QUY HỒN - TUYỆT CA

Du Thanh Vi cẩn thận kiểm tra qua dấu vết ở đáy mộ. Thoạt nhìn như là chồn vàng đào hang từ lớp đất bùn dưới lòng đất qua đây, sau đó đào ra lớp gạch đỏ lót dưới đáy mộ, trên gạch đỏ thì lại lát gạch sứ bằng xi măng. Gạch sứ, lớp xi măng, gạch đỏ gộp lại thì dày đến hai tấc, Chồn vàng phải đào lên từng khối gạch dính chung một chỗ này, móng vuốt cũng phải gãy chứ nhỉ? Hay là chồn vàng thành tinh không giống với chồn vàng thông thường?
Du Thanh Vi hoài nghi rất có thể dưới lòng đất ở thôn Liễu Bình đều bị chồn vàng đào thủng. Cô cúi đầu nhìn qua cái hang chồn vàng đào ra để trộm xác. Cái hang cắt ngang ra ngoài kia cao hơn hai thước (2/3m), nếu như muốn đi vào trong hang của chồn vàng, cũng chỉ có thể nằm trên mặt đất mà bò, nếu như ở trong hang gặp phải chồn vàng thì đến cả chỗ trống để di chuyển cũng không có, sẽ bị cắn chết tươi. Cô nói rằng: "Tiểu muộn ngốc, đi thôi, đi tìm hồn của Thái Phân trước. Thi thể của Hứa gia gia như là bị chồn vàng trộm đi, biết đâu ở thung lũng hoang có thể tìm được. Chồn vàng khổ công đào qua sàn xi măng lát gạch để trộm xác, hẳn là có ích lợi gì."
Lộ Vô Quy nhớ lại lúc nàng xuống giếng Hoàng Tuyền gặp phải những thi quái kia, nhớ lại đêm hôm qua nàng gặp phải những thi quái ấy, sau đó nghĩ đến mười mấy ngôi mộ trống ban nãy và dáng vẻ hiện tại của ngôi mộ của ông nàng, nàng đột nhiên cảm thấy những thi quái đó rất có thể là xác chết biến đổi của thôn dân đã chết tại thôn Liễu Bình. Người trong thôn Liễu Bình đời này qua đời khác, chết rồi biến thành thi quái, cho nên dưới đất mới có nhiều thi quái như vậy. Thi thể của ông nàng cũng bị trộm mất, thời gian dài cũng sẽ biến thành thi quái, thậm chí có khả năng đã khởi thi.
Chồn vàng trộm xác, thung lũng hoang lại có giếng âm, nếu như thôn dân Liễu Bình thật sự đã biến thành thi quái, các nàng đi đến thung lũng hoang rất có thể gặp phải những thi quái đó. Nàng không thể xác định thôn dân Liễu Bình sau khi chết thi thể đều bị trộm đi hết hay không, muốn xác định phải đào mộ. Nàng suy nghĩ một chút, xoay người liền chạy về phía chùa Bảo An.
Tả Tiểu Thứ kêu một tiếng: "Lại chạy! Đi đâu?" Mau chóng gọi Du Thanh Vi đuổi theo sau Lộ Vô Quy. Cô vừa đuổi theo vừa hô: "Lộ Vô Quy, em có thể mỗi lần chạy thì trước hết nói một chút về chỗ cần đến được không!"
Lộ Vô Quy cũng không quay đầu lại lớn tiếng đáp một câu: "Về nhà cầm cái cuốc đi đào mộ."
Tả Tiểu Thứ nhất thời tê cả da đầu, hô với Lộ Vô Quy đang chạy ở phía trước: "Đào phần mộ tổ tiên của người ta nếu như bị phát hiện sẽ bị người ta đánh chết." Quan trọng nhất đó chính là mộ trong thôn của Lộ Vô Quy, cùng ở một thôn, cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp, chuyện đào mộ nhà người ta bị truyền đi, Lộ Vô Quy cùng cả nhà Trang Hiểu Sanh đừng mong đặt chân và gặp người tại thôn này nữa. Có một số việc không phải có lý là có thể giải thích rõ, trên đời này còn có rất nhiều người không phân rõ phải trái.
Du Thanh Vi nói với Tả Tiểu Thứ cách xa mình vài bước: "Thôn Liễu Bình xảy ra chuyện lớn. Đây đã không phải chuyện có đào mộ hay không, mà là cái thôn này rất có thể đã... đã không thể cho người ngụ lại nữa."
Tả Tiểu Thứ không nói cái gì nữa, mải miết lao điên cuồng theo đằng sau Lộ Vô Quy.
Lộ Vô Quy tựa như một cơn gió vọt vào trong sân, vọt tới phòng chứa củi nơi để cái cuốc thì phát hiện cái cuốc không thấy đâu, lại vọt tới trong sân gọi: "Trang Phú Khánh, bác có thấy cái cuốc trong nhà đâu không?"
Trang Phú Khánh bị Lộ Vô Quy đột nhiên từ trong nhà nhô ra làm cho giật mình, hắn quay đầu nhìn thoáng qua ngoài cổng, lại nhìn Lộ Vô Quy, rồi ra sức dụi dụi mắt, hỏi: "Con trở về khi nào?" Hắn ở ngay trong sân, Nhị Nha trở về hắn lại không thấy? Hay là gặp ma rồi?
Lộ Vô Quy nói: "Vừa về. Con chạy qua người bác, bác không thấy con."
Trang Phú Khánh sợ gặp ma, dịch vài bước đến bên cạnh Ưng âm dương, kéo kéo ống tay áo của Ưng âm dương, nói: "Ưng đại gia, giúp cháu xem thử có phải là Nhị Nha hay không?"
Ưng âm dương hỏi: "Nhị Nha, cháu lấy cái cuốc làm gì?"
Lộ Vô Quy nói: "Đào mộ."
Trang Phú Khánh nhất thời tái mặt, giáo huấn: "Con muốn đào mộ ai? Đào mộ tổ tiên nhà người ta sẽ tổn hại âm đức, để người ta biết sẽ bị đánh chết."
Ưng âm dương hỏi: "Tại sao phải đào mộ?"
Lộ Vô Quy nói: "Chồn vàng trộm xác, thi thể của ông cháu không thấy đâu, mười mấy ngôi mộ ở sườn núi nhỏ đều trở thành mộ trống rồi, cháu muốn đào ra xem một chút."
Lông mày Ưng âm dương giật nảy một cái, kêu lên: "Cháu nói cái gì?"
Tả Tiểu Thứ cùng Du Thanh Vi một trước một sau mà chạy về.
Sau khi Tả Tiểu Thứ vào cửa, phàn nàn với Lộ Vô Quy: "Em không thể chạy chậm một chút được à."
Du Thanh Vi nói với Ưng âm dương: "Ưng gia gia, xảy ra chuyện rồi." Cô kể lại chuyện ban nãy sơ sơ một lượt.
Ưng âm dương sắc mặt đại biến, nói: "Đi, cầm lấy cái cuốc đi xem xem."
Trang Phú Khánh nghe thấy Ưng âm dương nói như vậy, tuy rằng cảm thấy không tốt lắm, nhưng xuất phát từ tín nhiệm cùng tôn trọng đối với Ưng âm dương, vẫn đi nhấc lên hai cái cuốc đặt ở dưới mái hiên rồi đi ra ngoài sân.
Ưng âm dương để hai đồ đệ của ông qua đó cầm lấy cái cuốc, nói với Trang Phú Khánh: "Ba thầy trò chúng ta và ba đứa Nhị Nha đi là được rồi, các người ở lại. Nhớ kỹ, trời đã tối rồi, mấy người đừng bước ra khỏi sân này, cho dù nghe thấy động tĩnh gì cũng đừng bước ra." Nói xong, gọi lại ba người Lộ Vô Quy, mang theo hai gã đồ đệ của mình bước nhanh ra ngoài.
Bọn họ không đi đến bãi mồ ở sườn núi nhỏ kia, mà là đi về hướng ngược lại với thung lũng hoang.
Ưng âm dương dẫn đường, bọn họ nhanh chóng đi đến một ngôi mộ nằm ở trong xó ruộng.
Sau khi Ưng âm dương nhìn qua cỏ mộ và đất mộ, nói với hai tên đồ đệ của ông: "Đào."
Triệu Tam cùng Tôn Đại Dũng vung lên cái cuốc liền bắt đầu đào. Hai người ngươi một cuốc ta một cuốc, rất nhanh thì đào đến ván quan tài đã mục nát, đến khi đào lên ván quan tài, nhìn thấy trong mộ không có thứ gì, không có xác thối xương trắng, thậm chí không có tàn vải của áo liệm, chỉ có một cái hang đủ cho một người đi qua như là được đào ra bằng móng vuốt sắc bén.
Sau khi Ưng âm dương xem qua cái hang, sầm mặt nói: "Đi, chỗ tiếp theo."
Bọn họ liên tục đào hết mấy ngôi mộ, những phần mộ này có mấy cái là mộ mới mấy năm gần đây chôn xuống, cũng có mộ cũ đã có năm tháng, tất cả đều không ngoại lệ bị đào hang xuyên qua từ dưới đáy quan tài, thi thể không còn. Bởi vì phía trên có quan tài chống đỡ, mộ không bị sụp không bị trũng xuống một xíu nào, nếu như không phải người hiểu phong thuỷ nhổ cỏ mộ và nhìn cẩn thận thì căn bản không nhìn ra dị dạng.
Liên tục đào bảy ngôi mộ ở bảy nơi khác nhau, Ưng âm dương không tiếp tục đào xuống nữa. Ông hỏi Lộ Vô Quy: "Nhị Nha, cháu thấy thế nào?"
Lộ Vô Quy nói: "Cái giếng trong sân trước kia chưa bị niêm phong, xuống trong giếng sẽ gặp phải rất rất là nhiều thi quái. Cháu hoài nghi người chết ở thôn Liễu Bình đều đã biến thành thi quái."
Ưng âm dương nói: "Không đúng mà, năm mươi năm trước lúc san bằng bãi tha ma còn đào ra không ít hài cốt."
Lộ Vô Quy liếc nhìn Ưng âm dương, nói: "Thôn Liễu Bình phong thủy không tốt như vậy, bãi tha ma oán khí lệ khí và âm khí đều nặng, nếu như không bố trí trấn áp nhất định sẽ nháo lên."
Du Thanh Vi nói: "Nói cách khác, bãi tha ma bởi vì phong thủy không tốt, có cao nhân đã từng cố ý bố trí cho nên không có chuyện gì, mà những nơi theo lẽ thường mà nói không có chuyện gì bởi vì không có bố trí trái lại xảy ra chuyện."
Lộ Vô Quy "Ừ" một tiếng, nói: "Ưng âm dương, việc này cháu đã nói với ông rồi. Cháu phải đi tìm hồn của Thái Phân." Nàng nói xong, gọi Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ liền chạy về phía thung lũng hoang.
Tả Tiểu Thứ lại dán lá bùa phong chạy theo sau Lộ Vô Quy, cô hỏi Lộ Vô Quy: "Em cố ý chạy về chính là để nói với Ưng âm dương chuyện này?"
Lộ Vô Quy nói: "Ưng âm dương nói thung lũng hoang còn có chiếc giếng âm dương. Chiếc giếng tại chùa Bảo An luôn có người giữ, chồn vàng trộm xác chết, rất có thể là đưa xuống từ giếng âm dương tại thung lũng hoang. Chồn vàng có thể đưa xác chết trộm từ trong thôn vào trong lòng đất, thi quái dưới đất liền có thể chạy đến trong thôn."
Tả Tiểu Thứ hỏi: "Ưng âm dương lo liệu được?"
Lộ Vô Quy nói: "Người trong thôn đều coi em như đứa ngốc, em nói cái gì bọn họ cũng sẽ không tin. Sau khi Ưng âm dương biết, dẫn bọn họ đến xem mộ, bọn họ ắt sẽ tin." Nàng tạm ngừng, nói: "Nếu như bọn họ còn chưa tin, vậy thì không còn cách nào."
Ba người chân bước rất nhanh, không chạy bao lâu đã ngửi thấy nồng nặc mùi máu tanh và mùi xác thối bay đến từ Lạc Long Câu.
Lộ Vô Quy ngừng lại, nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời, thấy giờ Tý sắp tới, nói: "Nghỉ một lát, ăn một chút gì." Nàng đặt xuống ba lô, lấy ra thịt bò khô chia cho Tả Tiểu Thứ cùng Du Thanh Vi một ít, chính mình xé ra một túi liền đưa vào trong miệng.
Tới tới lui lui chạy non nửa đêm, Tả Tiểu Thứ cùng Du Thanh Vi đều đói bụng. Hai cô đoán chừng lát nữa còn có một trận ác chiến, dành thời gian ăn bổ sung thể lực.
Du Thanh Vi Lộ Vô Quy suy nghĩ chút nữa phải làm thế nào, cũng không thể hai mắt tối thui mà chạy vào.
Lộ Vô Quy nhai thịt bò khô, quay đầu liếc nhìn Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ, mập mờ nói: "Nhìn thấy chồn vàng cùng thi quái đều đánh chết."
Du Thanh Vi như có điều suy nghĩ mà gật gật đầu.
Tả Tiểu Thứ hỏi: "Đều đánh chết?"
Lộ Vô Quy gật đầu, nói: "Chúng nó đi quá ranh giới hại người, đánh chết một con ít đi một con, đánh chết hai con ít đi một đôi."
Tả Tiểu Thứ không nói nữa, vùi đầu tiếp tục ăn thịt bò khô.
Ăn một hồi, thì thấy xa xa phía trước có ánh sáng xanh lục chợt hiện, như là có một loài động vật đi đêm nào đó đang nhảy lên.
Tả Tiểu Thứ cảnh giác rút kiếm đứng lên, nói: "Đến rồi!"
Lộ Vô Quy nghiêng tai nghe động tĩnh xung quanh, tiếp tục ngồi xếp bằng dưới đất ăn thịt bò khô.
Một giọng nói khàn khàn từ phương hướng thung lũng hoang truyền tới: "Nghĩ kỹ dùng giao châu và hài cốt giao long để đổi chưa?"
Lộ Vô Quy nuốt xuống thịt bò khô trong miệng, lớn tiếng đáp lại: "Thả hồn của Thái Phân, lui về Lạc Long Câu, không cho phép lại tới thôn Liễu Bình hại người cũng không cho phép lại tới thôn Liễu Bình trộm xác nữa, từ đây nước giếng không phạm nước sông."
"Vậy trước tiên ngươi cần phải đem giao châu cùng hài cốt giao long cho ta." Giọng nói đó lại gần thêm một chút, có lẽ là vì khoảng cách gần, nghe thấy càng thêm rõ ràng, trong chất giọng khàn khàn có thêm mấy phần già nua, dường như tuổi tác rất lớn.
Lộ Vô Quy cuốn lại lỗ hổng của nửa túi thịt bò khô còn thừa rồi tiện tay nhét vào trong ba lô, thoáng cái cầm lấy thước pháp Lượng Thiên đặt ở trên đùi, nhấc lên ba lô đứng lên, nàng đeo ba lô lên người, nói: "Giao châu cùng hài cốt giao long đều là của Đại Bạch, ta sẽ không đưa Đại Bạch cho ngươi."
Tả Tiểu Thứ cùng Du Thanh Vi mau chóng thu thập xong, đứng lên, thủ thế chờ đợi.
Giọng nói kia hỏi: "Ngươi sẽ không sợ ta một vuốt bóp tan hồn của Thái Phân?"
Lộ Vô Quy nói: "Ta muốn cứu Thái Phân, thế nhưng ta không thể vì cứu Thái Phân liền đi hại Đại Bạch." Lúc đang nói chuyện, nàng chậm rãi giơ lên thước pháp Lượng Thiên trong tay, từng câu từng chữ mà nói: "Các ngươi hành sự quá giới hạn, qua ranh giới thì chết!"
"Tiểu nha đầu đừng kích động. Số mệnh của chùa Bảo An đã hết. Biết cái gì gọi là một cây làm chẳng lên non không?"
Giọng nói đó càng gần hơn, một vóc người thấp bé, lọm khọm già nua từ trong bóng tối chậm rãi đi tới, không bao lâu liền đứng ở nơi cách Lộ Vô Quy không tới ba trượng.
Đây là một bà già nhỏ con mặc áo liệm chiều cao chỉ có một mét bốn mấy, cặp mắt kia xanh thăm thẳm, giống con mắt chồn vàng vào đêm như đúc, tư thế đứng có chút không giống với người thường, nhìn kỳ quặc như là động vật tứ chi chạm đất học người đứng thẳng.
Tả Tiểu Thứ nhìn thấy cụ bà này xuất hiện sợ đến tóc gáy đều bị dựng lên, la hét: "Trời má, chồn vàng biến thành người?"
Du Thanh Vi từ tốn nói: "Mặc lên lớp da người mà thôi."
Tả Tiểu Thứ nhất thời liên tưởng đến cảnh tượng lột ra da người moi ra một con chồn vàng, tức khắc một trận phát tởm.
Con chồn vàng kia nói: "Tiểu nha đầu, mẹ ruột chẳng lẽ còn không sánh bằng một con giao chết không có bao nhiêu công dụng?"
Lộ Vô Quy không để ý tới con chồn vàng mặc lên da người này, nàng thật nhanh lấy ra hai lá bùa phong cương vỗ một cái vào trên đùi, giơ lên thước pháp Lượng Thiên nhanh như chớp vồ giết con chồn tinh kia.
Nàng vừa hành động, Tả Tiểu Thứ cùng Du Thanh Vi đồng thời di chuyển, hai người một trái một phải giáp công chồn tinh.

Bình luận

Truyện đang đọc