhiên nổi hứng, sau lại nghe nói Yến Tam Hợp vì cứu nó mà bị bắt vào đại lao Hình bộ, suy đi nghĩ lại một lúc lâu mới hiểu được sự không thích hợp là từ đâu mà đến.

"Nói đi!" Tạ Bất Hoặc đứng lên, hung thần ác sát: "Ai bảo muội làm vậy?"

Tạ Uyển Xu bởi vì chuyện của Bảo Ngọc Hiên, mà đã áy náy tự trách suốt một ngày, lúc này nhưnỏ mạnh hết đà, lại thên dáng vẻ ăn thịt người này của ca ca nhà mình, thì sao mà chịu nổi.

"Ca ca, Bảo Ngọc Hiên có thứ tốt mới nhập, vì sao muội không thể đi xem?" Nàng khóc không thành tiếng: "Muội cũng đâu muốn gặp phải người xấu kia, muội cũng đâu muốn Yến tỷ tỷ vào nhà lao, vì sao các ngươi đều trách ta, ta đã làm sai cái gì hả?"

Càng nói càng ấm ức, càng nói càng chua xót.

"Ngươi làm sao biết Bảo Ngọc Hiên có thứ tốt mới nhập?"

"Hả..." Tạ Uyển Xu ngẩn ra.

"Ai nói cho ngươi biết Bảo Ngọc Hiên có thứ tốt?"

"Đỗ Y Vân nói, nàng bảo ta rảnh rỗi thì đi xem thử, muội nghĩ tiệc ngắm hoa sắp tới rồi, phải ăn mặc thật xinh đẹp, ai ngờ..."

Tạ Bất Hoặc vừa nghe, thì trong lòng hoàn toàn lạnh xuống.

"Muội có biết trước đó vài ngày, Đỗ Y Vân và Yến Tam Hợp xảy ra xung đột ở hậu hoa viên không?"


"Biết rồi." Tạ Uyển Xu thút thít: "Các nàng không hợp nhau thì liên quan gì đến muội, cũng đâu phải muội cãi nhau với các nàng."

"Muội..." Tạ Bất Hoặc thật muốn cạy đầu em gái ra, nhìn xem bên trong chứa cái gì? Toàn phân à?

"Ta hỏi ngươi, tật xấu muội không đi dạo Bảo Ngọc Hiên là học từ ai?"

"Đỗ Y Vân á, nàng nói đồ của Bảo Ngọc Hiên nào có thể so sánh với sự tinh xảo phú quý của Bảo Khánh hiên."

"Một người không đi dạo Bảo Ngọc Hiên, thì sao biết Bảo Ngọc Hiên có nhập thứ tốt?"

"Là sao?" Tạ Uyển Xu hỏi.

Không ngờ còn không hiểu luôn!

"Trong phủ đồn Yến Tam Hợp là thiếp của tam ca ngươi, Đỗ Y Vân luôn tự cho mình là tam phu nhân, nàng có thể chấp nhận được sao?"

Tạ Bất Hoặc tức chết: "Cũng chỉ có muội ngu xuẩn, ngốc nghếch đi làm đồng lõa với người khác thì."

"Muội là đồng lõa, sao muội có thể là đồng lõa, muội..."

Tạ Uyển Xu đột nhiên hiểu ra, hai con mắt sưng đỏ đáng thương nhìn Tạ Bất Hoặc, chẳng nói nên lời.

Một lúc lâu sau thì nàng oà khóc.

Trong mắt Tạ Bất Hoặc vẫn còn chứa ánh lửa.

Cùng là nữ tử nội trạch, một người khôn khéo tàn nhẫn đến mức có thể im lặng lấy mạng người.

Một người lại ngây thơ ngu ngốc đến mức chỉ biết ăn uống vui chơi.

Vì sao mà di nương dạy tới dạy lui rồi nhưng vẫn ngu xuẩn như thế được!


Tạ Bất Hoặc thở dài, giọng nói trầm xuống: "Việc này, muội cất luôn trong bụng, đừng nói với ai hết."

Tạ Uyển Xu ngừng khóc: "Ca ca, vì sao chứ?"

"Muội còn chê lão thái thái chưa ghét bỏ huynh muội chúng ta đủ sao?"

"Nhưng, dù sao cũng phải để cho bọn họ biết Đỗ Y Vân..."

"Nàng ta chỉ ở đằng sau gài bẫy, người chủ động dính bẫy chính là muội, muộie có chứng cứ gì sao?" Tạ Bất Hoặc cắn răng: "Bọn họ chẳng phải không nghi ngờ muội và Đỗ Y Vân thông đồng ư?"

Tạ Uyển Xu giật mình, trong mắt lại nhanh chóng chứa đầy nước mắt, ấm ức muốn chết đi được.

"Tạ Uyển Xu, muội nhớ kỹ lời ta nói." Tạ Bất Hoặc nhấn mạnh: "Sau này hãy đối xử với Đỗ Y Vân thật tốt, không nên thân cận, cũng không nên đắc tội."

Tạ Uyển Xu sao có thể cam tâm: "Nàng lợi dụng ta như vậy, ta vì sao không nên đắc tội, vì sao còn muốn thân cận?"

"Bởi vì, muội là con thứ." Ngữ điệu Tạ Bất Hoặc lộ ra vài phần bi thương: "Cô nương thứ xuất giao hảo với tiểu thư đích xuất, sau này có thể khiến nhà chồng tương lai trọng muội."

Tạ Uyển Xu vừa nghe lời này, nước mắt càng rơi nhiều hơn, muốn dừng cũng không ngừng được.

Tạ Bất Hoặc nghe nàng khóc mà mềm lòng, giọng nói cũng dịu xuống: "Nếu cảm thấy có lỗi với Yến tỷ tỷ, thì hãy thường xuyên đi thăm nàng, rồi trò chuyện với nàng nhiều vào."

"Không phải huynh bảo ta không gần không xa sao?" Tạ Uyển Xu nghẹn ngào.

"Ca ca sai rồi." Giọng Tạ Bất Hoặc rất nhỏ: "Người như nàng, chắc chắn phải gần, trăm phương ngàn kế mà đến gần."

......

"Vết thương không được dính nước, băng gạc còn phải đắp vài ngày, đều là ngoại thương nên không cần uống thuốc, mấy ngày nay ăn uống thanh đạm một chút là ổn rồi." Bùi Ngụ híp mắt nhìn Yến Tam Hợp: "Cô nương còn có chỗ nào không thoải mái không?"

Yến Tam Hợp: "Không có."

Bùi Ngụ: "Có cảm thấy rét run gì không?

"Không lạnh." Yến Tam Hợp cảm thấy không đúng lắm: "Sao thế Bùi thái y, trên người ta còn bệnh gì khác sao?"

"Không có, không có!" Bùi Ngụ vội khoát tay: "Cô nương dưỡng nhé, ta cáo từ trước đây."

Yến Tam Hợp chờ hắn đi rồi, hỏi: "Bùi thái y và họ Bùi kia có quan hệ gì thế?"

Thang Viên vội nói: "Hồi bẩm cô nương, bọn họ là phụ tử."


"Chẳng trách lại có nét giống nhau."

Lý Bất Ngôn tùy tiện ngồi xuống bên cạnh Yến Tam Hợp: "Quên đi, nể tình hắn giúp ngươi khám bệnh, ta bỏ qua cho họ Bùi kia."

Môi Thang Viên giật giật, muốn nói chuyện nhưng không dám.

Nhưng không nói thì nàng lại nhìn không nổi. Làm tỳ nữ, sao có thể ngồi ngang hàng với chủ tử chứ?

Yến Tam Hợp: "Có đói bụng không?"

Lý Bất Ngôn chống cằm, giống như làm nũng: "Đói chết đi được, cả ngày không ăn cơm, ngực cũng đói đến xẹp một nửa rồi nè."

Thang Viên lung lay sắp đổ, thiếu chút nữa thì ngất đi, nhưng vẫn cố chống đỡ nói: "Nô tỳ đi chuẩn bị ngay."

"Cho người mang chút nước nóng đến."

Yến Tam Hợp nhìn bộ xiêm y của Lý Bất Ngôn: "Mấy ngày không giặt rồi?"

Lý Bất Ngôn vươn một bàn tay ra: "Năm ngày."

Yến Tam Hợp: "Sắp thiu luôn rồi."

Lý Bất Ngôn cười khanh khách: "Hèn gì dọc đường, không có nam nhân nào nhìn ta."

Thang Viên lảo đảo một cái, vội vàng lấy tay đỡ khung cửa, bước ra ngoài.

Trong đình viện, đại gia, tam gia vẫn còn ở đó.

Thấy nàng đi ra thì Tạ Nhi Lập hỏi: "Cô nương thế nào rồi?"

"Bẩm đại gia, nói là đói bụng."

"Mau đi chuẩn bị."

"Đại gia, Tam gia." Giọng nói Tạ tổng quản từ xa đến gần: "Lão gia Quý phủ tới."

Sớm vậy sao?

Hai huynh đệ liếc nhau, Tạ Nhi Lập thấp giọng cảm ơn: "Đệ đi chào hỏi, ta tránh đi trước một chút."


Bình luận

Truyện đang đọc