QUÝ NGÀI SẦU BI MUỐN SỐNG BÌNH YÊN

"Áuuuuu ~~ áu áu áu"

Giám đốc Hus nằm trên mặt đất, hai chân sau run rẩy, phát ra tiếng kêu rên rỉ trầm thấp.

Nhờ bãi cỏ ẩm ướt và lời ban phúc lất phất mưa khi nó trở về, lửa trê người nó đã bị dập tắt, nhưng lông nó đã bị cháy xém, toàn thân trên trên dưới tỏa ra mùi lông khét lẹt. Vì nó dùng quá nhiều sức để chạy nên bốn móng vuốt của nó bị gãy. Quá tiêu hao thể lực nên nó vừa đói vừa khát, chiếc bụng suy yếu phập phồng, lâu lâu lại thò lưỡi liếm những giọt nước còn vương lại trên bãi có.

Toàn thân nó đau quá, cảm giác bị bỏng rát khó chịu như vậy sao? Nó thề, sau này nó sẽ không bao giờ chạm vào bom nữa, không bao giờ.

"Au au au ~~~~~" nó thấp giọng kêu, hy vọng có người có thể đến giúp nó.

Mũi chân của Úc Hoa nhẹ nhàng chạm lên trên người giám đốc Hus, đám lông bị cháy xém từ từ mọc ra, bốn móng vuốt của giám đốc Hus cũng khỏi hẳn.

Hai tai nó rũ xuống đột nhiên dựng đứng lên, toàn thân chó nhảy tại chỗ lấy đà, muốn vui vẻ chạy như bay, lại nhìn thấy dư quang của Úc Hoa dường như có thể bắn ra tia sáng của tử thần, nó lập tức ngã xuống đất không dậy nổi.

Nó há miệng, đầu lưỡi thè ra, dùng toàn bộ kỹ thuật diễn của mình sắm vai một con chó chết, điều duy nhất có thể chứng minh nó còn sống, là cái lông đuôi to tướng thỉnh thoảng vểnh lên trên bụng Quân Quân.

Vưu Chính Bình và Úc Hoa đã phải tách ra, bọn họ thậm chí luyến tiếc đem tầm mắt từ trên mặt đối phương dời đi, bọn họ đã tách ra rất nhiều rất nhiều năm, nhưng mà thời gian cũng chỉ là trôi qua vài phút.

Thế giới thực vừa xảy ra một trận chiến lớn, bất động sản mà Hoàn Tử Hư mới vừa mua đã bị đổ nát đến rối tinh rối mù, giống như có một đoàn làm phim đang quay Transformers ở đó, một bộ xương khô máy móc khổng lồ xuất hiện trong khu đó; một vụ tai nạn ô tô liên hoàn xảy ra bên bờ hồ vùng ngoại ô; trong công viên giải trí thì mọc lên những tòa núi cao; công viên trung tâm nói sẽ mở cửa vào ngày mai thì đã có một trận tuyết rơi dày hiếm có vào mùa thu trong 10.000 năm qua, đem toàn bộ công viên trung tâm đông cứng thành một tảng băng, điều này đều khiến cho mọi người kinh ngạc.

Cũng may cục trưởng Tiêu kịp thời thông báo cho các bộ phận liên quan cắt đứt internet và các thiết bị liên lạc trong khu Húc Dương, tin tức này hẳn là không được truyền ra ngoài, nhưng mà ký ức đều lưu lại trong vô số người, đoạn video cũng được ghi lại trong điện thoại, khuôn mặt điêu khắc băng giá của trợ lý cảnh sát Vưu Chính Bình và Sầm Tiêu đều bị chụp lại.

Có hơn ba triệu nhân khẩu thường trú trong khu Húc Dương, ít nhất có năm sáu trăm ngàn người tận mắt nhìn thấy hoặc nghe thấy cảnh tượng này, cái sọt này lớn đến nỗi cho dù Lạc Hoài có năng lực thu hồi trí nhớ cũng không có khả năng hoàn thành một khối lượng công việc lớn như vậy trong khoảng thời gian ngắn.

Hơn nữa việc ngắt kết nối internet và thông tin liên lạc chỉ là biện pháp tạm thời, vượt quá một tiếng đồng hồ sẽ gây tổn thất vè tài chính, kinh tế và anh ninh công công trong toàn bộ khu vực, nhiều nhất là nửa tiếng đồng hồ, nhất định phải khôi phục internet và thông tin liên lạc.

Ngay cả khi toàn bộ Tổ Chức Thủ Hộ Hoa Hạ được điều động, toàn bộ khu Húc Dương và các khu vực lân cận, các cơ quan chính phủ, bộ công an, viện kiểm sát và các cơ sở hành chính hệ thống pháp luật, các cơ sở biên chế và các cơ sở biên chế lâm thời đều được đưa vào xử lý, thì cũng còn lâu mới giải quyết được vấn đề trong khoảng thời gian ngắn như vậy.

"Đội trưởng Vưu, dị năng của Hoàn Tử Hư đã thức tỉnh, có thể tiến hành tẩy não theo nhóm, cục trưởng ra lệnh cho chúng ta đưa cậu ấy đến đồn cảnh sát để tìm cảnh sát an ninh mạng nhằm thay đổi "tiềm thức" của những người trong cuộc trong toàn bộ khu Húc Dương thông qua phương pháp phát bao lì xì, anh có phải đến tiểu khu hay không, chỗ đó là nơi cách cậu ta gần nhất đó? Nếu anh tìm được Quân Quân thì hãy lập tức đi tụ hợp với Hoàn Tử Hư đi." Giọng nói của Sầm Tiêu vang lên từ máy truyền tin.

Thanh âm thông báo nhiệm vụ đã đánh thức Vưu Chính Bình và Úc Hoa khỏi niềm vui đoán tụ, Vưu Chính Bình nhất định phải đi công tác, hơn nữa khu Húc Dương xảy ra một sự kiện lớn như vậy, ban lãnh đạo của Tổ Chức Thủ Hộ Hoa Hạ có khả năng đều sẽ tập trung ở khu Húc Dương, trong tương lai nói không chừng sẽ mở hợp liên lục từ nửa tháng đến một tháng, khả năng...... Sẽ không nhìn thấy được mặt nhau.

Làm sao bây giờ đây? Vưu Chính Bình nắm chặt tay Úc Hoa, hoàn toàn không muốn buông ra.

"Em...... Khả năng sẽ rất bận, em......" Vưu Chính Bình không biết nên nói như thế nào, cậu căn bản nói không nên lời.

"Sao em không nhờ anh xóa bỏ ký ức của toàn bộ người dân cũng như khôi phục lại những tổn thất?" Úc Hoa hỏi, "Em biết anh có thể làm được mà."

Vưu Chính Bình nói một cách đương nhiên: "Đây là công việc của người thủ hộ."

Dù Úc Hoa có mạnh đến đâu, Tổ Chức Thủ Hộ cũng chưa từng nghĩ đến việc dựa vào người áo đen, càng chưa từng nghĩ đến việc nhờ anh giúp đỡ. Thậm chí dưới sự công kích của năm kẻ phá hoại cùng một lúc vào lú trước, Tổ Chức Thủ Hộ cũng có thể chống đỡ cho đến khi cứu viện đến, chiến thắng nhóm kẻ phá hoại. Chỉ là nếu Úc Hoa không ra tay, thì sẽ có nhiều người bị thương và bị giết, cho nên Tổ Chức Thủ Hộ vô cùng biết ơn người áo đen, sẵn sàng giao phó tín nhiệm ở một trình độ nhất định, nhưng sẽ không cưỡng cầu muốn đối phương kết thúc công việc.

Những người thủ hộ của thế giới này cũng giống như quy tắc của bọn họ, trao đổi, thỏa thuận, độc lập, sẽ không quá mức ỷ lại vào cường giả, đem tất cả hy vọng đè nặng trên một người, hạ thấp tôn nghiêm nhờ anh cứu viện; nhưng đối mặt với lòng tốt và sự giúp đỡ của anh, cũng sẽ không cố chấp bài xích, sẽ không vì hành động nhất thời theo cảm tình cự tuyệt sự cứu viện mà hại chết người thường, càng sẽ không lấy oán trả ơn, qua cầu rút ván.

Bọn họ sẽ nghiêm trị những kẻ phá hoại xâm phạm thế giới, cũng sẽ dưới sự giúp đỡ của nhóm người Chân Lê, thu Chân Lê trở thành người thủ hộ.

Không kiêu ngạo không siểm nịnh, đại khái chính là một đám người như vậy.

"Cho dù em không nhờ anh, anh cũng muốn giúp một chút." Úc Hoa vươn hai ngón tay, "Thứ nhất, việc này có thể giảm bớt khối lượng công việc của em, để em có thể kết thúc tăng ca về nhà sớm một chút; thứ hai......"

Anh lấy điện thoại ra, nhảy ra tin nhắn cuối cùng của Hoàn Tử Hư trong sổ địa chỉ, hắn nói với Úc Hoa, ba tháng sau các nhà quảng cáo sẽ gọi để trả phí quảng và hoa hồng trong lần phát sóng trực tiếp cuối cùng.

Các khoản tiền khất nợ đều là điều phổ biến đối với các công ty, nhưng sau khi Úc Hoa liệ hệ với những nhà quảng cáo, anh đã biết rằng các khoản thanh toán sẽ được trả trong ba ngày.

Ba ngày, ba tháng...... Khả năng lừa trên gạt dưới của Hoàn Tử Hư thật sự rất mạnh.

Úc Hoa ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà bị sụp đổ, cười lạnh một chút, một tòa nhà tốt như vậy, bị sụp thật là đáng tiếc.

"Anh không cần phải quá miễn cưỡng bản thân." Vưu Chính Bình nói, "Tụi em có thể xử lý."

Úc Hoa xoa đầu cậu: "Anh chưa bao giờ miễn cưỡng chính mình."

Trong những ngày bình thường, chờ đợi Tiểu Vưu tan tầm về nhà, cũng là một loại niềm vui.

Đương nhiên, chờ đợi rất nhàm chán, áp bức nhân viên một chút, coi như một sự mua vui đi.

Trước khi Úc Hoa đi vào thế giới này, anh đã một lần nữa phong ấn lại hệ thống, nhưng sau dòng thời gian mười lăm năm, ở thời gian hiện tại cũng đã mở khóa 50%, cũng đủ để thiết lập quy tắc.

"Bút viết quy tắc" bắt đầu viết trên không trung ——

Bổ sung quy tắc một, vì "Người dân" không bị thiệt hại trong "Chiến tranh" nên những gì được coi là "Chiến tranh" không thể ảnh hưởng đến "Người dân", ngoại trừ ảnh hưởng về thiệt hại, tác động còn bao gồm tất cả các yếu tố liên quan đến tri giác, trí nhớ, sự thay đổi của thế giới khách quan (thiệt hại về tài sản do "chiến tranh", video và âm thanh, v.v) và "Chiến tranh";

Bổ sung quy tắc hai, các "Chiến sĩ" rắp tâm bất lương đều sẽ bị tước đoạt vũ khí sau trận chiến;

Bổ sung quy tắc ba, sau chiến tranh, mọi người dân đều có thể nhìn thẳng vào "Bạo quân".

Ba quy tắc với sức mạnh của Úc Hoa lan rộng ra khắp khu Húc Dương, hợp nhất với sức mạnh quy tắc mà Úc Hoa đưa ra lúc trước, nhanh chóng thay đổi thế giới.

Những tòa nhà mới bị sập không ngừng được phục hồi, những ngọn núi nhỏ trong công viên giải trí được khôi phục, con đường quốc lộ quanh hồ nước vùng ngoại ô được phục hồi, những chiếc xe bị lật trở nên mới tinh như chưa có chuyện gì xảy ra, băng tuyết trong công viên trung tâm tan ra vào đi vào hồ nhân tạo mới được mở rộng.

Mọi video và âm thanh trong điện thoại di động của mọi người đều bị xóa bởi một thế lực bí ẩn nào đó, tất cả những người thường trong khu Húc Dương đều đồng thời sửng sốt một giây.

Một giây trôi qua, tài xế đang tắc đường ở ngã tư bấm còi inh ỏi, vươn đầu tra ngoài cửa sổ mắng một trận: "Không phải chỉ là xuất hiện cầu vồng sau cơn mưa thôi sao, đến nỗi còn xuống xe chụp hình? Có biết luật sao thông không đó? Phía trước là đèn đỏ kia kìa!"

Tất cả mọi người đứng ven đường quay video đều không hiểu ra làm sao, bọn họ nhìn thời gian trên điện thoại, nhất thời kinh hãi đến biến sắc, tình huống gì thế này, bọn họ thế nhưng đi nhìn cầu vồng trong vòng nửa tiếng? Điên rồi sao? Còn có rất nhiều việc cần phải làm đó!

Trong tích tắc mọi người đón con tan học, đi ăn tối, đi làm ca đêm, hẹn hò, về nhà nấu cơm...... Tất cả mọi người trở về vị trí cũ, toàn bộ thành phố trở nên rục rịch.

Bởi vì thiếu hụt nửa tiếng đồng hồ, có rất nhiều người đã trễ hẹn, bọn họ hoảng loạn lấy điện thoại ra gọi, nhưng internet trong khu Húc Dương còn chưa được thông, một đám người lại chửi bới internet xối xả.

"Có thể nói với cục trưởng Tiêu kết nối internet được rồi, nếu không các bộ phận liên quan sẽ chìm trong bóng tối đó." Úc Hoa nói.

"À à." Vưu Chính Bình liên tục gật đầu.

Cậu vừa mới lấy máy truyền tin ra, giọng nói của Sầm Tiêu lại vang lên: "Đội trưởng Vưu, không cần đi tìm Hoàn Tử Hư nữa, khu Húc Dương đều trở lại bình thường rồi, cục trưởng Tiêu đã thông báo cho các bộ phận liên quan kết nối internet và tín hiệu liên lạc rồi, mọi người mau về căn cứ mở họp, Liên Vũ Phàm hẳn là ở gần chỗ anh đó, ở chỗ anh ta có xe về căn cứ đó, anh đi tìm anh ta đi."

"Không cần thông báo." Vưu Chính Bình ấn tắt máy truyền tin, "Nhưng em vẫn phải đi họp, nhưng mà có thể thời gian tăng ca sẽ ngắn hơn một chút, chắc hai ba ngày là có thể về nhà rồi."

Úc Hoa khẽ thở dài, quả nhiên là bất cứ khi nào, Sầm Tiêu đều là người lóe sáng như thế, đây là thiên phú của người thủ hộ mang năng lực hệ lửa sao?

"Về chuyện của người mặc áo choàng đen, em......" Vưu Chính Bình nhìn về phía Úc Hoa, trưng cầu ý kiến của anh.

Úc Hoa nói: "Anh chỉ là một nhân viên bình thường muốn gây dựng sự nghiệp, là một đầu bếp của gia đình mà thôi. Còn về việc người áo đen có muốn nói thân phân của mình co tổ chức biết không, thì để cho anh ta tự quyết định đi."

Vưu Chính Bình hiểu ý Úc Hoa, vẫn chưa đến thời điểm tiết lộ thân phận.

Trước đó, bọn họ còn có thể hưởng thụ một chút mấy ngày yên bình.

Vưu Chính Bình còn muốn nói điều gì, điện thoại lại vang lên, kết nối điện thoại, là Liên Vũ Phàm.

"Đôi trưởng Vưu, gửi cho tôi địa điểm cụ thể đi, tôi tới đón cậu." Liên Vũ Phàm nói.

"Không cần, cậu gửi địa điểm cho tôi, tôi đi tì cậu." Vưu Chính Bình nói xong thì tắt điện thoại.

"Đi thôi." Úc Hoa nhẹ giọng nói.

"Cái kia...... Em sẽ nuôi anh, được không?" Vưu Chính Bình nắm tay Úc Hoa, lưu luyến nói.

"Hả?" Hai hàng chân mày anh khí của Úc Hoa đồng thời nhích lại giữa chân mày.

"Đúng vậy, thực ra lương của em rất cao, tiền của nhiệm vụ và tiền trợ cấp nữa, lương một năm không có trăm vạn thì cũng có mấy chục vạn, trong tương lai khi xuất ngũ, em có có thể nhận được phí an trí và một ngôi nhà 80 mét vuông...... Không đúng, em là cấp bậc đội trưởng, cho nên sẽ có nhà ở diện tích 100 mét vuông," Vưu Chính Bình có chút ngượng ngùng mà nói, "Cho nên thực ra tiền lương của em rất cao, em còn có một khoản tiền tiết kiệm hơn 300 vạn, cũng đủ để trả tiền vay mua nhà, em cũng sẽ tiếp tục có thu nhập."

"Cho nên?" Úc Hoa càng nghe càng cảm thấy đãi ngộ của Tổ Chức Thủ Hộ quả thực không tồi nha.

"Cho nên anh không cần phải đi làm, em cũng có thể nuôi được anh! Anh chỉ cần ở nhà làm đồ ăn ngon cho em là được!" Vưu Chính Bình nhanh chóng nói xong lời này rồi hôn lên mặt Úc Hoa, khiêng Quan Thiều Quang và Quân Quân đang bất tỉnh nằm trên đất, vội vàng chạy nhanh như chớp.

"Áu áu áu áu!" giám đốc Hus giả chết thế nhưng thấy Vưu Chính Bình cũng mang Quân Quân đi mất tiêu, nhảy dựng lên cắn sợi dây trong miệng rồi đuổi theo.

Khi có mấy người đi ngang qua tiểu khu, ông chú quản lý vươn đầu nói: "Cảnh sát trẻ, chú nói Quân Quân không rời khỏi tiểu khu rồi mà, nè, cậu mang đứa nhỏ đi chỗ nào vậy? Con Husky nàu nhà nào nuôi thế? Huấn luyện như thế nào vậy?"

Úc Hoa đứng trong tiểu khu trở nên sôi động, cong khóe miệng, lại lập tức trở nên nghiêm túc.

Được nuôi thì có gì tốt.

Khụ khụ, nghe có vẻ rất tuyệt vời.

- ----------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường lâu rồi không gặp ——

Úc Hoa: Tiểu Vưu làm thêm giờ, tôi không vui, tôi sẽ tra tấn nhân viên.

Úc Hoa: Tiểu Vưu muốn nuôi tôi, tôi rất vui, và tôi cũng muốn tra tấn các nhân viên.

Úc Hoa: Làm thế nào để tra tấn nhân viên đây ta?

Úc Hoa liếc nhìn tòa nhà bị sập: Không, tòa nhà này không thể bị sập, nếu sập rồi cũng không có cái cớ nữa.

Vì vậy, tòa nhà bị sụp đổ vẫn đứng nguyên si tại chỗ.

Hoàn Tử Hư: ĐM, có phải tôi đã cứu các nhà doanh nghiệp và chủ sở hữu của tòa nhà mới đó không?

Bình luận

Truyện đang đọc