QUỶ ĐOẢN MỆNH NHÀ HỌ TẠ SỐNG LÂU TRĂM TUỔI RỒI

Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi

Tác giả: Di Nhiên

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 60: Tò mò

Tạ Tri Phi quả thực không thể tin vào tai mình.

"Ngươi vừa mới nói cái gì cơ?"

"..."

"Có dám lặp lại lần nữa không?"

Yến Tam Hợp đứng lên, hơi ngẩng cằm: "Ta nói: quan già nhà họ Tạ các ngươi, xem ra cũng chỉ như vậy thôi."

Tạ Tri Phi: "..."

"Ấy, sao lại bắt đầu không thân thiện rồi!"

"Không đúng!" Hai tai Tạ Tri Phi ong ong, biến sắc: "Ngươi, ý của ngươi là..."

"Ta không có ý gì sất." Yến Tam Hợp vòng qua hắn, xoay người đi vào trong phòng.

Nếu nàng quay đầu lại, thì lúc này có thể thấy ánh mắt thẳng tắp của Tạ tam gia.

Nàng nhận ra chuyện kỳ quái ở Bảo Ngọc hiên sao!

Nàng ta đang hàm súc nhắc nhở mình, nhắc nhở Tạ gia, phải cẩn thận ư!

"Ngươi, ngươi, ngươi..."

Trước mắt hết thảy đều thành hóa thành hư vô, đầu óc Tạ tam gia cảm giác mình lần nữa rơi vào tình trạng pháo nổ, trước mắt từng đốm pháo thi nhau nổ vang.

......

Tạ Tri Phi không biết mình ra khỏi Tĩnh Tư Cư rồi trở về thư phòng của mình như thế nào nữa.

Tiếp đó hắn bị tiếng kêu của Bùi Tiếu làm cho hoàn hồn.

"Thành ý gì?" Bùi Tiếu vỗ bàn một cái: "Tạ Ngũ Thập, chuyện này không đúng lắm, năm trăm lượng là thành ý, năm vạn lượng cũng là thành ý, đó chẳng phải là cái động không đáy sao!"


Da mặt Tạ tam gia tê liệt hơn nửa ngày: "Quý bá, việc này người tự quyết định đi. Người có chủ ý gì không?"

Quý Lăng Xuyên kích động: "Nàng ta muốn cái mạng già này của ta ta cũng bằng lòng đưa cho."

"Bá?"

"Ngươi không hiểu." Quý Lăng Xuyên kêu người bên ngoài cửa: "Người đâu!"

Tâm phúc đẩy cửa tiến vào: "Lão gia?"

"Lập tức hồi phủ, lấy tất cả tiền mặt và khế đất trong nhà ra."

"Vâng!"

Bùi Tiếu nhảy dựng lên: "Cậu, cậu đưa hết tiền và khế đất cho nàng ư?"

"Khuynh gia bại sản cũng phải giữ mạng trước đã!" Quý Lăng Xuyên khoát tay, ý bảo tên cháu ngoại này đừng ồn ào nữa, đau đầu nhức não quá.

Bùi Tiếu đảo mắt mấy cái, kéo cánh tay Tạ Tri Phi đi ra ngoài, chuyện liên quan đến tiền bạc, hắn không thể không suy nghĩ nhiều được.

Đến gian ngoài, giọng nói Bùi Tiếu thấp xuống: "Tạ Thừa Vũ, họ Yến này rốt cuộc là gì của Tạ gia các ngươi?"

"..."

"Hai người làm sao quen biết nàng?"

"..."

"Rốt cuộc nàng ta có lai lịch gì?"

"..."

"Tại sao phụ thân ngươi lại nhận nàng làm con nuôi?"

"..."

"Vì sao nàng còn trẻ đã hiểu những chuyện thần thần quái quái này?"

"..."

Tạ Tri Phi chẳng biết nói thế nào, có vấn đề là không thể đáp, có vấn đề là hắn cũng muốn biết.


"Đúng rồi, ngươi nói xem nàng có phải là thần côn lừa đảo hay không?" Bùi Tiếu gãi gãi mặt, càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp: "Hoặc là..."

"Bùi Minh Đình!" Tạ tam gia bị quấn lấy thì bực bội: "Quan tài bà ngoại ngươi bị nứt ra rồi kia, lúc này người còn so đo chuyện tiền bạc, nương nó tiền nó chui hết vào trong mắt ngươi rồi?"

"Ngươi xem xem, chủ tớ các nàng chủ không ra chủ, tớ không ra tớ. Một người lạnh như băng giống người chết. Một người tuổi còn trẻ thân thủ đã tốt như vậy. Còn nữa, ngươi nói xem ngốc bạch ngọt là cái gì hả?"

Bùi Tiếu nóng nảy: "Bùi gia ta sống hai mươi năm còn chưa từng nghe đến ba chữ ngốc bạch ngọt này, ngươi không cảm thấy có gì kỳ lạ gì sao?"

Tạ Tri Phi vừa định nói thì Chu Thanh đã vội vàng chạy tới: "Gia, người đến Phủ Vân Nam đã mang thư về rồi."

"Ở đâu?" Tạ Tri Phi vội vã cười nói với Bùi Tiếu: "Ngươi vào nhà với cậu ngươi đi, có chuyện gì đợi ta quay lại rồi nói."

"Ngươi gạt ta chuyện gì phải không hả?" Bùi Tiếu nghe được ba chữ Phủ Vân Nam, trực giác đã không đúng.

Phủ Vân Nam là nơi ở của đôi chủ tớ kia?

Tiểu tử này vì sao phải phái người đi qua đó?

Mục đích cử người qua đó là gì?

Có phải là điều tra về hai người bọn họ hay không?

Bùi Tiếu túm lấy vạt áo Tạ Tri Phi: "Tạ Ngũ Thập, nếu hôm nay ngươi không nói rõ ràng, thì ông đây sẽ mắng cho đến khi phần mộ tổ tiên nhà ngươi nứt ra đấy."

"Họ Bùi kia!" Tạ Tri Phi xưa nay tính tình rất tốt, nhưng nếu như chọc giận hắn thì hắn sẽ giống như con sư tử đực tỉnh ngủ, há miệng ra là muốn ăn thịt người.

Họ Bùi kia sẽ sợ hắn không ư?

Hai người từ nhỏ đã lớn lên với nhau, đối phương thế nào hắn đều hiểu rõ ràng, sư tử đực kia muốn cắn người khác thì được, nhưng nếu muốn cắn Bùi Minh Đình hắn thì còn lâu nhé.

Bùi Minh Đình đảo mắt, giang hai tay ôm lấy người Tạ tam gia.

Muốn cắt đuôi hắn ư?

Không có cửa đâu nhé!

Nhưng lần này, Bùi Minh Đình nghĩ sai rồi, Tạ Tri Phi giơ tay lên, dùng sức đánh vào sau gáy hắn.

Bùi Minh Đình đảo mắt vài cái rồi nghiêng đầu ngã bất tỉnh.

(bạn tốt ghê, há há)


"Đỡ lấy!" Tạ Tri Phi ném người vào lòng Chu Thanh, sải bước đi ra ngoài.

......

Ngoài viện.

Đinh Nhất đang đợi ở dưới tàng cây, thấy gia mình lại đây thì vội vàng đưa thư đến.

Tạ Tri Phi nhận thư, hỏi: "Khi nào bọn họ trở về?"

"Đang trên đường trở về rồi, phỏng chừng mất hơn nửa tháng."

"Bảo bọn họ mau lên!"

"Vâng!"

  

Tạ Tri Phi trở về phòng, ngăn hạ nhân lại, đóng cửa lại mới mở thư ra.

Chỉ liếc mắt một cái trước mắt hắn biến thành màu đen, lảo đảo suýt nữa không đứng vững.

Trên thư giấy trắng mực đen chỉ viết một hàng chữ...

Yến Tam Hợp không phải cháu gái Yến Hành, mà được nhận nuôi giữa đường.

Nhận nuôi giữa đường?

Nhận nuôi giữa đường?

Tạ Tri Phi nhíu chặt mày, sắc mặt một hồi xanh mét, một hồi trắng bệch, nỗi khiếp sợ trong lòng đã không thể dùng ngôn ngữ để hình dung.

......

Trong thư phòng.

Hai phụ thân con Tạ Đạo Chi và Tạ Nhi Lập đối diện với một bàn thức ăn, ai cũng không có tâm tư động đũa.

Yến Tam Hợp bị đánh thành như thế là một chuyện.

Yến Tam Hợp muốn rời đi là chuyện thứ hai.

Yến Tam Hợp là người hóa niệm giải ma, đây là chuyện thứ ba. Truyện Cung Đấu

Mỗi một chuyện đều có liên quan đến nàng, thế nhưng chẳng ai làm gì được nàng.

Cửa bị đẩy ra.


Tạ Tri Phi đi tới, tùy tiện ngồi xuống ghế trống, chẳng thèm chào hỏi gì, vừa cầm đũa lên đã ăn như gió cuốn mây tan.

Tạ Nhi Lập trầm mặt xuống, đang muốn quát lớn thì thấy phụ thân lắc đầu với hắn, mới cố nhịn xuống.

Tạ Đạo Chi trước nay đều rất cưng chiều đứa con nhỏ này, hắn muốn gió thì không cho mưa, chờ con mình dùng xong rồi mới hỏi: "Quý bá ngươi bên kia thế nào rồi?"

Tạ Tri Phi cầm nước trà lên súc miệng: "Trở về lấy gia sản rồi."

Tạ Đạo Nhất cả kinh: "Phải lấy bao nhiêu?"

Tạ Tri Phi: "E là phải táng gia bại sản."

Lần này, đến Tạ Nhi Lập cũng biến sắc: "Sao lại nhiều như vậy?"

Tạ Tri Phi nhìn đại ca nhà mình, cười khổ: "Thời gian trở lại một tháng trước, nếu Yến Tam Hợp hỏi Tạ gia chúng ta muốn thành ý thì đại ca có cho hay không?"

Tạ Nhi Lập á khẩu không trả lời được.

Tạ Tri Phi nghĩ đến lá thư trong lòng, cắn răng nghiến lợi: "Nàng đã lưu tình với Tạ gia chúng ta lắm rồi."

Ngẫm lại cũng không phải, nếu nha đầu kia thật sự muốn Tạ gia táng gia bại sản, thì quả thực dễ như trở bàn tay.

Thư phòng, lại yên tĩnh trở lại.

"Phụ thân, đại ca." Tạ Tri Phi dựa lưng vào ghế: "Hai người bàn thử chuyện này đi."

Ý là chuyện Yến Tam Hợp dự định rời khỏi Tạ phủ.

Tạ Nhi Lập mở miệng trước: "Ta thấy nàng đã quyết định đi rồi, nhà chúng ta e là không giữ được nữa."

Hết thảy đều có thể nhìn ra được từ khi nàng đưa ra mấy yêu cầu kia, nàng thực ra cũng đã chuẩn bị rời đi bất cứ lúc nào rồi.

Tạ Đạo Chi im lặng thật lâu rồi nói: "Lão thái thái bên kia không biết có thể chịu đựng được hay không?"

"Phụ thân." Tạ Tri Phi đột nhiên đứng thẳng dậy: "Người đồng ý để nàng đi sao?"

"Trước nha môn Hình bộ, ta nói nàng là con gái nuôi của ta, đến hai huynh đệ các con còn giật mình, thế mà nàng ta lại rất bình tĩnh." Tạ Đạo Chi nhìn đứa con trai nhỏ của mình: "Lão tam à, phụ thân cũng muốn giữ nàng lại, nhưng trời rồi cũng mưa, con gái phải gả đi, không giữ được!"

"Không giữ được, cũng phải giữ!" Tạ Tri Phi vỗ bàn: "Việc này không cần thương lượng."

Tạ Nhi Lập kinh ngạc, do dự nửa ngày, hỏi: "Lão tam, có phải đệ..."

"Nghĩ đi đâu thế?" Tạ Tri Phi bực bội đá ghế một cái rồi đi ra ngoài: "Mấy cô nương khác đệ còn không muốn liên lụy, thì sao có thể liên lụy đến nàng được chứ?"

Ta chỉ tò mò, tò mò, tò mò!

Nàng rốt ruộc là người thế nào thôi!

***Hôm nay đến đây thôi nha, chúc các chụy lát ngủ ngon ạ?‍♀️


Bình luận

Truyện đang đọc