QUÝ PHI TRỌNG SINH THÀNH CUNG NỮ

 

Đây là lần đầu tiên Thẩm Khinh Trĩ tỉnh dậy ở Càn Nguyên cung.

Nàng vùng vẫy thoát khỏi giấc mơ hỗn loạn, đợi đến khi hoàn toàn tỉnh táo, mới nhận ra mình đang ở Càn Nguyên cung.

Đêm qua nàng mơ thấy rất nhiều cảnh tượng kiếp trước, những người đã chết từ lâu lần lượt hiện ra trước mắt nàng, giống như nàng đang sống lại cuộc sống nhung lụa của nữ nhi thế gia ở Đại Hạ ngày trước.

Thẩm Khinh Trĩ nhìn thấy bản thân dần trưởng thành, đọc sách biết chữ, cưỡi ngựa rong ruổi, sau đó lại khoác lên mình bộ y phục lộng lẫy bước chân vào cung đình. Cuối cùng trơ mắt nhìn gia tộc sụp đổ, chỉ còn lại một mình nàng chết trong lãnh cung.

Nhớ lại tất cả những chuyện đã qua, Thẩm Khinh Trĩ cảm thấy ngực đau nhói, đã nhiều năm trôi qua, thời gian dài đến mức Thẩm Khinh Trĩ cứ ngỡ đã trăm năm. Nhưng một giấc mơ đêm khuya, nàng mới nhận ra, dù đã qua bao lâu ký ức năm xưa cũng sẽ không bao giờ phai mờ.

Thẩm Khinh Trĩ nằm yên lặng một lúc, nàng cũng không biết tại sao mình lại đột nhiên nhớ đến chuyện cũ, có lẽ là vì ban ngày hôm qua đã an ủi Tiêu Thành Dục, nhắc đến chuyện mẫu tử, nên nàng cũng nhớ đến phụ mẫu của mình.

Thẩm Khinh Trĩ khẽ thở dài.

Đúng lúc này, Diêu Triều Đồng canh giữ bên ngoài nghe thấy động tĩnh, vội thăm dò: “Chiêu Nghi muốn dậy rồi ạ?”

Thẩm Khinh Trĩ trả lời, Diêu Triều Đồng bèn cùng Thích Tiểu Thu hầu hạ nàng thức dậy.

Hôm qua đến đây vội vàng, Thẩm Khinh Trĩ không mang theo y phục, sáng nay vẫn mặc bộ váy áo hôm qua, được Diêu Triều Đồng hầu hạ đi ra ngoài.

“Người muốn dùng bữa sáng ở đâu ạ?”

Thẩm Khinh Trĩ suy nghĩ một chút, nói: “Đến Đông Tráo điện đi, ta thích cảnh sắc ở đó.”

Diêu Triều Đồng đáp lời, cao giọng hô: “Chiêu Nghi giá lâm Đông Tráo điện.”

Theo tiếng nàng ấy vang lên, mọi người trong ngoài lập tức bận rộn, ngự trà thiện phòng đã chuẩn bị bữa sáng từ sớm, nghe thấy Diêu Triều Đồng thông truyền, liền sai thái giám mang thức ăn đến Đông Tráo điện.

Thẩm Khinh Trĩ thong thả bước đến Đông Tráo điện, bữa sáng đã được bày biện xong xuôi.

Một thái giám hầu thiện tiến lên, giới thiệu từng món ăn mới cho Thẩm Khinh Trĩ: “Hồi Chiêu Nghi, hôm nay ngự trù đặc biệt làm món bún canh chua cay phương Nam, món này vừa cay vừa chua rất khai vị, nếu nương nương không thích, có thể thử mì lạnh trộn mè, rất vừa miệng. Ngoài ra, ngự trù còn làm bánh đường hoa quế, cơm nắm, há cảo tôm pha lê, các loại sủi cảo hấp, xin người cứ tự nhiên hưởng dụng.”

Thẩm Khinh Trĩ gật đầu, cười nói: “Các ngươi vất vả rồi, làm rất tốt, ta rất thích.”

Thẩm chiêu nghi vừa nói thích, Diêu Triều Đồng lập tức ban thưởng.

Thẩm Khinh Trĩ ngồi bên hồ cá chép, vừa ngắm nhìn bầu trời xanh thẳm và những con cá chép đỏ bạc tung tăng bơi lội, vừa chậm rãi thưởng thức bữa sáng.

Món bún canh chua cay quả thật rất ngon, nước dùng được ninh từ xương, vừa chua vừa cay, bên trên rắc một lớp thịt băm xào, ăn kèm với đậu phộng chiên giòn và rau xanh, khiến món ăn thêm phần phong phú, chỉ cần nếm một miếng là muốn ăn thêm miếng nữa.

Ngự trù đã canh đúng thời gian Thẩm Khinh Trĩ đến Đông Tráo điện, nấu bún vừa chín tới, sợi bún làm từ khoai lang đỏ, dai mềm vừa phải không hề nát, ăn rất ngon.

Ban đầu Thẩm Khinh Trĩ chỉ định nếm thử, kết quả ăn một miếng lại không dừng lại được, cho đến khi ăn hết cả bát, nàng không chỉ toát ra một lớp mồ hôi mỏng, mà cơn ác mộng đêm qua cũng bị vị chua cay của nước dùng xua tan hết.

Thẩm Khinh Trĩ thở phào nhẹ nhõm, sau khi dùng bữa sáng xong, nàng lại cho cá chép ăn một lúc, rồi mới chuẩn bị rời khỏi Càn Nguyên cung.

Cảnh Ngọc cung cách Càn Nguyên cung không xa, đi bộ một khắc là đến, Thẩm Khinh Trĩ ăn sáng no tám phần, lúc này cũng không muốn ngồi kiệu, bèn dẫn mọi người đi bộ ra ngoài.


Nàng vừa đến cửa Càn Nguyên cung, thì thấy một đoàn người đang tiến về phía này.

Thẩm Khinh Trĩ hơi khựng lại, lúc này muốn tránh cũng không kịp, liền thoải mái đứng ở cửa Càn Nguyên cung hành lễ với phụ nhân ngồi trên kiệu.

“Tần thiếp tham kiến Quý thái phi nương nương, nương nương vạn phúc kim an.”

Quý thái phi hiện giờ là thái phi, là quả phụ, nhưng bà ta vẫn mặc áo váy màu đỏ tím, trang điểm tinh xảo. Bà ta ngồi trên kiệu cụp mắt nhìn vị Chiêu Nghi trẻ tuổi đang đứng ở cửa cung, vẻ khinh thường trong mắt nhanh chóng biến mất, khóe môi lại nở nụ cười hiền từ.

Kiệu dừng lại, Phùng Mịch Nhi đỡ tay Phán Hạ chậm rãi bước xuống, sau khi đứng vững, nhìn Thẩm Khinh Trĩ ôn tồn hỏi: "Hài tử ngoan, sao ngươi lại ở đây?”

Câu hỏi này thật vụng về, phi tần đến tẩm cung của bệ hạ, ngoài thị tẩm ra còn có thể làm gì? Huống chi lúc này mới sáng sớm, Thẩm Khinh Trĩ lại từ Càn Nguyên cung đi ra, có thể thấy hôm qua nàng đã ngủ lại đó.

Thẩm Khinh Trĩ vẫn giữ nguyên nụ cười, sau khi hành lễ với Phùng Mịch Nhi xong, mới nhẹ nhàng đáp: “Hồi bẩm nương nương, tần thiếp đến Càn Nguyên cung hầu hạ bệ hạ.”

Phùng Mịch Nhi gật đầu, bước về phía trước, khi đến trước cửa Càn Nguyên cung thì dừng lại.

Lúc này Tiêu Thành Dục không có ở Càn Nguyên cung, Niên Cửu Phúc tất nhiên cũng không có ở đó, người có thể chủ sự trong cung chỉ còn Giản Nghĩa và Trịnh Như. Kiệu của Phùng Mịch Nhi vừa rời khỏi Thừa Nhân cung, đã có người đến Càn Nguyên cung bẩm báo, nên Trịnh Như hẳn là sẽ đến ngay.

Phùng Mịch Nhi chưa muốn xé rách mặt với nhi tử, bà ta đứng im ở cửa Càn Nguyên cung, Thẩm Khinh Trĩ cũng hiểu đạo lý này, nên cũng đứng chờ cùng Phùng Mịch Nhi.

“Nương nương, bệ hạ đã vào triều sớm, chưa về ạ.” Thẩm Khinh Trĩ mỉm cười nói với Phùng Mịch Nhi, dường như đang giải thích, nhưng thực chất là nói bà ta đến không đúng lúc.

Tiêu Thành Dục cứ ba ngày một đại triều, năm ngày nghỉ triều một ngày, những ngày còn lại đều là tiểu triều hội, Phùng Mịch Nhi ở trong cung hơn hai mươi năm, không thể nào không biết điều này. Bà ta chọn lúc này đến Càn Nguyên cung chắc chắn là có chuyện khác, vốn dĩ bà ta đến đây cũng không gặp được Tiêu Thành Dục, hắn cũng sẽ không đặc biệt gặp bà ta.

Ưu điểm lớn nhất của Phùng Mịch Nhi chính là da mặt dày, bà ta không biết là có hiểu hay không, vẫn cười nói với Thẩm Khinh Trĩ: “Ta biết, nhưng mấy hôm nay nghe nói hoàng nhi có chút nóng trong người, nên ta làm canh bồ câu mang đến cho hắn.”

Bà ta bày ra dáng vẻ của từ mẫu, nhưng nụ cười trên mặt không hề thay đổi.

“Hoàng nhi từ trước đến nay bướng bỉnh, quá để tâm đến triều chính,” Phùng Mịch Nhi nhìn Thẩm Khinh Trĩ, ánh mắt có chút lo lắng, “Hoàng nhi là người phải làm một hoàng đế tốt, ngày thường nếu có lạnh nhạt với các ngươi, các ngươi cũng đừng để trong lòng, hiện giờ việc triều chính quan trọng hơn.”

Đây là đang mỉa mai Thẩm Khinh Trĩ.

“Ngươi là đứa trẻ hiểu chuyện, sẽ chăm sóc hoàng nhi, đúng không?”

Thẩm Khinh Trĩ đương nhiên không để tâm, Tiêu Thành Dục triệu nàng thị tẩm, nàng coi như tìm niềm vui; hắn không tìm nàng, thì nàng an ổn sống cuộc sống của mình, hiện giờ nàng có nhiều sách muốn đọc, nhiều thứ muốn học, cuộc sống phong phú biết bao, căn bản không có thời gian để buồn rầu.

Nói cho cùng, Phùng Mịch Nhi là đang lấy mình ra để suy bụng ta ra bụng người, bà ta không thể rời khỏi sự sủng ái của tiên đế, bèn cho rằng các phi tần khác cũng như vậy.

Thật nực cười!

Thẩm Khinh Trĩ cũng học theo bà ta, nở nụ cười thoả đáng, giọng nói rất nghiêm túc: “Nương nương nói phải, tần thiếp thụ giáo.”

Hai người đang đấu đá bằng lời nói, thì Trịnh Như vội vàng chạy đến.

Vừa nhìn thấy Trịnh Như, sắc mặt Phùng Mịch Nhi liền thay đổi. Nụ cười trên mặt bà ta biến mất, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lùng căm hận: “Trịnh cô cô, ngươi ra dáng lắm.”

Trịnh Như vội vàng liếc nhìn Thẩm Khinh Trĩ, lập tức hành lễ với Phùng Mịch Nhi: “Là lỗi của nô tỳ, xin nương nương trách phạt.”

Phùng Mịch Nhi chỉ nói miệng cho sướng, bà ta không thể trách phạt cô cô hầu hạ hoàng đế bệ hạ. Phùng Mịch Nhi hừ lạnh một tiếng, trong nháy mắt lại chuyển chủ đề sang Thẩm Khinh Trĩ: "Trịnh cô cô, hiện giờ ta và hoàng nhi không thân thiết, ta đến Càn Nguyên cung ngươi không nghênh đón cũng được, nhưng Thẩm chiêu nghi là người được sủng ái, bệ hạ yêu thương nàng như vậy, nàng rời cung sao ngươi có thể không tiễn?”

Thẩm Khinh Trĩ: “……”

Thẩm Khinh Trĩ thầm than sao mình vừa rồi không cho cá ăn thêm một lúc nữa, bị Phùng Mịch Nhi dây dưa thật phiền phức, chuyện nhỏ nhặt cũng có thể lôi ra nói.

Nàng không tiếp xúc nhiều với Phùng Mịch Nhi, chỉ có lần trước ra tay giúp đỡ khi xảy ra chuyện ở Vọng Nguyệt cung, sau đó nói chuyện vài câu, hôm qua lại gặp phải cảnh tượng máu me ở Ngự Hoa Viên, Thẩm Khinh Trĩ khó mà nói rõ Phùng Mịch Nhi là người thế nào.


Nhưng hiện tại, nhìn nụ cười thoả đáng trên mặt Trịnh Như, Thẩm Khinh Trĩ liền biết bà ta chắc chắn thường xuyên đến Càn Nguyên cung gây sự, chỉ là lần nào cũng không được như ý.

Quả nhiên nghe Phùng Mịch Nhi nói vậy, Trịnh Như cũng không thèm nhìn bà ta, lập tức hành lễ với Thẩm Khinh Trĩ, thuần thục như đã trải qua rất nhiều lần: "Nô tỳ quả thật có lỗi chậm trễ, xin Chiêu Nghi trách phạt.”

Thấy Trịnh Như như vậy, Thẩm Khinh Trĩ cũng biết nên làm gì. Nàng thở dài nói với Phùng Mịch Nhi: “Nương nương, giờ phút này Trịnh cô cô chắc hẳn rất bận, hơn nữa tần thiếp chỉ là Chiêu Nghi, không dám phiền cô cô đưa tiễn, lần này bỏ qua được không?”

“Nương nương nể mặt tần thiếp một chút, được không?” Thẩm Khinh Trĩ nhìn Phùng Mịch Nhi với vẻ đáng thương.

Diễn trò, Thẩm Khinh Trĩ đã diễn nhiều năm sớm đã thành thạo, lời nói cử chỉ đều rất chuẩn xác.

Phùng Mịch Nhi không ngờ nàng lại biết điều như vậy, thấy nàng cầu xin mình liền thở dài: “Các ngươi đó, những phi tần trẻ tuổi thật là quá tốt bụng, cẩn thận sau này đám nữ quan già mồm kia leo lên đầu ngươi.”

Thẩm Khinh Trĩ cười tạ ơn: “Nương nương, tần thiếp về Cảnh Ngọc cung trước.”

Nàng lười diễn trò với Phùng Mịch Nhi nữa, nói xong liền xoay người định đi. Nhưng Phùng Mịch Nhi lại không cho nàng đi. Bà ta không quan tâm đến mọi người xung quanh, trực tiếp đưa tay ra nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Thẩm Khinh Trĩ.

Ngoài dự đoán của Thẩm Khinh Trĩ, tay Phùng Mịch Nhi rất khỏe, các khớp xương rõ ràng, giống như móng vuốt thép siết chặt cổ tay nàng.

Thẩm Khinh Trĩ dừng bước, quay đầu lại nghi hoặc nhìn Phùng Mịch Nhi: “Nương nương, đây là……?”

Phùng Mịch Nhi tiến lên một bước, kéo nàng sang một bên, dùng giọng điệu thân thiết nói chuyện: “Hài tử ngốc này, còn nhiều chuyện ngươi không biết đâu.”

Thẩm Khinh Trĩ chớp chớp mắt, lộ ra vẻ mặt hoang mang: "Chuyện gì ạ?”

Phùng Mịch Nhi nắm chặt tay Thẩm Khinh Trĩ, bà ta nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của nàng, gằn từng chữ: “Hoàng nhi sắp nạp thêm phi tần mới.”

Lông mi Thẩm Khinh Trĩ khẽ run, lộ ra vẻ kinh ngạc, cẩn thận liếc nhìn Phùng Mịch Nhi, dường như bị ánh mắt nóng bỏng của bà ta làm cho sợ hãi, vội vàng né tránh.

“Nương nương…… Người đừng nói bậy.”

Phùng Mịch Nhi đưa tay vỗ nhẹ lưng nàng.

“Hài tử ngốc, ta đang muốn tốt cho ngươi,” Giọng Phùng Mịch Nhi đầy mê hoặc, “nam nhân đều không đáng tin, hôm nay có thể yêu thương ngươi hết mực, ngày mai có thể vứt bỏ như giày rách, ta chính là ví dụ điển hình.”

Phùng Mịch Nhi siết chặt tay Thẩm Khinh Trĩ: “Người chúng ta dựa vào chỉ có thể là chính mình. Ngoài bản thân ra, còn có những người cùng cảnh ngộ.”

Phùng Mịch Nhi hỏi Thẩm Khinh Trĩ: “A Thải, ngươi thấy sao?”

Thẩm Khinh Trĩ dường như bị Phùng Mịch Nhi dọa sợ, nàng run rẩy muốn vùng vẫy, trong lúc hoảng loạn đụng trúng eo Phùng Mịch Nhi, khiến bà ta vô thức buông tay ra.

Thẩm Khinh Trĩ lập tức thoát khỏi sự kiềm chế của Phùng Mịch Nhi, liên tục lùi ba bước, mới cẩn thận ngẩng đầu liếc nhìn Phùng Mịch Nhi một cái.

Sau đó, giống như một con thỏ kinh hoàng, ánh mắt vội vã dời đi.

“Nương nương, tần thiếp không hiểu nương nương đang nói gì,” Thẩm Khinh Trĩ vừa hoang mang vừa bối rối, vội vàng hành lễ. “Tần thiếp phải về cung, tần thiếp xin cáo lui.”

Nói năng lộn xộn vài câu, nàng xoay người kéo Thích Tiểu Thu hoảng hốt chạy đi.

Phùng Mịch Nhi đứng yên tại chỗ, ánh mắt sắc bén dõi theo bóng dáng mảnh mai của Thẩm Khinh Trĩ. Dù đang hoảng loạn chạy trốn, nhưng thân ảnh vẫn tao nhã mỹ lệ.

Phùng Mịch Nhi khẽ hừ lạnh một tiếng: "Xinh đẹp thì có ích gì? Chẳng qua chỉ là món đồ chơi mà thôi.”

Bà ta khẽ thở dài, ánh mắt chuyển sang nhìn Trịnh Như: “Bổn cung tới thăm hoàng nhi. Các ngươi nếu không thể hầu hạ tốt hoàng nhi, thì để bổn cung đích thân chăm sóc.”

Trịnh Như dẫn theo nhóm cung nhân lùi sang một bên nhường đường. Họ đứng ở cổng Càn Nguyên cung, nghiêm cẩn như mọi lần trước.

Sau khi sắp xếp mọi người vào vị trí, Trịnh Như cung kính hành lễ với Phùng Mịch Nhi: “Nương nương, Càn Nguyên cung là tẩm cung của bệ hạ. Khi bệ hạ không có mặt, người ngoài không được tùy tiện ra vào. Xin nương nương thứ lỗi.”

Phùng Mịch Nhi nhướng mày, cười lạnh: “Trước kia thì không nói, nhưng hôm nay ta tận mắt thấy Thẩm chiêu nghi bước ra từ Càn Nguyên cung. Thế nào, nàng chỉ là một Chiêu Nghi thì được, còn ta, sinh mẫu của hoàng đế lại không được?”

Câu nói này Phùng Mịch Nhi ngày nào cũng dùng, Trịnh Như cũng đã quá quen với việc phải đối phó, một lần nữa hành lễ: “Hồi nương nương, Thẩm chiêu nghi tới đây là để thị tẩm. Bệ hạ có khẩu dụ, sau khi dùng bữa sáng, Chiêu Nghi sẽ hồi cung.”

Ý tứ rất rõ ràng: nếu không có khẩu dụ của bệ hạ, Phùng Mịch Nhi không thể vào Càn Nguyên cung.

Phùng Mịch Nhi vốn đã đoán trước lời này. Bà ta mặt dày, hoàn toàn bỏ qua thể diện của một Quý thái phi, đứng ngay trước cửa cung chuẩn bị gây náo loạn.

Không ít lần trước đây, Càn Nguyên cung đã bị bà ta làm ầm ĩ.

Thường ngày Trịnh Như sẽ nhẫn nhịn, để mặc Phùng Mịch Nhi mắng vài câu rồi thôi. Nhưng hôm nay lại khác, Trịnh Như không đợi Phùng Mịch Nhi kịp lên tiếng, đã nhanh chóng hành lễ: "Nương nương, sáng nay bệ hạ có khẩu dụ. Bệ hạ kính trọng nương nương là Quý thái phi, lại là sinh mẫu của bệ hạ, nên lý ra phải tôn trọng nương nương. Nhưng hiện nay quốc sự bận rộn, bệ hạ không thể quan tâm chu toàn. Vì vậy bệ hạ lệnh cho nô tỳ chuyển lời: từ nay về sau, bất luận chuyện lớn nhỏ, nương nương có thể viết tấu trình lên, bệ hạ sẽ để Thái Hậu nương nương định đoạt.”

Trịnh Như vẫn giữ vẻ mặt tươi cười, nói tiếp: “Bệ hạ còn căn dặn, dù là việc nhỏ, người cũng sẽ lưu tâm, bởi bệ hạ kính yêu nương nương. Thái Hậu nương nương cũng hết sức săn sóc, chắc chắn sẽ làm chủ cho nương nương.”

Sắc mặt Phùng Mịch Nhi trầm xuống.

Bà ta chưa từng nuôi dưỡng Tiêu Thành Dục một ngày, giữa bà ta và đứa nhi tử này chẳng hề thân cận. Nhưng điều đó không có nghĩa bà ta không hiểu rõ hắn.

Tiêu Thành Dục từ nhỏ đã quen tự mình gánh vác mọi chuyện, dù gặp khó khăn đến đâu cũng không mở lời cầu cứu. Hắn luôn âm thầm chịu đựng, đến khi vượt qua được mới thản nhiên báo lại với Thái Hậu.

Tô Dao Hoa thân là chính thê nguyên hậu, nay đã trở thành Thái Hậu, địa vị vốn áp chế hoàn toàn Phùng Mịch Nhi. Dù bà ta sinh ra Tiêu Thành Dục, nhưng vì hắn không đứng dưới danh nghĩa của bà ta, bà ta mãi mãi phải cúi đầu trước Tô Dao Hoa.

Vì vậy, sau khi Tiêu Thành Dục đăng cơ, Phùng Mịch Nhi chưa lập tức hành động. Một phần là do Tô Dao Hoa còn ở trong cung, một phần khác là tình thế trong cung chưa rõ ràng. Bà ta phải sống cùng Đức thái phi, không tiện ra tay.

Mãi đến khi Thái Hậu rời cung dưỡng bệnh, Đức thái phi lại tự thấy nhàm chán, muốn nhắm vào Thẩm Khinh Trĩ người đang được Tiêu Thành Dục sủng ái, Phùng Mịch Nhi mới nắm bắt cơ hội.

Dù Đức thái phi xuất thân cao quý, là thiên kim danh môn thì sao chứ?

Hiện tại bà ta là Quý thái phi, Đức thái phi không thể hành động tùy tiện, cũng không thể vượt mặt người khác để can thiệp chuyện trong cung.

Đó là lý do khiến bà ta xuất hiện ở Vọng Nguyệt cung hôm đó để cứu Thẩm Khinh Trĩ.

Phùng Mịch Nhi không thể gần gũi với Tiêu Thành Dục. Mỗi lần gặp hắn, oán hận trong lòng bà ta lại trỗi dậy không kiểm soát nổi. Nhưng Thẩm Khinh Trĩ lại có thể dễ dàng thân cận với hắn.

Cung đình là nơi đầy rẫy toan tính. Làm gì có chân tình? Tất cả chỉ vì lợi ích. Tiêu Thành Dục vì sao sủng ái Thẩm Khinh Trĩ? Không phải vì nàng có thể mang lại lợi ích cho hắn sao?

Ánh mắt Phùng Mịch Nhi u ám, cặp mắt phượng xinh đẹp không chút ánh sáng, như màn đêm đông lạnh lẽo có thể nuốt chửng tất cả.

Bà ta nhìn chăm chú vào Trịnh Như, nhưng sắc mặt Trịnh Như không hề thay đổi, chỉ cúi người, khiêm tốn đối mặt với ánh nhìn sắc bén ấy.

Cung hẻm dài và hẹp, yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng gió luẩn quẩn.

Phùng Mịch Nhi cuối cùng lên tiếng: “Hay lắm, thật sự rất hay.”

Bà ta chỉnh lại tay áo, ngón tay khẽ vuốt lớp thêu tinh xảo, cất giọng lạnh lẽo: "Thái Hậu hiện đang ở Ngọc Tuyền sơn trang dưỡng bệnh. Sức khỏe của nương nương là quan trọng nhất. Hoàng nhi thật không hiểu chuyện, sao có thể để những việc nhỏ nhặt quấy rầy nương nương?”

Lại cười nhạt: “Ngươi cứ chuyển lời cho hoàng nhi, nếu hắn thật lòng hiếu thuận, thì đừng làm nương nương thêm nhọc lòng.”

Trịnh Như cúi đầu đáp: “Tạ Quý thái phi nương nương chỉ dạy. Nô tỳ chắc chắn sẽ chuyển lời đến bệ hạ.”

Phùng Mịch Nhi hừ lạnh, liếc nhìn mái cong uy nghi của Càn Nguyên cung lần cuối, rồi phất tay áo rời đi.

Chờ bóng bà ta khuất xa, Trịnh Như mới thở phào nhẹ nhõm, dặn dò cung nhân: “Đóng cửa cung, từ giờ không ai được tự ý ra vào.”

Hôm nay quả thực quá trùng hợp, Phùng Mịch Nhi đến đúng lúc Thẩm chiêu nghi rời cung, làm cục diện không tránh khỏi căng thẳng.

Nhưng câu trả lời của Phùng Mịch Nhi vẫn lạnh lùng vô tình như vậy. Danh tiếng, ngôi vị hoàng đế, thậm chí tính mạng của Tiêu Thành Dục đối với Phùng Mịch Nhi mà nói đều không quan trọng, nhi tử này từ khi sinh ra bà ta chưa từng quan tâm đến một lần, rốt cuộc bà ta có ý đồ gì với hắn, người ngoài đều có thể nhìn ra.

Bà ta oán hận Tiêu Thành Dục, hận hắn hiện giờ đã là hoàng đế, mà bà ta lại không thể làm Thái Hậu để sau này cùng tiên đế an nghỉ trong lăng tẩm, bà ta hận hắn đối xử với Thái Hậu còn tốt hơn cả sinh mẫu, Thái Hậu bệnh cả đời, hắn luôn ở bên cạnh hầu hạ, còn bà ta, dù có chuyện gì xảy ra, hắn cũng không thèm liếc mắt nhìn lấy một cái.

Hắn vong ân bội nghĩa, quên mất người đã mang thai mười tháng sinh ra hắn, không nhớ đến ơn nghĩa, không biết hiếu thuận với sinh mẫu là bà ta, hắn không phải là một đứa nhi tử ngoan.

Vì vậy Phùng Mịch Nhi chưa bao giờ quan tâm đến hắn, hắn bị thương, chết hay bệnh tật, Phùng Mịch Nhi đều không cảm thấy đau lòng, bà ta chỉ biết vui vẻ.

Trịnh Như sai cung nhân đóng cửa phòng, dẫn Diêu Triều Đồng trở về.

Thấy sắc mặt cô cô càng thêm khó coi, Diêu Triều Đồng không khỏi lo lắng: “Quý thái phi sẽ không làm khó Chiêu Nghi chứ?”

Cung nhân ở Càn Nguyên cung đều tinh mắt, ai là người bệ hạ quan tâm nhất, bọn họ đều rõ ràng, nên lúc này Diêu Triều Đồng liền nghĩ ngay đến Thẩm Khinh Trĩ - người đã xảy ra xung đột với Quý thái phi.

Trịnh Như lắc đầu, rồi lại gật đầu: "Tâm tư Quý thái phi khó đoán, bà ta tâm cơ sâu nặng khác với người thường, chúng ta không thể nào đoán được ý nghĩ của bà ta, nhưng……” Trịnh Như dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Tạm thời bà ta sẽ không động đến Thẩm chiêu nghi.”

Diêu Triều Đồng lúc này mới yên tâm, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cũng không biết Quý thái phi nương nương nghĩ thế nào, bỏ mặc nhi tử thân sinh không thân cận, lại muốn đối đầu với ngài ấy.”

“Nói bậy!” Trịnh Như liếc nhìn nàng ấy, cảnh cáo đừng nói năng lung tung, rồi mới quay vào trong nội điện.

Trịnh Như biết rõ, Quý thái phi vĩnh viễn không thể nào hàn gắn tình cảm mẫu tử với bệ hạ, tình cảm này chỉ dựa vào một người một chuyện thì không thể nào hàn gắn được, bởi vì trong lòng Phùng Mịch Nhi, ngay từ khi bệ hạ sinh ra, bà ta đã không xem bệ hạ là nhi tử của mình.

Trịnh Như là cô cô dạy dỗ Tiêu Thành Dục, chăm sóc hắn từ nhỏ, rất thân thiết với hắn, chính vì thân phận này nên bà ấy và Quý thái phi cũng coi như quen biết đã lâu.

Khi bệ hạ còn nhỏ, vẫn là một đứa trẻ sơ sinh chưa hiểu chuyện, Phùng Mịch Nhi đã nhiều lần muốn làm hắn bị thương làm hắn khóc, không hề có chút tình thương nào. Vì vậy, những năm đó Trịnh Như luôn phải để mắt đến Tiêu Thành Dục, sợ hắn xảy ra chuyện.

Sau này Thái Hậu biết chuyện, lập tức hạ lệnh cho Phùng Mịch Nhi dưỡng bệnh, còn thu hồi thẻ bài của bà ta nửa năm, Phùng Mịch Nhi mới ngoan ngoãn lại.

Nhưng sự ngoan ngoãn này chỉ là do tình thế bắt buộc. Hiện tại Thái Hậu không có trong cung, không ai có thể kiềm chế bà ta, bà ta tự nhiên muốn làm gì thì làm.

Dù sao hoàng đế cũng không thể làm gì bà ta, chẳng lẽ hắn có thể giết mẫu thân mình sao? Bà ta ỷ vào thân phận sinh mẫu cao quý, lấy chữ hiếu ra để uy hiếp, khiến Tiêu Thành Dục khó xử.

Nhưng bệ hạ cũng không phải là người dễ bị bắt nạt.

Ánh mắt Trịnh Như lóe lên, nói với Diêu Triều Đồng: “Chuẩn bị bút mực, ta cũng phải viết thư.”

*****

Bên kia, Thẩm Khinh Trĩ đã trở về Cảnh Ngọc cung.

Hôm qua hai người quấn quýt đến nửa đêm mới nghỉ ngơi, tuy rằng Thẩm Khinh Trĩ ngủ một mạch đến sáng nhưng vẫn cảm thấy mệt mỏi.

Trở về Cảnh Ngọc Cung, nàng thay thường phục rồi nằm nghỉ ngơi trên trường kỷ.

Ngủ thêm hơn một canh giờ, Thẩm Khinh Trĩ mới bị ánh nắng chói chang đánh thức, nàng ngồi dậy, chậm rãi vươn vai.

Thích Tiểu Thu mỉm cười, tiến lên hầu hạ nàng uống một chén trà ấm: “Chủ tử ngủ đã đủ chưa ạ?”

Thẩm Khinh Trĩ gật đầu: “Ngủ ngon rồi.”

Thích Tiểu Thu liền hỏi: “Vậy trưa nay chủ tử muốn dùng gì? Có cần gọi món không?”

Thẩm Khinh Trĩ rất quan tâm đến ăn uống, Thích Tiểu Thu tự nhiên cũng để ý, đối với ba bữa một ngày đều rất cẩn thận, chưa bao giờ để người ta qua mặt.

Nhưng trong cung này cũng chẳng có ai dám qua mặt Thẩm chiêu nghi.

Thẩm Khinh Trĩ đang trầm ngâm suy nghĩ xem trưa nay nên ăn gì, thì bên ngoài bỗng nhiên náo nhiệt.

Thẩm Khinh Trĩ và Thích Tiểu Thu nhìn nhau, Thích Tiểu Thu vội vàng hầu hạ nàng đi giày, vừa gọi Ngân Linh đến chải đầu cho nàng, vừa giúp nàng vuốt phẳng nếp nhăn trên y phục.

Đợi đến khi tiếng ồn ào truyền đến hậu điện, Thẩm Khinh Trĩ đã sửa soạn xong xuôi, tinh thần sảng khoái bước ra khỏi tẩm điện. Bên ngoài có một gương mặt quen thuộc cùng một đám người lạ mặt.

Người quen thuộc tất nhiên là Giản Nghĩa công công, còn người lạ mặt đứng trước Giản Nghĩa mặc quan phục văn thần chính tam phẩm, đường hoàng đứng trước điện.

Thẩm Khinh Trĩ hơi khựng lại, liền nghe thấy Giản Nghĩa hô lớn: “Tán giả Lễ Bộ Giang Thế Ngu tham kiến Thẩm chiêu nghi.”

Ngay sau đó, Giang Thế Ngu chắp tay hành lễ với Thẩm Khinh Trĩ, giọng nói ôn hòa, trong trẻo dễ nghe: "Chúc mừng Thẩm chiêu nghi, chúc mừng Thẩm chiêu nghi, thần phụng thánh chỉ của bệ hạ, đặc biệt đến đây báo tin vui cho người.”

 

Bình luận

Truyện đang đọc