Tần Đạo Gia hỏi Lộ Vô Quy: "Tiểu hữu* xuất thân là Phù tông?"
(*Tiểu hữu là một kiểu xưng hô kính trọng của bề trên với bề dưới.)
Lộ Vô Quy liếc nhìn ông, nói: "Không phải ạ."
Tần Đạo Gia hỏi: "Vậy bùa này là trưởng bối ban tặng?"
Lộ Vô Quy nói: "Cháu tự vẽ."
Tần Đạo Gia tăng nhanh hai bước, đi tới bên người chú Long, nói: "Giếng này nguy hiểm như vậy, sao còn dẫn theo ba đứa trẻ tới đây."
Long sư thúc nhẹ giọng nói: "Trước kia ông của Tiểu Lộ và sư phụ tôi là sư huynh đệ đồng môn, từ nhỏ đã theo ông nó xuống giếng Hoàng Tuyền. Hồi trước tôi đi Tần Lĩnh, nha đầu Thanh Vi và Tiểu Thứ đi xuống giếng âm, rơi ở phía dưới ba ngày, còn là Tiểu Lộ xuống tìm trở về." Tiếng nói của hắn đè thấp hơn nữa, nói: "Tiểu Lộ thoạt nhìn hơi ngốc, đó là bởi vì hồn của nó không đủ, có một mảnh hồn ở chỗ sư huynh của tôi, sư phụ nói lúc nó xuất hồn gặp sư huynh tôi."
Tần Đạo Gia gật đầu, nói: "Nói vậy tôi đã hiểu rồi." Ông lại nói: "Vậy không đúng mà, đứa nhỏ này mới mấy tuổi, sư huynh anh mất tích hơn hai mươi năm rồi mà? Tại sao hồn của nó sẽ chạy đến chỗ sư huynh của anh?"
Long sư thúc nói: "Chuyện ngọn nguồn của sư môn tôi không rõ lắm."
Tần Đạo Gia không hỏi lại.
Lộ Vô Quy nghe thấy bọn họ nói chuyện, làm như không nghe thấy. Nàng nghĩ ngợi, lại lấy ra bốn tá bùa cho Du Thanh Vi và Tả Tiểu Thứ.
Du Thanh Vi kiểm lại bùa Lộ Vô Quy cho cô và Tả Tiểu Thứ, đi tới bên người Lộ Vô Quy, thấp giọng hỏi: "Có phải là có cái gì bất thường không?"
Lộ Vô Quy nói: "Tôi để lại dấu hiệu, nếu như có bất thường, chị cùng Tả Tiểu Thứ vỗ bùa phong cương vào trên đùi, vỗ bùa nặc dương vào trên người, mở mắt âm chạy theo dấu hiệu. Để lại một lá bùa tụ dương vỗ vào trên kính chắn gió, đừng quay đầu lại."
Tả Tiểu Thứ nói: "Yên tâm đi tôi nhất định sẽ theo sát bước tiến của em kiên quyết không chậm lại phía sau một tý nào."
Tiểu Tần lại nói: "Bây giờ đi về vẫn kịp."
Tả Tiểu Thứ nói: "Vậy mất mặt cỡ nào." Cô khoác cánh tay lên vai Lộ Vô Quy, nói: "Tiểu Quy Quy, đợi sau khi trở về tôi mời em ăn một bữa hải sản lớn."
Lộ Vô Quy "Ừ" một tiếng. Nghe thấy có bữa hải sản lớn, nàng "Ừ" vô cùng vang, nghĩ đến ăn liền cảm thấy đói bụng, lấy ra thịt bò khô bóc ra túi bọc liền xé ra miếng nhét vào trong miệng, vừa đi vừa ăn.
Tả Tiểu Thứ kêu vội: "Kiềm chế một chút đi, tỷ tỷ, tổ tông, chúng ta xuống giếng Hoàng Tuyền ở một tuần, em ăn hết đồ ăn nhanh như vậy, sau đó xuống giếng cạn lương thực thì làm sao bây giờ?"
Lộ Vô Quy nói: "Trong sông âm có đồ ăn."
Nàng nói xong, cảm thấy xung quanh bỗng chốc yên lặng.
Tả Tiểu Thứ thoáng sửng sốt, sau đó lập tức thấy hứng thú, hỏi: "Có cái gì?"
Lộ Vô Quy suy nghĩ một lát, lắc đầu, nói: "Không nhớ rõ." Nàng lại nghĩ một hồi, nói: "Nhưng ăn thật ngon." Tiếp tục gặm thịt bò khô.
Du Thanh Vi nói nhẹ với Tả Tiểu Thứ: "Trong ba lô của em ý ngoại trừ xấp bùa và một ít đồ vẽ bùa ra thì tràn đầy toàn là đồ ăn."
Tả Tiểu Thứ liếc nhìn ba lô lớn của Lộ Vô Quy, thán phục: "Tôi cảm thấy chí ít đủ để em ấy ăn hai mươi ngày." Yên tâm!
Đang lúc nói chuyện, bọn họ đã ra thôn, dọc theo sơn đạo lồi lõm thấp thoáng trong bụi cỏ khô đi tiếp về phía trước.
Khói đen mù mịt, dày đến mức đèn pin cường quang trong tay Tả Tiểu Thứ chiếu sáng không tới ba mét. Nhưng mà cũng đủ cho Tả Tiểu Thứ và Du Thanh Vi soi đường.
Hai cô đi theo sát bên người Lộ Vô Quy, thái độ đúng là kiên quyết theo sát bước tiến của Lộ Vô Quy.
Theo lời Du Thanh Vi nói chính là địa phương âm khí nặng nên nhiễu từ trường, nhiễu sóng lớn, tất cả sản phẩm điện tử không dễ xài, mang điện thoại di động xuống giếng Hoàng Tuyền, pin và phụ tùng điện tử đều sẽ hỏng, nói cái gì mà điện trữ trong điện thoại di động cũng là năng lượng.
Lộ Vô Quy không thích cùng xuống giếng Hoàng Tuyền với những người này. Mặc dù dọc đường bọn họ đều không nói gì, nhưng nàng cảm giác được, cái người tên Tiểu Tần luôn nhìn nàng bằng một loại ánh mắt nhìn kẻ ngu si, ngớ ngẩn. Ba người Quỷ Đạo kia, cũng thỉnh thoảng liếc nhìn nàng, ánh mắt nhìn nàng giống như nhìn kẻ tự đi tìm đường chết. Nàng không thích bọn họ, sẽ không để ý đến bọn họ, vùi đầu gặm thịt bò khô.
Nàng ngồi xe liên tiếp mấy tiếng, giữa đường chưa từng đi nhà vệ sinh, bỗng chốc ăn quá nhiều, liền chạy đến rất xa đi giải quyết vấn đề tam cấp* một lúc. Lúc trở lại thì phát hiện bọn họ đang chờ nàng, sau đó lại bị oán giận nói nàng làm lỡ thời gian của họ.
(*vấn đề tam cấp là chỉ: Niệu cấp (tiểu tiện), tiện cấp (đại tiện), thí cấp (đánh rắm). )
Nàng cũng không khiến bọn họ chờ, chỉ có ngần ấy đường, còn sợ nàng lạc mất hay sao?
Nàng không để ý đến bọn họ, dùng giấy ướt lau tay rồi tiếp tục gặm thịt bò khô.
Đi qua ba cái thôn bỏ hoang đều không nhìn thấy người. Bởi vì trời đã đen thùi, có bóng quỷ xông ra, có điều bọn họ nhiều người, những bóng quỷ đó đều cách khá xa, không dám lại đây.
Lúc đi qua bãi mồ mả, Tiểu Tần kêu một tiếng: "Không phải nói nơi này đều không có ai sao?" Lại bị Tần lão đạo mắng: "Là cái gì anh không thấy được à!"
Trong đầu Lộ Vô Quy bất chợt vang lên câu "Nửa chén nước vang leng keng*" mà trước đây người ta thường nói. Bỗng có phần lý giải tại sao Tần lão đạo muốn dẫn Tiểu Tần xuống giếng. Nàng nhớ trước đây nghe người ta nói, không sợ thạo nghề, cũng không sợ không thạo nghề, chỉ sợ nửa hiểu nửa không chỉ hiểu một nửa.
(*Câu đầy đủ là: Một chén nước không vang, nửa chén nước vang leng keng: Chỉ người thật sự có trí thức, có học vấn là người khiêm tốn, dè dặt, mà những người kiến thức nửa vời, tự cho là đúng thì vang oang oang, khoe khoang.)
Đi được mười mấy dặm đường, chưa hề thấy một con vật còn sống, đây là dấu hiệu vật còn sống xung quanh ba mươi dặm chết hết.
Nàng biết chuyến này tuyệt đối là đại hung của đại hung, cái bụng ăn no nê, cũng bảo Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ ăn no chút.
Ăn no, mới có sức lực đánh và chạy.
Tuy rằng Du Thanh Vi và Tả Tiểu Thứ đều là nửa thùng nước, nhưng họ không vang leng keng giống như Tiểu Tần, cho họ bùa bảo mệnh họ liền đặt vào chỗ dễ lấy nhất, bảo ăn no thì ăn no, còn nói muốn mời nàng đi nhà hàng năm sao ăn bữa lớn.
Lại đến một thôn, trên cây và tường viện ngoài thôn đều dán bùa. Thời gian rất dài, lá bùa đã phai màu, mực trên mặt bùa sớm mất.
Trong nháy mắt nàng bước vào thôn, cảm giác khác thường tự nhiên nảy sinh. Nàng quay người nhìn lại phía sau, chỉ thấy con đường vừa mới đi qua đã biến mất, trở thành vùng cỏ hoang giống với xung quanh. Nàng chôn một lá bùa dẫn đường vào đất, cho dù có dùng hay không, có lá bùa này, đến nơi này luôn có thể nhìn thấy đường. Nàng không sợ, chỉ sợ ngộ nhỡ lúc chạy về Tả Tiểu Thứ cùng Du Thanh Vi bị quỷ che mắt mà chạy ngã ba.
Long sư thúc nói: "Chính là thôn này."
Tần Đạo Gia lấy ra la bàn từ trong tay nải vải bố, nhìn chằm chằm la bàn, đang tính toán cái gì.
Tiểu Tần lấy ra một cái kiếm kim tiền dài ba thước từ trong túi đeo lưng rồi treo vào cái vỏ kiếm trên lưng Tần Đạo Gia, lại lấy ra một cái kiếm kim tiền giống vậy đeo trên người. Lộ Vô Quy liếc nhìn, hai cái kiếm kim tiền này đều dùng tiền thời kỳ Minh Thanh, phẩm chất, dương khí đều kém xa so với kiếm kim tiền ông nàng để lại. Cái la bàn đó thoạt nhìn bình thường thôi, so với cái Ưng âm dương dùng thì kém một đoạn.
Tất cả mọi người dừng lại, dồn dập rút ra pháp khí của mình từ trong túi.
Ba người Quỷ Đạo kia vậy mà lại dùng gậy đại tang, cờ gọi hồn, và đinh quan tài dùng trấn thi, trên người mỗi người đều treo leng keng leng keng một đống pháp khí.
Tả Tiểu Thứ đeo trên cổ một tấm hộ tâm bát quái, còn lục ra một tấm buộc trán vẽ đầy bùa, nạm một viên ngọc Âm Dương Ngư có kích thước giống tiền xu một đồng buộc vào trên trán. Dưới khói đen, viên ngọc Âm Dương Ngư như sống lại chậm rãi xoay tròn phát ra ánh sáng yếu ớt rọi vào trên trán của cô, bao phủ trán của cô như mây mù lượn quanh, che hết khí thế, tướng mạo.
Long sư thúc thì dùng song đao đầu rồng sát khí rất nặng, đao chỉ dài hơn một thước, nhưng cực kỳ dữ tợn, nàng vừa nhìn cái đao đó liền biết đao đó từng dính máu người, hơn nữa không chỉ một người, bằng không sẽ không hình thành được sát khí nặng như vậy.
Tiểu Long dùng đoản thứ, bùa trên đoản thứ như là trong lúc đúc thì ủi lên, sau đó lại trải qua rèn luyện và trải qua thờ cúng hương hỏa, bùa văn phía trên vô cùng dễ thấy. Thất tinh trên Thất Tinh Kiếm của Tả Tiểu Thứ so với bùa trên đoản thứ của Tiểu Long quả thực không đáng nhắc tới.
Anh Kiền thì dùng một cây trọng kiếm hắc kim dài hai thước, thân kiếm rất dày, lưỡi kiếm rất sắc bén, hàn quang tất hiện.
Mỗi người bọn họ đều đeo nhiều loại pháp khí vào trên tay, trên cổ, anh Kiền, Tiểu Long còn đeo lên bao cổ, giáp che vai và bao cổ tay làm từ da cá sấu.
Nàng không có gì hay để đeo vào trên người, chỉ đứng ở một bên nhìn bọn họ vội vàng trang bị bản thân.
Tần Đạo Gia tay trái nắm la bàn, tay phải tính toán, những người khác đều yên tĩnh chờ ở bên cạnh.
Lộ Vô Quy nhìn Tần Đạo Gia tính cũng sắp nửa giờ vẫn chưa tính ra, nhỏ giọng hỏi Du Thanh Vi: "Ông ấy đang tính gì?"
Nàng nói xong thì nhìn thấy Tiểu Tần thoáng nhìn nàng như nhìn kẻ ngốc.
Du Thanh Vi thấp giọng nói: "Chỗ này đại hung, trước đây có cao nhân ở đây bày trận, nếu như không tính rõ đường, chúng ta sẽ bị bao vây ở trong trận."
Lộ Vô Quy "Ồ" một tiếng, không hiểu hỏi: "Tại sao phải bày trận vậy?"
Du Thanh Vi thoáng sửng sốt, nói: "Bày trận để bao vây thứ gì đó trong giếng Hoàng Tuyền ở trong thôn."
Lộ Vô Quy nghi hoặc hơn, hỏi: "Thế vây quỷ thì vây quỷ, vây người làm cái gì?" Nàng nói xong, thì nhìn thấy ngoại trừ Tần Đạo Gia đang chuyên tâm tính toán con đường, mọi người đều nhìn về phía nàng, ánh mắt kia, quái lạ cực kỳ.
Du Thanh Vi nói: "Không phải muốn vây người, là trời quá quá tối, tầm mắt của con người bị ngăn trở, cảm giác phương hướng của con người lại chịu đựng thêm sự quấy nhiễu của trận này sẽ rất dễ lạc đường. Nếu như buổi tối có người vào thôn này, sẽ bị trận nhốt lại, lượn quanh ở ngoài thôn, không vào được thôn, không gặp phải những thứ trong thôn sẽ không bỏ mạng vô ích. Nếu như là vào ban ngày, những thứ đó không ra, con người có thể nhìn thấy đường, cũng sẽ không có chuyện."
Lộ Vô Quy "Ồ" một tiếng, hỏi: "Vậy phải tính bao lâu?"
Du Thanh Vi nói: "Không biết. Nghe ông nói trận này là Bát Quái trận, tổng cộng là 128 quẻ."
Lộ Vô Quy "Ồ" một tiếng. Nàng thầm nói: "128 quẻ, nghe như là sẽ rất khó."
Lại đợi một lúc, Tần Đạo Gia rốt cuộc bước ra bước chân, bọn họ đuổi sát theo.
Lộ Vô Quy đi theo sau một đoạn thì phát hiện Tần Đạo Gia này tựa như có bệnh rõ ràng có đường thẳng mà không đi, cứ phải vòng tới vòng lui quanh những phòng ốc này. Nàng buồn bực hỏi Du Thanh Vi: "Chúng ta không xuống giếng Hoàng Tuyền à?"
Du Thanh Vi ngạc nhiên nói: "Đang tìm nè! Làm sao vậy?"
Lộ Vô Quy quả thực muốn qua đời, nàng chỉ tay về phía chiếc giếng Hoàng Tuyền có âm khí đậm như nổi bão cách xa bọn họ hơn hai trăm mét , nói: "Giếng ngay ở đó, tại sao phải vòng quanh nó hả?"
Tần Đạo Gia đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Lộ Vô Quy hỏi: "Cháu hiểu vọng khí?"
Lộ Vô Quy nghĩ ngợi, có lẽ hiểu ông ta đang hỏi cái gì, "Dạ" một tiếng.
Tần Đạo Gia bực tức thu lại la bàn, rống: "Không nói sớm! Dẫn đường!"
Lộ Vô Quy cảm thấy mình thật là vô tội. Tần Đạo Gia có hỏi đâu!
*) Đoản thứ