QUÝ NGÀI SẦU BI MUỐN SỐNG BÌNH YÊN

Úc Hoa nhìn thấy dáng vẻ thành thạo của tóc bảy màu, trong lòng có chút không muốn chịu thua.

Nói thật, rơi xuống chính là axit mạnh, phải chết là điều không thể nghi ngờ, năng lực còn bị phong ấn, đổi thành ai cũng đều sẽ sợ hãi. Nỗi sợ hãi sẽ khiến cho hô hấp của con người gấp gáp hơn, đẩy nhanh quá trình tiêu hao năng lượng. Dưới sự kích thích của adrenaline, sức mạnh phát huy lúc đầu có thể lớn hơn trước, nhưng một trò chơi thể lực cần phải ăn 50 cái bánh quy, di chuyển quanh dây thép ít nhất 2500 mét và ít nhất 49 mét giữa các dây thép, là một trò chơi đòi hỏi sức bền, sức mạnh được kích phát từ nỗi sợ hãi không thể tồn tại lâu đến như vậy.

Sau khi sấm quan giả vượt qua mười cấp độ đầu tiên thì thể năng được cải thiện, thể lực cũng rất mạnh, nhưng cũng không mạnh đến mức có trình độ biến thái như vậy.

Úc Hoa cũng đã thở hồng hộc sau khi ăn bánh quy thứ 40, còn tóc bảy màu thì lướt qua chiếc bánh quy thứ 50, đến bên cạnh cổ vũ cho Úc Hoa.

"Cố lên! Không còn nhiều bánh quy nữa, anh có thể mà!" Đôi mắt tóc bảy màu sáng ngời, tràn ngập tín nhiệm đối với Úc Hoa.

Bọn họ là đối thủ, cho dù Úc Hoa đưa ra kiến nghị với tóc bảy màu thì anh cũng duy trì sự cảnh giác. Trong trò chơi này, rõ ràng so với việc ăn bánh quy ở khoảng cách 2500 mét giữa các dây thép thì việc tấn công đối thủ ở khoảng cách từ 49 – 99 mét hiển nhiên là nhẹ nhàng hơn. Kết quả của việc ăn bánh quy có khả năng là vừa bị suy nhược thể lực, vừa có thể phải chịu thua, xử lý đối phương mới là phương pháp dễ dàng nhất để chiến thắng.

Trong lòng Úc Hoa rõ ràng, nếu chỉ còn một lần được sống, con người sẽ chọn cho chính mình phương pháp nhẹ nhàng để giành lấy chiến thắng. Nhưng nếu là có một con đường sống cho cả hai người, chỉ cần không phải là người chống đối xã hội, thì phần lớn mọi người sẽ chọn phương pháp khó khăn hơn nhưng đôi bên cùng có lợi.

Lương tâm khi đối diện với sống chết có thể không đáng để nhắc tới, nhưng ảnh hưởng của nó đối với con người chắc chắn là không đến nỗi nào.

Anh vốn là muốn đối thủ phương định trước, nếu như đối phương đáp ứng, sau đó sẽ bàn bạc tìm phương thức chiến thắng. Nhưng mà tóc bảy màu rõ ràng có thực lực để giành chiến thắng tuyệt đối, như vẫn sẵn sàng chờ đợi phương pháp của anh.

Anh ấy đúng là một người lương thiện. Úc Hoa thầm nghĩ ở trong lòng.

Chắc hẳn những người đã từng chạy đường dài đều có cảm giác này, khi bạn kiệt sức, nếu như có một ai đó ở bên cạnh cùng chạy với bạn, cũng vì bạn mà hò hét cố lên thì sức bền và thể lực của bạn cũng sẽ được tăng lên rất nhiều, đây chính là sức mạnh của việc kề vai chiến đấu.

Có một mái tóc bảy màu sặc sỡ làm bạn bên cạnh, Úc Hoa thuận lợi ăn hết 49 chiếc bánh quy, đi đến trước mặt chiếc bánh quy thứ 50.

Tóc bảy màu treo đối diện với Úc Hoa, chiếc bánh quy nỏ với bán kính 1 cm lay động giữa hai người.

"Phương pháp của tôi chính là......"

Ngay khi Úc Hoa định nói ra phương pháp của mình, liền nhìn thấy tóc bảy màu ở phía đối diện đang cắn một ngụm bánh quy, ngậm bánh tiến đến gần anh.

Úc Hoa ngay lập tức hiểu được ý đồ của đối phương, nhưng rõ ràng anh không phải có ý này, hiển nhiên là đối phương đã hiểu lầm.

Chính mà hiện tại, tóc bảy màu đã bắt đầu ăn bánh quy thứ 50, nếu anh không phối hợp, vậy thì anh sẽ thật sự thua.

Nhìn bờ môi càng ngày càng gần, Úc Hoa nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cắn nửa chiếc bánh quy còn lại.

Xúc cảm mềm mại truyền đến, tim Úc Hoa đập như trống bỏi, ngũ quan lập tức phong bế, chỉ còn lại tiếng tim đập "Thình thịch" ở bên tai và độ ấm ở trên môi.

Thật lâu sau, một nửa chiếc bán quy tan ra trong miệng, Úc Hoa mở mắt ra trong hương vị ngọt ngào của chiếc bánh quy, lùi về sau một bước, quay mặt đi nói: "Ý của tôi là, làm rớt chiếc bánh quy thứ 50 hoặc làm đứt sợi dây théo treo nó, để chiếc bánh quy rơi vào trong axit mạnh, như vậy mỗi người chúng ta ăn được 49 cái, là thế hoà, hoặc là chẳng phân biệt được thắng bại, chia đều phần thưởng, hoặc là cùng thua, không ai có thể thắng được phần thưởng. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, chúng ta cũng đã không trái với quy tắc, sẽ không rơi vào axit mạnh, hai ta đều có thể sống sót."

"Thật sao? Thì ra anh có ý này nha." Giọng nói của tóc bảy màu có chút ngốc, còn ẩn chứa một chút thất vọng.

"Trong trò chơi này, ngoại trừ phương pháp mà anh nói, còn có biện pháp thứ ba để giành chiến thắng." Một tay Úc Hoa nắm lấy dây thép, tay kia lấy một con dao mỏng như cánh ve từ sau thắt lưng.

Anh tùy tay ném lưỡi dao vào phía trong cùng, dây thép theo đó bị đứt.

"Trong trò chơi quyết đấu này có một vấn đề, hệ thống tuyên bố rằng không thể sử dụng dị năng, nhưng không có hạn chế về đạo cụ." Úc Hoa nói, "Đây là một trong những đạo cụ mà tôi đã tích trữ được trong các cấp độ trước, "lưỡi dao chém sắt như chém bùn", đạo cụ sử dụng một lần, mỗi một lưỡi dao chỉ có thể sử dụng một lần. Cách thực sự để giành chiến thắng là ném lưỡi dao từ vị trí của tôi, anh tùy ý chọn một sợi dây thép ở phía trước mặt. Bánh quy cần phải ăn theo số thứ tự, chỉ cần là dựa vào sợi dây bên người, mặc kệ dây nào đứt gãy thì cũng không được bỏ số thứ tự để ăn, mất đi một cái chính là kết cục thất bại."

"Là như thế này sao?" Tóc bảy màu cầm lấy lưỡi dao trong tay Úc Hoa, "Vậy nếu tôi lựa chọn không ăn bánh quy mà là giết chết anh thì sao?"

Úc Hoa nói: "Sau khi tôi phá hủy một chiếc bánh quy, tôi sẽ tiếp tục ném dao không ngừng nghỉ cắt đứt mười sợi dây thép gần đó. Chúng ta chỉ có thể di chuyển dựa vào dây thép, dưới tình huống không dùng dị năng, khoảng cách 10 mét chính là sự hiểm yếu, đối thủ phải thua không thể nghi ngờ."

"Như vậy lưỡi dao này cũng chỉ là sự trùng hợp đi? Anh là có vận khí tốt mới mang theo lưỡi dao này." Tóc bảy màu nói.

Úc Hoa lắc đầu: "Không phải, hệ thống biết rõ trên người sấm quan giả có đạo cụ gì, nó tuyệt đối là nhắm vào sấm quan giả để thiết kế ra một trò chơi thích hợp. Hai bên quyết đấu nhất định sẽ có át chủ bài riêng, ai đủ tàn nhẫn và đủ nhanh là có thể thắng lợi."

"Nhắc mới nhớ, trên người tôi có mang theo một khẩu súng bắn nước mà không biết phải sử dụng như thế nào." Tóc bảy màu cũng lấy ra một khẩu súng nước đồ chơi từ phía sau thắt lưng, cậu nhắm vào một sợi dây thép ở đằng xa, bóp cò súng, một dòng axit mạnh phun ra, làm đứt sợi dây thép ở phía xa.

Tóc bảy màu ngẩn ngơ, cậu ném súng nước về phía Úc Hoa: "Anh nói đúng, xác thật như thế. Nhưng anh đã không lợi dụng thời điểm tôi ăn bánh quy mà ra tay, mà là trơ mắt nhìn tôi ăn xong 49 chiếc bánh quy."

"Bởi vì nếu như anh có ý đồ ăn chiếc bánh quy thứ 50, tôi vẫn có thể kịp thời ra tay cắt đứt sợi dây thép. Cho dù anh có thể đổi sang một sợi dây khác ngay lúc sợi thép đó bị cắt đứt thì anh cũng không thể nhảy qua số 50, trực tiếp từ số 49 đến số 51. Chỉ cần số 50 bị tiêu diệt, tôi vẫn có thể cùng anh đàm phán lại một lần nữa, trên lưng gánh một mạng người, vẫn là thế hoà." Úc Hoa đột nhiên đỏ mặt.

Anh luôn là một người giỏi về tính toán, khi anh nghe được quy tắc thì đã nghĩ ra được vô số phương pháp. Nhưng cái người trước mặt này, xuất bài chẳng như lẽ thường một chút nào.

Nghĩ đến đây, Úc Hoa mím môi dưới.

"Như vậy thì anh cũng đang chấp nhận rủi ro." Tóc bảy màu nói, "Anh sẵn sàng từ bỏ phương pháp tất thắng, mạo hiểm tin tưởng đối thủ, anh muốn làm cái gì?"

"Tôi muốn tìm một người bạn đồng hành," Úc Hoa nói, "Có thể cùng nhau vượt cấp, nắm tay cộng tiến, hỗ trợ lẫn nhau trong trò chơi sinh tử này và không phản bội bạn đồng hành của nhau, nếu như không mạo hiểm thì sao có thể tìm được người đáng để tin tưởng?"

Hệ thống dường như không muốn hai người tiếp tục nói chuyện phiếm, căn phòng nhanh chóng khôi phục bình thường, biến trở về thành căn phòng màu trắng như lúc đầu, Úc Hoa buông tay ra, lòng bàn tay đã bị siết đến đỏ bừng, trên cánh tay cũng có những vết thương do bị căng cơ ở các mức độ khác nhau.

Úc Hoa không quan tâm đến những vết thương này, mà là nhiệt tình nhìn tóc bảy màu: "Anh có đồng ý làm bạn đồng hành với tôi không?"

"Tôi đồng......"

Tóc bảy màu còn chưa kịp nói xong thì đã nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống: "Số lượng bánh quy hai bên ăn là như nhau, không phân biệt thắng bại, phần thưởng được chia đều, phần ăn cho trận đấu này sẽ được chia đều cho cả hai đội."

Sau khi thanh âm máy móc nhắc nhở này kết thúc, Vưu Chính Bình với mái tóc bảy màu đã bị đưa về lại đội ngũ, cậu tháo mặt nạ xuống, vẻ mặt tiếc nuối vì không thể nhìn thấy Úc Hoa lúc trẻ thêm vài lần nữa.

Hương vị của bánh quy vẫn còn đọng lại, Vưu Chính Bình liếm môi đầy dư vị.

Lúc này một người có sắc mặt cổ quái đứng trước mặt Vưu Chính Bình, nghi hoặc nói: "Lần quyết đấu này sao lại rút trúng cậu chứ, căn cứ vào lịch sử, tôi mới là tuyển thủ trong cuộc đọ sức lần này."

Người này chính là Quan Thiều Quang!

Vưu Chính Bình tức khắc kinh ngạc, cậu hung hăng dùng một quyền đánh vào mặt Quan Thiều Quang, tức giận nói: "Vậy cho nên đáng lẽ anh là người ăn chiếc bánh quy thứ 50 với Úc Hoa sao?"

Trong thế giới này, sấm quan giả ở các nhóm khác nhau không thể tổn thương đối thủ bằng phương thức bạo lực khác với quy tắc, nhưng nếu trong một nhóm thì không có hạn chế, Vưu Chính Bình có thể không kiêng nể gì mà tẩn Quan Thiều Quang một trận.

Lúc này đây Quan Thiều Quang dường như không còn là hình chiếu quá khứ, hắn bị Vưu Chính Bình cưỡi trên người rồi hung hăng cho mấy cú đám, phải dùng đạo cụ đặc thù mới miễn cưỡng chạy thoát, trên mặt mất đi vẻ bình tĩnh thong dong, có chút dồn dập nói: "Cái gì mà cùng nhau ăn bánh quy? Lúc đó tôi và Úc Hoa cũng đã nghĩ ra biện pháp như vậy, hắn thì dùng dao bay cò tôi thì dùng súng nước bắn trúng chiếc bánh quy thứ 50, đạt thành kết cục hòa một trận."

"À." Vưu Chính Bình vốn đang muốn đánh Quan Thiều Quang một trận để giải hận thì bình tĩnh trở lại, cậu sửa sang lại quần áo, giả bộ làm dáng vẻ tôi đây là người văn minh.

Miễn là không ăn chung một chiếc bánh quy thì nói cái gì cũng được.

"Súng bắn axit mạnh? Là thứ này sao?" Vưu Chính Bình lấy khẩu súng nước kia ra hỏi.

Cậu mới bước vào thế giới nhò này chưa được một ngày, mới vừa xông vào thì đã thấy tên mình xuất hiện trên màn hình lớn, kêu cậu đi thi đấu. Cậu mơ mơ hồ hồ mang mặt nạ vào rồi bị truyền tống đến căn phòng quyết đấu, cho đến bây giờ đối với nhan sắc và mái tóc của mình cũng chưa hề biết gì cả.

"Ngay cả đạo cụ cũng bị cậu đoạt mất, rốt cuộc thì cậu là ai?" Giờ phút này Quan Thiều Quang đứng trước mặt Vưu Chính Bình thoạt nhìn chỉ mới 18 19 tuổi, vẫn còn rất trẻ, ánh mắt cũng rất thanh triệt. Không giống như người đàn ông mặc đồ đen nhìn thấy trong tiểu khu với ánh mắt vô cùnng tĩnh mịch không nhìn thấy một chút sự sống nào.

"Anh và Quan Thiều Quang bên ngoài chẳng lẽ không có cách nào liên hệ được với nhau sao?" Vưu Chính Bình hỏi, "Anh có ký ức của tương lai không?"

Quan Thiều Quang nói: "Tôi là người tạo ra quy tắc trong thế giới nhỏ này, đương nhiên là có ký ức. Chỉ là chịu hạn chế bởi quy tắc thời gian, năng lực hiện tại của tôi cũng đã trở về với sức mạnh của cấp độ này."

"Năng lực của tôi là...... Hả?" Lúc này Vưu Chính Bình mới có thời gian để kiểm tra năng lực của mình, đã lui về trình đồ trước khi gặp Úc Hoa, chỉ có hai không gian, một dùng cho người một dùng cho vật, không có không gian thứ ba có thể thay đổi hình dáng theo ý muốn, không có không gian thứ hai để dịch chuyển tức thời, căn bản không nói đến quy luật sức mạnh.

Quan Thiều Quang cười lạnh một chút: "Cái thế giới nhỏ này được xây dựng với mục tiêu của Úc Hoa, tất cả trạng thái của mục tiêu sẽ quay về trạng thái của quá khứ, những người bên ngoài mục tiêu sẽ bị ngừng lại trước khi mục tiêu ngừng hồi tưởng."

Thì ra là vậy.

"Vậy thì Tiểu Hus và Quân Quân cũng sẽ trở lại trạng thái trước khi gặp Úc Hoa?" Vưu Chính Bình hỏi.

"Bọn họ không phải, bọn họ tiến vào thế giới nhỏ này trước Úc Hoa, trạng thái không có bị ảnh hưởng." Quan Thiều Quang trước mắt còn rất trẻ, không giống như cái người lải nhải bên trong tiểu khu kia, không thể hỏi ra một câu hữu dụng.

"Cho nên hiện tại là, Quân Quân và Tiểu Hus nhớ rõ mọi thứ, nhưng Quân Quân chưa chắc đã biết tại sao mình đi vào thế giới này, em ấy có khả năng nghĩ rằng bị đang xuyên qua giống như truyện cổ tích. Tôi thì quay ngược lại thời điểm khi tôi gặp Úc Hoa, còn anh thì mang theo ký ức đi vào cấp độ này." Vưu Chính Bình phân tích.

"Đúng vậy, đây là cấp độ tôi và Úc Hoa gặp nhau, vốn dĩ tôi định giết hắn trong địa ngục axit. Tuy rằng đây chỉ là sự hồi tưởng của lịch sử, sẽ không ảnh hưởng đến hiện thực, nhưng nếu chết trong thế giới nhỏ này thì Úc Hoa cũng sẽ chết đi. Hắn quá mạnh, muốn giết chết hắn thì cũng chỉ có thể dùng phương thức này." Quan Thiều Quang nói, "Tuy rằng sức mạnh của tôi cũng bị áp chế, nhưng với sự trợ giúp của quy tắc trò chơi thì có thể xử lý hắn!"

"Bây giờ tôi sẽ giết anh!" Vưu Chính Bình lấy một con dao từ trong không gian thứ nhất ra, nhắm về phía Quan Thiều Quang.

Nhưng lúc này đây, cậu lại vồ phải khoảng không, một dao chém xuống, không ngờ lại trúng hình chiếu quá khứ, khi Quan Thiều Quang nói chuyện với Vưu Chính Bình, lợi dụng Vưu Chính Bình muốn thu thập tin tức để kéo dài thời gian, nhân cơ hội chạy trốn, chỉ để lại một hình chiếu quá khứ.

"Anh thật sự là quá âm hiểm." Vưu Chính Bình một kích không trúng, có chút bực bội nói.

"Là tôi thất sách," Quan Thiều Quang nói, "Sau khi hình chiếu năng lượng quá khứ bị tiêu tán, bản thể mới có thể thu được tin tức từ hình chiếu, khi cậu tiến vào thế giới nhỏ, tôi cũng mới vừa vặn biết rằng có một người đang tới."

Dù sao cũng không đán được Quan Thiều Quang, Vưu Chính Bình đơn giản thu hoạch được một chút thông tin: "Mục đích của anh là gì?"

"Hoặc là giết Úc Hoa, hoặc là ép hắn mở khóa giết chết tôi." Quan Thiều Quang nói, "Tôi chọn thời điểm này bởi vì đây là cấp độ tôi và hắn gặp nhau, chúng tôi đã từng trong địa ngục axit không mưu mà hợp, đồng ý quan điểm của đối phương. Nhìn thấy mục đích của hệ thống, mang theo các thành viên trong nhóm xông qua thế giới này, cũng trở thành đồng minh trong không gian hệ thống."

"Hai người các anh từng là bạn đồng hành cùng chí hướng, anh là bị hệ thống ép buộc nên mới phải không thể không giết anh ấy sao?" Vưu Chính Bình khó hiểu nói.

Vưu Chính Bình nghĩ, người như Úc Hoa, càng hiểu sẽ lại càng thích, làm sao có thể giét chết anh ấy được? Quan Thiều Quang nhất định là bị hệ thống khống chế, giống như những sấm quan giả khác.

"Không," Quan Thiều Quang đột nhiên lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, "Sở dĩ tôi lựa chọn thời điểm này, là bởi vì tôi đã từng khao khát quay ngược về thời gian này vô số lần, khát vọng nếu có thể giết chết Úc Hoa trong lần đầu gặp mặt thì tốt rồi."

"Tại sao?" Vưu Chính Bình hoàn toàn không thể hiểu được suy nghĩ của Quan Thiều Quang, trong mắt cậu, bạn đồng hành là những người chiến hữu giống như Sầm Tiêu, Lạc Hoài, có thể đọ sức với nhau, có thể đùa giỡn với nhau, có thể xa cách nhau trong một thời gian dài không gặp nhau cũng không liên lạc, nhưng mà tuyệt đối sẽ không phản bội lẫn nhau.

Quan Thiều Quang không trả lời vấn đề của cậu, tự nói với chính mình: "Tôi chỉ là không nghĩ rằng lịch sử được thiết lập lúc đầu sẽ vì cậu mà thay đổi, cậu đã cướp đi vị trí quyết đấu của tôi, cũng cướp đi súng bắn nước của tôi, bây giờ thực lực của tôi cũng không bằng cậu.

"Cũng may thế giới nhỏ này cũng chưa kết thúc, ở thời điểm tiếp theo, tôi sẽ mạnh hơn cậu bây giờ."

Dứt lời, hình chiếu quá khứ của Quan Thiều Quang tiêu tán, Vưu Chính Bình cũng cảm giác được tốc độ chảy xung quanh không ngừng nhanh hơn, trong phút chốc, cậu đã tới một thời điểm khác.

Bình luận

Truyện đang đọc