Số ngân lượng Cổ Niên Đạt lừa chàng quả đã lấy về được rồi. Nhưng khoản nợ của chàng lại càng ngày càng tăng.
Mỗi ngày vẫn có điểm tâm ném tới trước mặt, giờ chỉ là bánh ngọt bình thường. Có điều bên cạnh có thêm một chén thuốc. Tạ Hoàn Hồi gõ ngón tay lên mặt bàn đá, nói từng từ một: “Uống thuốc xong mới được ăn điểm tâm cho đỡ đắng!”
Chàng ngoài mặt thì gật đầu, trong lòng lại thở than. Tạ Hoàn Hồi cũng không thèm liếc chàng lấy một cái, tiếp tục làm mặt lạnh đem ngân châm, lò nhỏ, khăn lau, bình thuốc bày ra, hắn ra lệnh cho chàng ngồi yên, còn mình thì quen đường quen lối nhanh nhẹn cởi bỏ áo ngoài của chàng, miệng không ngừng đe nạt nào là “Thuốc phối mới, cẩn thận phát độc” rồi thì “Đau chết cũng kệ”, nếu không cũng nhất định sẽ nói: “Đang lo không có người thử kiểu châm cứu mới này, nếu phản tác dụng, đừng hối hận lúc đầu đáp ứng ta”.
Trần Yên lại không cười nổi.
Chàng cứng đờ trên ghế gỗ, không dám động đậy, nghiêm chỉnh chấp hành nhiệm vụ, tận lực hoàn thành chức trách của cái “siêu thuốc sống”.
Tạ Hoàn Hồi lúc đạp dăm bào vẫn là Tạ Hoàn Hồi, nhưng khi thực sự hành y sẽ là Tạ đại phu người thật việc thật, để không mất tập trung, đến nửa câu hắn cũng không nói dư.
Trần Yên tôn trọng thói quen của hắn nên cũng đồng thời im lặng. Trầm mặc lâu rồi, chàng tự hình thành một thói quen.
Thói quen này tựa như tự nhiên mà có vậy. Khi Tạ Hoàn Hồi cúi đầu tập trung nhìn vết thương, Trần Yên cũng cúi đầu tập trung nhìn hắn. Dáng vẻ đó của Tạ Hoàn Hồi tỉ mỉ cẩn thận. Đặc biệt những khi trầm ngâm không nói, đôi lông mày của hắn như kiếm đao dựng thẳng, mười phần căng chặt, đôi mắt đen láy dồn vào vết thương, trên trán đọng vài hạt mồ môi nhỏ bé, bờ môi hơi nhếch, cánh múi khẽ động. Sao lại không khiến người khác tôn kính ba phần?
Chàng thường nhìn đến mất hồn, nên có khi gây ra chuyện nực cười. Có lần, Tạ Hoàn Hồi lạnh lùng hỏi một câu: “Đau không”, chàng vẫn chưa tỉnh lại, ngốc nghếch mà “A” lên một tiếng, không rõ chuyện gì.
Đợi khi vị đại phu nọ bực bội quét mắt qua, chàng mới nhận ra cây kim đã đâm vào thịt những ba phân, thình lình kích thích lên vết thương trên tay, lúc này mới thấy đau đớn, nhưng vẫn mù mờ, chỉ khẽ kêu lên hai tiếng: “Ui da”.
“Giờ mới kêu có nghĩa lí gì!” Tạ Hoàn Hồi bực bội mắng: “Làm thợ mộc lâu, ngươi cũng biết thành đầu gỗ rồi sao!”
Trần Yên rụt rè ho khẽ một tiếng.
Có lúc chàng một mình bào gỗ, trong đầu mơ màng nhớ lại dáng vẻ Tạ Hoàn Hồi chăm chú đắp thuốc, bút khắc trong tay bất tri bất giác đưa qua đưa lại, đến khi thần hồn trở về, giữa văn gỗ đã bị ma xui quỷ khiến khắc lên một chữ “Hồi”.
Trần Yên suýt nghẹn, vội vàng lấy dao bào xóa đi. Nhưng một đóa dăm bào được bào ra vội vàng cũng không quấn đi được đôi má nóng bừng kia của chàng mà khẽ khàng rơi xuống đất.
—
Tiết xứ thử
[1], ánh nắng chan hòa còn mang theo chút ít nóng nực, Tạ Hoàn Hồi theo lệ thử thuốc một lèo mất nửa giờ, áo ướt dầm dề, cần cổ nhỏ từng giọt mồ hôi tí tách nhưng hắn cũng không màng đến, chỉ mải miết làm việc.
Chất gỗ tích tụ rất nhiều bụi gỗ, theo gió bay lên rồi dính vào mồ hôi, những chỗ trán và cần cổ dính tóc dễ dàng bám thành một tầng hoa râm. Trần Yên do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn tính chuẩn bị một thau nước mát, khăn lau, đợi đến những lúc Tạ Hoàn Hồi bên cạnh bận bịu, chàng liền thấm ướt khăn, nhẹ nhàng vắt khô rồi thay người nọ lau mồ hôi đi, cuối cùng còn lau sạch bụi gỗ trên tóc một cách cẩn thận.
Hồi đầu, người nọ tựa như chê chàng làm chuyện chướng tai gai mắt, hắn cau mày phùng má. Trần Yên tức thì dừng lại, vừa thấp thỏm vừa xấu hổ đợi hắn mở miệng, nhưng sau đó Tạ Hoàn Hồi lại chẳng nói năng gì, để tùy chàng lau cho. Chàng không kìm được khẽ hân hoan trong lòng.
Hôm nay, Tạ Hoàn Hồi đã trở về, chàng dọn xong đồ đạc liền cầm khăn lau đi giặt. Khi vừa ngâm vào nước, chàng vô tình trông thấy một sợi tóc nổi lên, ắt hẳn là tóc vướng vào khăn khi lau mồ hôi cho người nọ. Trần Yên ngẩn ra nhìn, bâng khuâng hồi lâu.
Nếu cứ để trong chậu, tóc nhiễm nước bẩn rồi bị đổ đi cùng những cặn bụi gỗ bẩn kia, chàng cảm thấy thật thiếu tôn trọng. Chàng không nỡ lòng làm vậy.
Nắm sợi tóc trong tay, Trần Yên lật qua lật lại hơn mười lần, vẫn không biết phải làm sao. Mang một bộ dạng cẩn thận, thậm chí chàng đã định trả nó về bên kia bước tường, trao cho vị chủ nhân của nó. Rồi chàng bật cười buồn bã, giẫm nát cái ý nghĩ hoang đường kia đi.
Trằn trọc một đêm, khi tỉnh lại xòe tay ra, sợi tóc đó đã bị chàng nắm chặt đến mức trở nên ấm áp vô cùng. Nhưng cũng chỉ là một sợi tóc mà thôi, chàng nghĩ.
Đến một sợi tóc chàng cũng không biết phải làm thế nào.
Thật uổng phí mười năm đọc binh thư. Những kì môn độn giáp, cơ quan diệu toán viết trong sách. Nếu nói về hai quân bày bố trận doanh, chàng có lẽ còn có vài phần kế sách, nhưng ngàn vạn từ ngữ lướt qua đầu lại chẳng có lấy một chữ có thể phá bỏ nút chết trong lòng. Trần Yên nhìn cuốn sách trên tay, bất giác bật cười, trầm giọng nói một tiếng “Hoang đường”.
*
Ngày hôm sau gặp Tạ Hoàn Hồi, chàng đương nhiên không dám nhắc đến chuyện hoang đường kia nữa.
Nhưng Trần Yên cứ lo nghĩ mãi về sợi tóc kẹp trong trang sách kia, dáng vẻ hốt hoảng, đầu óc không biết đã để đi đâu, cả người cứ ngây ra nhìn chằm chằm Tạ Hoàn Hồi.
“Đưa hộp ngân châm cho ta”. Tạ Hoàn Hồi bận đến không bứt ra được, liền kêu chàng.
“Ừm”, Trần Yên đáp lời, chàng cầm chiếc hộp hình vuông đặt lên bàn tay đang đưa ra của Tạ Hoàn Hồi.
Nhưng hộp châm này sao lại sát tay như vậy. Vị đại phu nọ cảm thấy vụn gỗ đầy tay, sờ thấy thô ráp vô cùng, cực kì khó chịu, hắn ngạc nhiên nhìn kỹ, đây nào phải hộp châm của hắn mà rõ ràng là một tấm phôi gỗ tên kia thuận tay đưa qua. Tạ Hoàn Hồi liền đổi sắc: “Trần Yên! Ngươi dám giỡn ta!”
“Cái gì?”. Trần Yên tựa như vẫn chưa tỉnh lại, lơ mơ nghe hắn hỏi, hóa ra đến giờ chàng vẫn chưa nhận ra thứ mình đưa qua chỉ là tấm gỗ mà thôi. Tạ Hoàn Hồi giận dữ, ném thẳng tấm gỗ vào lòng chàng. Lúc này Trần Yên mới phản ứng được, mặt liền đỏ bừng, nhưng chàng vẫn đờ ra đó, nắm chặt tấm gỗ loay hoay hồi lâu, cuối cùng mới khốn quẫn hỏi: “…. Ừm, ngài vừa bảo cần thứ gì?”
Tạ Hoàn Hồi hít thở không thông, hắn chỉ nhìn chàng hằm hằm rồi tự đứng dậy đi lấy hộp châm.
Trần Yên bối rối: “Xin lỗi, đại phu. Tôi, tôi không để ý”.
“Ngươi có lúc nào để ý?”. Tạ Hoàn Hồi cướp lời chàng, giọng điệu mỉa mai đầy ý trào phúng khiến Trần Yên dẫu đã quen rồi, cần cổ cũng phải đỏ bừng đến quá nửa. Vị đại phu nọ thấy dáng vẻ chàng như thế thì vô cùng thoải mái, nhưng mồm miệng vẫn không tha: “Lần sau nếu còn lơ là, đừng hòng ta tha cho ngươi!”
Có điều đây chẳng qua chỉ là lời nói gió bay mà thôi, chứ cũng chẳng nghĩ sẽ dùng tới.
—-
Xử lí ổn thỏa vết thương của Trần Yên, Tạ Hoàn Hồi đang định khoác lại áo cho chàng nhưng thấy Trần Yên cứ đơ ra bất động, mắt nhìn mình chằm chằm. Tạ Hoàn Hồi bị chàng nhìn đến mức khó chịu liền quắc mắt nhìn lại, tên kia vẫn không phản ứng, hắn khẽ ho lên một tiếng, tên kia vẫn cứ một bộ tai điếc không sợ.
Tạ Hoàn Hồi tức đến mức muốn cười, hắn lẳng lặng nhìn quanh bốn phía rồi chợt dừng lại trên thau nước sạch bên cạnh Trần Yên. Hắn nảy ra một ý tưởng, tay liền thong thả bốc lên một nắm mạt gỗ rồi ngâm vào thau, chờ đến lúc mạt gỗ ngấm nước, hắn lại chậm rì rì vê tròn chúng lại thành quả cỡ trứng gà.
Một tiếng “Bộp” vang lên!
Trần Yên bừng tỉnh, một quả mạt gỗ ướt rượt đã vỡ toạc bên áo chàng, vụn gỗ lạnh bất ngờ dính đầy một cổ, khiến dáng vẻ chàng thập phần nhếch nhác.
Tạ Hoàn Hồi nhàn nhã phủi bụi trên tay, nheo mắt nhìn chàng, rặt một bộ dáng dửng dưng đứng nhìn. Nhưng rốt cuộc khóe miệng vẫn khe khẽ nhếch lên rồi “phì” cười thành tiếng.
Tiếng cười đó rốt cuộc khiến Trần Yên vỡ lẽ ra chuyện gì đã xảy ra.
Nói cũng kì quái, nỗi lòng chàng trăn trở một đêm không xong nhưng lại dễ dàng bị một cú đột kích bất ngờ này khai mở, chớp mắt đã thấy được mấu chốt, nghênh đao mà phá, theo mạt gỗ thôi bay, lãng đãng mà bị thổi hết sạch. Thông suốt vấn đề, chàng không khỏi bừng tỉnh. Hóa ra tất cả những phiền não đều là chàng tự tìm đến. Tạ Hoàn Hồi là người xuất sắc lỗi lạc, chàng gặp được hắn đã thật may mắn, tương tri càng là vạn hạnh…. Đây lẽ nào không phải là điều chàng sở cầu hay sao? Tạ Hoàn Hồi coi chàng là huynh đệ, chàng cũng nên bỏ xuống những gò bó, thong dong mà đối đãi hắn, thế mới là đạo bạn hữu.
Nghĩ thế, trái tim Trần Yên liền tĩnh lại, nét cười cũng dần dần sáng rỡ.
Tạ Hoàn Hồi thấy chàng đột nhiên nhắm mắt mỉm cười, không tránh khỏi cảm giác quái lạ, nào biết bất chợt Trần Yên mở bừng hai mắt, rồi đột nhiên cúi xuống gom một nắm mạt gỗ, nhanh như dao cắt ngâm vào nước, rồi như phi tiễn rời cung, trong nháy mắt chàng đã lưu loát chắn hết đường sống của đối phương. Một bóng đen lao tới, nắm vụn gỗ kia đã nở hoa trên đầu vai hắn! Tạ Hoàn Hồi theo bản năng định trốn, nhưng trốn không xong còn suýt ngã xuống đất.
“Ha ha ha ha!”. Trần Yên bất giác bật cười.
Cả bộ bạch sam của Tạ Hoàn Hồi đầy bã gỗ, ướt sũng. Kinh ngạc qua đi, hắn liền cắn răng cắn lợi trỏ vào Trần Yên nói: “Ngươi được lắm…!”
Chưa mắng được nửa câu, Trần Yên cư nhiên lại gom thêm mạt gỗ.
Chàng ra tay cực nhanh, lại ở gần thau nước hơn, thiên thời địa lợi cái nào cũng có, Tạ Hoàn Hồi tính thấy không chặn được chàng, liền bước nhanh tới đẩy thau nước, ai ngờ Trần Yên thấy được cũng vươn tay đẩy ra, cuối cùng, do lực hai người đồng loạt ép tới, thau nước lảo đảo rồi đổ ập ra, dù đúng như ý Tạ Hoàn Hồi nhưng nước trong thau đều bắn lên mặt cả hai.
Tạ Hoàn Hồi theo bản năng giơ tay vuốt mặt. Mạt gỗ vốn là những cặn bã li ti, ngâm trong nước liền biến thành bột nhão, tức thì trét nhem nhuốc lên khuôn mặt đoan trang xinh đẹp đó.
Trần Yên thấy vậy, liền “ôi chao” một tiếng cười tợn. Tạ Hoàn Hồi bị tiếng cười của chàng làm đầu óc bốc hỏa, hắn tức đến mức chỉ muốn quệt cho chàng vài phát tức thì. Rồi hắn thấy một vũng nước bẩn đang dập dềnh trên đất, hắn nghĩ dù sao cũng bẩn rồi liền vét một nắm bùn nhão ném bẹp vào Trần Yên!
Trần Yên tuy chỉ có một tay nhưng trốn nhanh đến chóng mặt, cứ ung dung mà trốn thoát được mấy cú đột kích bằng hai tay của Tạ Hoàn Hồi. Chàng vừa trốn, vừa học người nọ vơ lấy một nắm bùn, tay không hề chệch, lần nào cũng trúng mục tiêu.
Tạ Hoàn Hồi liên tiếp bị trúng mấy nắm bùn của chàng thì tức đến mức run rẩy, phiền guốc gỗ vướng chân, hắn liền hất ra rồi đạp chân trần lên vũng bùn. Trần Yên thấy mà kinh.
Chàng lo lắng có vật gì sắc nhọn rơi trong viện, nếu Tạ Hoàn Hồi không may bị thương thì biết làm sao?
“Tạ đại phu, Tạ đại phu! Cẩn thận dưới chân…”. Trần Yên vội vàng dừng tay lại, nhắc nhở hắn.
Tạ Hoàn Hồi đâu có bỏ qua kẽ hở này, hắn nhào tới, không những bỏ ngoài tai lời chàng nói, còn hét trả: “Lắm mồm!”
Trần Yên cười khổ, lại lo hắn chạy linh tinh nên chỉ đành đứng tại chỗ để hắn ném, chẳng qua bao lâu cả người đã đầy bùn nhão, theo quần áo lăn xuống, TSm chẳng có lấy một chỗ sạch sẽ, thê thảm vô cùng. Đợi khí thế ngút trời của Tạ Hoàn Hồi giảm bớt, Trần Yên vừa sặc vừa cười bất lực xin hắn tha cho, khuyên bảo một hồi không xong, may mà Tạ Hoàn Hồi cũng hạ hỏa, dần dần ngừng lại.
—-
Vị đại phu nọ nửa mặt nhem nhuốc, nửa người đầy bùn, hai vạt áo xoắn lại, nước nhỏ tong tong nhưng vẻ mặt vẫn ư là đoan chính: “Họ Trần kia, chịu thua rồi chứ… Không biết ta đây lợi hại thế sao!”
Trần Yên nhìn hắn như người vừa được vớt lên từ vũng bùn mà dáng vẻ giọng nói không chút hài hước, vẫn nghiêm túc cực kì, thật không phù hợp chút nào, chàng không kiềm được nhếch khóe môi lên, may thay kịp thời nắm quyền ngăn lại mới không bật cười. Chàng vịn cớ ho hai tiếng, không để Tạ Hoàn Hồi nhận ra chân mày khóe mắt đã dày đặc ý cười: “Tôi chịu thua”.
“Phục?” Tạ Hoàn Hồi cao giọng hỏi lại. Ngữ điệu hắn hung hăng, vẻ mặt hắn lại chẳng liên quan nổi tới cái tiếng hung hăng nọ.
“Tôi phục, tôi phục”. Trần Yên liếc mắt qua, thực tế là đang cười đau cả bụng, đến mức sức để đứng thẳng người cũng không có, suýt thì ngã xuống đất: “Tại hạ tâm phục khẩu phục chịu thua”.
Tạ Hoàn Hồi thoạt hiện lên vẻ đắc thắng nhưng tắp lự đã trở về bộ dáng đoan chính ban đâu, hắn trợn Trần Yên một cái rồi phất tay áo, hiên ngang chính khí quay người đi thẳng đến cửa lớn. Đi được hai bước, hắn mới sực nhớ ra cả người mình đầy bùn đất, be bét không ra thể thống gì.
Nếu cứ thế mà đi ra thì hắn, Tạ Hoàn Hồi xưa này một vẻ sạch sẽ xinh đẹp… e là sẽ mất hết.
Hắn ngây ra rồi lại ngây ra, hắn vươn tay sờ xoạng bộ mặt chính mình, rồi khi ngón tay chạm vào, cơn nóng nảy của hắn cũng bùng lên.
Tạ Hoàn Hồi nắm chặt tay, quay người, sải bước qua vũng nước đọng đến trước mặt Trần Yên, trong mắt hắn tựa như đầy vẻ ngại ngùng, thêm một phần hổ thẹn nhục nhã không để đâu cho hết, rốt cuộc mặt mũi hắn chịu không nổi. Hắn khó khăn mới rít ra được vài chữ từ kẽ răng: “Có… có thang không?”
Bất chợt, kẻ qua người lại trong ngõ nghe thấy một trận cười lớn trong nhà Trần thợ mộc.
Người ta ngơ ngác nhìn nhau không rõ. Bảo rằng sư phụ Trần thường ngày là kẻ hiền lành ít nói, không biết đã xảy ra chuyện vui gì mà chàng cười thành như thế. Một phen thì thào to nhỏ lại đến, lại được lời ra tiếng vào vài ngày, toàn dân xóm làng thi nhau phỏng đoán.
Chỉ là chẳng ai đoán nổi … Tạ đại phu của Hồi Xuân Thảo Đường ngày đó đã phải trèo tường để về nhà.
—-
Trên Yên vẫn hơi cười, ở dưới tường giữ thang cho hắn, thấy hắn đã leo qua đầu tường, lúc ngồi trên tường thì sức nặng khiến mấy viên gạch ngói vang lên lạch cạch, hắn mình mẩy cũng hơi run rẩy loạng chọang, chàng liền vội vàng kêu một tiếng: “Cẩn thận”.
Tạ Hoàn Hồi đột nhiên cúi đầu liếc xéo hắn một cái, nhưng cũng im lặng không nói, sợ rằng nếu mắng to người sẽ không vững, lại không muốn tỏ ra yếu đuối nên chỉ đành trợn mắt nhìn chàng. Trần Yên đâu sợ bị hắn lườm, thậm chí chàng cảm thấy ánh mắt giận giữ đó đang ẩn giấu vài phần hoảng loạn, chàng biết hắn sợ hãi, chỉ là cố ra oai mà thôi, thật khiến chàng vừa muốn cười lại vừa không dám.
Thấy hắn đã ngồi vững, Trần Yên ráng sức nâng thang lên, Tạ Hoàn Hồi cũng kéo từng chút một, rốt cuộc chuyển được thang sang phía bên kia.
“Ta về đây”. Tạ Hoàn Hồi chợt nói.
Ba chữ này rõ ràng ngày nào hắn cũng nói. Giờ đây, lại có chút ngập ngừng, có chút ngắc ngứ.
Thần tình Trần Yên lúc này lại hoang mang như ban đầu, chàng lặng lẽ nhìn hắn. Tạ Hoàn Hồi dường như cảm nhận được mà quay đầu nhìn. Hai người mắt chạm mắt, Trần Yên giống như bị cái gì bắt chẹt suy nghĩ, bờ môi mở ra, chàng khẽ đáp: “Ừ”.
Tạ Hoàn Hồi giờ mới rời mắt, viên ngói dưới bàn tay vang lên một tiếng “lạch cạch”. Hắn trở người đi xuống, chớp mắt đã biến mất sau dãy ngói dài.
Trần Yên vẫn không động đậy. Chàng nhìn chằm chằm đầu thang còn lộ ra trên tường, nhìn chiếc thang khẽ rung rồi khẽ rung, trái tim lẳng lặng đếm bước chân đi xuống của người nọ, đang đếm đến xuất thần, chiếc thang rung lên một chút rồi nằm im. Chàng ngẩn ngơ, rõ ràng biết đối phương đã bình yên đi xuống nhưng vẫn một mực ngước nhìn bức tường đá xanh kia, không có ý định dời bước trở về.
Một lúc sau, khi bóng tường đổ xuống đã theo ráng chiều ngả về tây chỉ còn tầm một thước, chàng mới khẽ vỗ mặt, thôi nhìn, nhấc chân định trở về, nhưng cũng chỉ là mê man quay trở lại chỗ cũ, giống như muốn tìm một thứ đồ đã đánh mất nhưng sao cũng không tìm thấy được.
Bỗng chàng nhìn thấy chiếc ghế trúc nằm giữa viện nhà.
Khi chàng đã quen với việc người nọ qua thăm, mỗi ngày đến giờ, chàng sẽ thu hàng sớm hơn một lát rồi chuyển chiếc ghế đẩu này ra ngồi trong sân, nhìn cửa viện, lặng lẽ đợi người nọ đến.
Tay trái đã chẳng mấy khi đau nữa.
Tạ Hoàn Hồi quả nhiên y thuật bất phàm. Cho thuốc, châm cứu, ngày qua ngày, vết thương cũ của chàng quả nhiên đã không còn phát tác.
Nhưng chàng lại không có cảm giác vui mừng tột độ. Nếu tay không khỏi được, cũng không sao cả.
Nhưng vạn nhất khỏi rồi. Chàng nghĩ. Có lẽ, sau này sẽ không thể ngày ngày gặp gỡ được nữa rồi.
Trần Yên chậm chạp nhắm mắt lại, dưới xế chiều, ghế trúc xanh xanh cũng hóa ráng vàng, đơn côi nằm yên dưới bóng dáng tịch mịch cao ráo, không ai vỗ về. Lồng ngực chàng âm ỉ sầu muộn, mệt mỏi lắc đầu, quăng bỏ ý niệm hoang đường vừa nhoáng qua trong đầu đi.
—
Chủ nhà có lời muốn nói:
Trần tướng quân rơi vào tình trường thật có hơi bị… í ẹ… nuốt không trôi … ㄟ(▔,▔)ㄏㄟ(▔, ▔)ㄏ
Chú thích
[1] Tiết xứ thử: Một trong 24 tiết khí, rơi vào khoảng 22,23,24 tháng 8. Lúc này, thời tiết sẽ không còn nóng bức mà bắt đầu có mưa thu, gió lạnh.