QUÝ PHI TRỌNG SINH THÀNH CUNG NỮ

 

Hai người dùng bữa sáng ở hoa viên.

Thực đơn sáng nay có món bánh rau, nhân bánh làm từ rau tể thái, miến, trứng gà và tôm nõn trộn lẫn, vỏ bánh làm từ bột ngô hỗn hợp, ăn vừa thơm vừa ngon.

Đó là hương vị rất khó có thể thưởng thức trong cung.

Thẩm Khinh Trĩ rất thích món bánh rau này, một mình nàng ăn hết cả cái, cuối cùng lại không ăn thêm được gì nữa, chỉ đành bưng chén trà ngồi cùng Tiêu Thành Dục dùng bữa.

Tiêu Thành Dục vừa ăn vừa nói: "Một lát nữa trẫm còn phải đến Kiến Xuân hiên, nàng cứ tự nhiên muốn làm gì thì làm."

Thẩm Khinh Trĩ dùng khăn lau miệng, có chút kinh ngạc: "Bệ hạ, sau khi dùng bữa thần thiếp phải về Phù Dung viên rồi, còn phải để Thượng Cung Cục đưa y phục đến, thần thiếp phải xem thử có vừa người không."

Trong lòng nàng nhớ đến y phục đi du ngoạn, nào có tâm tư ở Sướng Xuân Phương Cảnh đợi hắn, giữa bệ hạ và y phục mới, Ninh tần nương nương dứt khoát lựa chọn y phục mới.

Tiêu Thành Dục: "..."

Hắn trong nháy mắt liền cảm thấy bánh rau trong tay không còn thơm nữa. Nhưng hắn vẫn ăn hết bữa sáng: "Vậy nàng đi làm việc đi."

Thẩm Khinh Trĩ cười tủm tỉm đến hôn lên mặt hắn một cái, bên tai hắn nói nhỏ: "Vậy thần thiếp đợi bệ hạ cùng nhau đi cưỡi ngựa!"

Thế là Ninh tần nương nương mang theo một làn hương thơm rời đi. Để lại vị hoàng đế trẻ tuổi đứng ở cửa điện, ngẩn người một lúc lâu mới xoay người trở về nội điện.

Thẩm Khinh Trĩ trở về Phù Dung viên, nghỉ ngơi một lát, mới cho Thượng Cung Cục đưa y phục đến.

Niên Cửu Phúc cẩn thận sai người chuẩn bị cho Thẩm Khinh Trĩ mấy bộ váy áo mỏng mùa thu, đều là kiểu dáng mà các thiếu nữ bình dân mặc, trên đó không có thêu hoa văn, đều là màu trơn, chỉ có vải vóc may sát người là tỉ mỉ, đều dùng lụa là, nàng mặc lên người sẽ không cảm thấy khó chịu.

Thẩm Khinh Trĩ nhìn nhìn, bản thân cũng rất thích, bèn cất cẩn thận.

Thời gian thoắt cái đã đến giờ ngọ thiện.

Thẩm Khinh Trĩ đoán Tiêu Thành Dục sẽ bận đến tận chiều, cũng không chủ động sai người đi mời, nàng tự mình dùng xong ngọ thiện, lại nghỉ ngơi thêm một lúc, mới từ từ tỉnh dậy.

Lúc nàng tỉnh lại cũng mới vừa qua đầu giờ Thân, Thẩm Khinh Trĩ ngồi dậy một hồi cho tỉnh ngủ, sau đó gọi Ngân Linh đến chải đầu trang điểm cho nàng.

Đã muốn đi cưỡi ngựa, tất nhiên phải mặc y phục cưỡi ngựa.

Thẩm Khinh Trĩ mặc y phục cưỡi ngựa gọn gàng, lại để Ngân Linh búi tóc cho nàng, cài ngọc quan gọn nhẹ, coi như trang điểm chỉnh tề.

Có lẽ là hai người tâm linh tương thông, nàng vừa mới trang điểm xong từ nội điện đi ra, định ở trong hoa viên đợi Tiêu Thành Dục một lát, đã thấy hoàng đế bệ hạ đã sải bước tiến vào Phù Dung viên.

Thẩm Khinh Trĩ hôm nay chọn một bộ y phục cưỡi ngựa màu xanh lá, trùng hợp là, Tiêu Thành Dục cũng mặc kình trang màu xanh lá, hai người đứng cùng nhau giống như một đôi bích nhân.

Thẩm Khinh Trĩ nhìn Tiêu Thành Dục, không khỏi cong mắt cười: "Bệ hạ, chúng ta mặc y phục giống nhau, thật là có duyên."

Ánh mắt Tiêu Thành Dục dừng trên nụ cười của nàng một lát, rồi nói: "Đúng vậy."

Nói xong, hắn đưa tay ra nắm lấy tay Thẩm Khinh Trĩ đi ra ngoài.

"Từ hành cung đến bãi săn còn khoảng một khắc đi xe ngựa, trước tiên ngồi xe ngựa đến đó, chờ đến lúc nàng học được cưỡi ngựa là có thể tự mình cưỡi đến đó."

Trong lòng Thẩm Khinh Trĩ vui vẻ, khoác tay Tiêu Thành Dục, ngẩng đầu nói với hắn: "Bệ hạ, hôm nay thần thiếp nhất định có thể học được cưỡi ngựa."

Tiêu Thành Dục thấy nàng vẻ mặt chắc chắn, trong lòng cảm thấy không có khả năng lắm, nhưng không phản bác nàng, chỉ nói: "Vậy nàng học cho tốt."

Hai người rất nhanh đã đến Đông An vi trường.

Đông An vi trường chiếm diện tích rất rộng, có thảo nguyên mênh mông bát ngát cùng dãy núi Phụng Thiên trùng điệp phía xa.

Dưới chân núi Phụng Thiên là một khu rừng rậm rạp, đó là địa điểm chính của cuộc săn mùa thu, hai mươi năm nay động vật lớn nhỏ trên núi Phụng Thiên đều được sinh sôi nảy nở tự do, cuộc săn mùa thu năm nay nhất định sẽ có một khởi đầu tốt đẹp.

Thẩm Khinh Trĩ nhìn đài ngắm cảnh đã được dựng sẵn, nhìn hàng hàng lớp lớp lều trại, không khỏi nói: "Bệ hạ, trên núi Phụng Thiên có hồ ly không?"

Tiêu Thành Dục đỡ nàng xuống xe ngựa, nắm tay nàng đi về phía chuồng ngựa: "Có."

Hắn nghĩ nghĩ rồi nói tiếp: "Trẫm nghe nói hoàng tổ phụ đã từng săn được hai con hoả hồ ly ở đây."

Mắt Thẩm Khinh Trĩ sáng lên: "Hoả hồ ly nhất định rất đẹp."

Tiêu Thành Dục cũng coi như hiểu nàng, biết nàng không phải vì bộ lông, mà là muốn nuôi hồ ly, bèn lắc đầu với nàng.

"Dù có săn được cũng không thể mang về cung nuôi, chỉ có thể nuôi ở vườn ngự thú, hồ ly rất hôi, nàng sẽ không thích mùi đó đâu."

Thẩm Khinh Trĩ đành thở dài: "thỏ cũng hôi mà."


Tiêu Thành Dục nghĩ nghĩ, hỏi: "Nàng có thích mèo chó không? Mèo chó trong cung có thể nuôi, chỉ là trước kia mẫu hậu không thể nuôi những động vật nhỏ này, cho nên trong cung cũng không có phi tần nào khác nuôi."

Mèo chó cũng thích, Thẩm Khinh Trĩ chớp chớp mắt, lập tức nói: "Vậy thần thiếp muốn nuôi tuyết đoàn."

(*loài mèo có lông trắng dày như cục bông tuyết)
  
Hắn thấy nàng vui vẻ, không khỏi cũng nhếch khóe môi: "Được, về cung sẽ để vườn ngự thú chọn một con đẹp nhất đưa đến cho nàng."

"Bệ hạ thật tốt," Thẩm Khinh Trĩ lập tức nịnh hót, "Bệ hạ đối với thần thiếp tốt nhất."

Tiêu Thành Dục cảm thấy vành tai nóng lên. Hắn khẽ ho một tiếng, chỉ vào Chích Diễm nói: "Nàng đã lâu không gặp nó rồi, cho nó ăn chút bánh đậu, thân thiết một chút rồi hãy cưỡi."

Thẩm Khinh Trĩ liền gật đầu, đi đến làm thân với Chích Diễm.

Ánh mắt Tiêu Thành Dục luôn dõi theo nàng, cho đến khi một thứ ấm áp húc vào người hắn, hắn quay đầu lại mới phát hiện Đạp Vân đang trừng mắt nhìn mình.

Không biết vì sao, Tiêu Thành Dục lại thấy oán trách trong mắt nó.

Tiêu Thành Dục lại khẽ ho một tiếng, vỗ vỗ đầu nó, cũng lấy bánh đậu tự mình cho nó ăn. Nhưng Đạp Vân đối với việc ăn có chút không hứng thú, qua loa ăn hai miếng liền không ăn nữa, chỉ đi tới đi lui trước mặt hắn.

Tiêu Thành Dục biết nó hoạt bát ưa thích chạy nhảy, bị nhốt trong cung lâu như vậy, đã sớm muốn ra ngoài chơi rồi, cho nên hắn bèn để thái giám ở Ngự Mã Giám mỗi ngày dẫn nó ra ngoài chạy vài vòng, để nó giải tỏa.

Nhưng kỹ thuật cưỡi ngựa của thái giám đều không tốt, chạy không nhanh, Đạp Vân vẫn chưa thỏa mãn.

Thẩm Khinh Trĩ nghe thấy động tĩnh của Đạp Vân bên này, nàng quay đầu lại, nhìn thấy Đạp Vân đang làm nũng với Tiêu Thành Dục, mà Tiêu Thành Dục có chút bất đắc dĩ nhìn nó, khó có khi thấy được vẻ mặt luống cuống trên mặt hoàng đế bệ hạ.

"Bệ hạ, người dẫn nó đi chạy hai vòng trước đi," Thẩm Khinh Trĩ cười nói, "Thần thiếp nói chuyện với Chích Diễm thêm một lát nữa."

Tiêu Thành Dục thấy nàng thật sự không vội học cưỡi ngựa, bèn nói: "Vậy được, nàng đừng chạy lung tung."

Hắn nói xong liền xoay người lên Đạp Vân, kéo dây cương, con ngựa hí vang một tiếng, mang theo hắn như tia chớp lao ra ngoài.

Toàn thân Đạp Vân đen nhánh, dáng người mạnh mẽ, trên lưng có nam tử trẻ tuổi cao lớn tuấn tú, lúc chạy hết tốc lực trông vô cùng mê người.

Thẩm Khinh Trĩ nhất thời nhìn đến ngây người.

Dù sao, bức tranh mỹ nam phi ngựa này không phải lúc nào cũng có thể nhìn thấy.

Thẩm Khinh Trĩ vô cùng thỏa mãn thưởng thức một lát, rồi vỗ vỗ đầu Chích Diễm, nhỏ giọng hỏi nó: "Ngươi có muốn chạy không?"

Chích Diễm nghe không hiểu lời nàng, chỉ cọ cọ vào lòng bàn tay nàng, trông vô cùng đáng yêu.

Tiêu Thành Dục cưỡi ngựa rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã phi ngựa trở về.

Đợi người và ngựa trở về trước chuồng ngựa, Đạp Vân cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Tiêu Thành Dục xoay người xuống ngựa, để nó tự mình chạy thêm hai vòng, còn mình thì đến bên cạnh Thẩm Khinh Trĩ. Hắn phi nước đại như vậy hai khắc, lại không hề thở d.ốc mặt đỏ, chỉ có đôi mắt đen láy sáng như sao, vừa nhìn liền biết không hề mệt mỏi.

"Bệ hạ, vậy chúng ta tiếp tục học?"

Tiêu Thành Dục đỡ lấy eo thon của nàng, giúp nàng lên ngựa, sau đó hắn cũng nhẹ nhàng xoay người nhảy lên, vững vàng ngồi sau lưng nàng. Hai tay hắn luồn qua eo nàng, cùng nàng nắm lấy dây cương, bên tai nàng nói: "Bắt đầu?"

Thẩm Khinh Trĩ gật đầu, eo lưng thẳng tắp, ngồi trên ngựa không hề sợ hãi.

Tiêu Thành Dục có thể cảm nhận được sự phấn khích của nàng, biết nàng không sợ, hai chân kẹp nhẹ dẫn nàng chậm rãi tiến về phía trước.

Ban đầu tốc độ rất chậm, còn không bằng tốc độ đi bộ, nhưng dần dần, Tiêu Thành Dục phát hiện Thẩm Khinh Trĩ quả thật không sợ hãi, liền để Chích Diễm chạy nước kiệu.

Chích Diễm vui vẻ chạy trên trường đua.

Đạp Vân cũng thong thả đi theo, chạy bên cạnh bọn họ.

Thẩm Khinh Trĩ vững vàng ngồi trên ngựa, gió nhẹ thổi qua, nàng cảm thấy mình dường như trở lại thời niên thiếu vô ưu vô lo. Lúc đó nàng không có bất kỳ phiền não nào, mỗi ngày ngoại trừ học tập chính là vui đùa, không cần lo lắng nhiều chuyện, không cần bận tâm nhiều người, cũng không cần lo lắng cho tương lai.

Nhưng thời niên thiếu lại trôi qua trong nháy mắt.

Thứ càng quý giá, càng giữ không được.

Thẩm Khinh Trĩ mở mắt ra, nàng vỗ vỗ tay Tiêu Thành Dục, tự mình nắm chặt dây cương, âm thanh thanh thúy mạnh mẽ hét lên: "Giá!"


Theo động tác của nàng, Chích Diễm như ráng chiều lướt qua chân trời lao vút đi, nhanh chóng chạy về phía trước.

Trong mắt Thẩm Khinh Trĩ có sự hưng phấn không thể kìm nén. Thời niên thiếu không còn nữa, nhưng tương lai vô hạn, nàng muốn sống một cuộc sống tự do tự tại, phải đi tốt mỗi bước đường phía trước, chạy nhanh hơn mỗi người bên cạnh.

Thẩm Khinh Trĩ gần như quên mất Tiêu Thành Dục phía sau, nàng cùng Chích Diễm chạy trên thảo nguyên, cùng nhau cảm nhận làn gió nhẹ mùa thu, cùng nhau thưởng thức núi non xa xa.

Thẩm Khinh Trĩ cười to ra tiếng.

Tiêu Thành Dục ngồi sau lưng nàng, lúc này hắn đã buông hai tay ra, để nàng tự mình điều khiển Chích Diễm.

Hắn không nhìn thấy dung nhan nàng, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu đen nhánh của nàng, nghe thấy tiếng cười sảng khoái của nàng. Hắn không ngăn cản cũng không khuyên nhủ, chỉ cùng nàng cười.

Chạy xong một vòng, hai người đều cảm thấy sảng khoái.

Đợi đến khi trở về trước chuồng ngựa, Tiêu Thành Dục xoay người xuống ngựa, vỗ vỗ lưng Chích Diễm, nói với Thẩm Khinh Trĩ: "Khinh Trĩ, nàng quả thật rất có thiên phú, sau này sẽ để nàng tự mình cưỡi, nhưng trẫm sẽ luôn ở bên cạnh nàng, nàng không cần sợ."

Thẩm Khinh Trĩ ngồi trên ngựa, cúi đầu nhìn xuống Tiêu Thành Dục, đây là lần đầu tiên nàng cao cao tại thượng nhìn xuống hắn, nhìn dung nhan ngẩng lên của hắn, nàng đột nhiên ý thức được hắn còn rất trẻ.

Tiêu Thành Dục thậm chí còn chưa đến tuổi nhược quán, dung nhan sạch sẽ mà thuần khiết, tuấn tú mà lạnh lùng, hắn rõ ràng am hiểu thế tục, rõ ràng đang ở trong vòng xoáy chính trị, nhưng trong đôi mắt đen nhánh của hắn vẫn có ánh sáng thuần khiết.

Đó là ngọn lửa trong lòng hắn, vĩnh viễn sẽ không bị dập tắt.

Nàng rũ mắt xuống, nhìn hắn khẽ cười: "Bệ hạ, vậy phải xem người có đuổi kịp thần thiếp hay không."

Dứt lời, nàng khẽ quát một tiếng, mang theo Chích Diễm phi nhanh đi, chỉ để lại cho hắn một bóng lưng đỏ rực.

Tiêu Thành Dục đứng tại chỗ, bất đắc dĩ cười cười, cũng xoay người lên Đạp Vân.

Hai bóng người một đỏ một đen phi nhanh trên thảo nguyên, quấn quýt lấy nhau, lúc thì cùng nhau vui đùa, lúc thì đuổi theo nhau, gió thổi qua chỉ mang đến tiếng cười.

Đợi đến khi Thẩm Khinh Trĩ chạy đến toát mồ hôi, cuối cùng cũng cảm thấy mệt mỏi, hai người mới thong thả trở về chuồng ngựa.

Thẩm Khinh Trĩ hỏi Tiêu Thành Dục: "Bệ hạ, thần thiếp cưỡi có tốt không?"

"Tốt," Tiêu Thành Dục khẳng định kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng, "Nàng quả thật rất có thiên phú, từ ngày kia trở đi, trẫm sẽ dạy nàng võ nghệ, chờ đến khi học được chút thành tựu, kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng sẽ càng tiến bộ."

Thẩm Khinh Trĩ cười tủm tỉm nhìn hắn: "Bệ hạ, nhất ngôn cửu đỉnh."

Tiêu Thành Dục vỗ vỗ đầu Đạp Vân: "Tứ mã nan truy."

****

Thẩm Khinh Trĩ tuy đã lâu không cưỡi ngựa, nhưng không muốn ngày mai săn bắn mùa thu dậy không nổi, nên hôm nay nàng không dám cưỡi thả ga.

Chỉ thong thả chạy hai vòng thưởng thức cảnh sắc, rồi để Chích Diễm tự mình chơi một lát, sau đó thì rời khỏi bãi săn.

Lúc trở về hành cung trời vẫn chưa tối.

Tiêu Thành Dục không để nàng về Phù Dung viên, trực tiếp dẫn nàng về Sướng Xuân Phương Cảnh, sau khi rửa mặt đơn giản, liền cùng nhau lên đài ngắm cảnh ở tầng bốn.

Nơi này là nơi ngắm cảnh cao nhất trong hành cung ngoài Trích Tinh lâu, vừa mới lên đài ngắm cảnh, Thẩm Khinh Trĩ đã nhìn thấy ráng chiều đỏ như máu trên bầu trời.

Mặt trời lặn đỏ như máu, ráng chiều như lụa. Thảo nguyên mênh mông bát ngát phía xa xa, cuối tầm mắt là núi non trùng điệp.

Dãy núi Phụng Thiên giống như thần linh của đại địa, nằm trên cỏ cây nhìn xuống toàn bộ Đông An thảo nguyên, yên lặng bảo vệ vùng đồng bằng phì nhiêu ngàn dặm của Trung Nguyên.

Ánh chiều tà chiếu sáng những góc cạnh trên núi, dù khoảng cách rất xa, Thẩm Khinh Trĩ vẫn có thể nhìn thấy cảnh sắc như mộng như ảo kia.

Hai người yên lặng nhìn núi Phụng Thiên một lúc, rồi quay sang phía bên kia nhìn thành trì náo nhiệt.

Cách Đông An vi trường khoảng năm dặm, chính là Phồn Hoa trấn mà Tiêu Thành Dục đã nói lúc trước, từ đài ngắm cảnh có thể nhìn thấy bóng dáng của Phồn Hoa trấn.

Lúc này trời đã tối, vì đế phi muốn thưởng thức cảnh đẹp, cho nên không thắp đèn lồng trên đài ngắm cảnh, xung quanh hai người là một mảnh tối tăm yên tĩnh.

Nhưng Phồn Hoa trấn lại đèn đuốc sáng trưng.

Vô số ánh đèn thắp sáng thành trì, cũng thắp sáng dung nhan hai người.

Khói bếp lượn lờ, nhà nhà đèn đuốc sáng trưng, giữa hành cung và Phồn Hoa trấn là cánh đồng lúa vàng mênh mông bát ngát, cuối cánh đồng lúa là một mảnh phồn hoa náo nhiệt.

Đây là một bức tranh tuyệt đẹp biết bao, tràn ngập sức sống cùng sức mạnh vô hạn.

Cũng tràn ngập không khí thái bình thịnh thế.

Thẩm Khinh Trĩ cùng Tiêu Thành Dục yên lặng nhìn một lúc, cho đến khi trời hoàn toàn tối đen, bụng nàng kêu ùng ục, hắn mới nói: "Đến giờ dùng bữa tối rồi."

Thẩm Khinh Trĩ gật đầu, cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt, cười nói với Tiêu Thành Dục: "Cảnh sắc ở đây thật đẹp."

Nàng nắm lấy tay Tiêu Thành Dục, mỉm cười với hắn: "Bệ hạ nhìn thấy cảnh sắc như vậy, cũng sẽ rất vui vẻ chứ?"

Làm Hoàng Đế, đương nhiên thích nhìn thấy thái bình thịnh thế.

Tiêu Thành Dục nhìn nàng trong bóng tối. Trong mắt hắn ẩn chứa sự sâu thẳm mà chính hắn cũng không nhận ra, cũng ẩn chứa chân tâm mà nàng không nhìn thấu, hắn nói với nàng: "Đúng vậy, trẫm rất vui vẻ."

Thẩm Khinh Trĩ lại nói: "Thiếp có chút mong chờ được đến Phồn Hoa trấn."

Tiêu Thành Dục nắm tay nàng, đợi đến khi cung nhân đưa đèn lồng đến, Tiêu Thành Dục dưới ánh đèn lồng sáng rực nói: "Trẫm cũng rất mong chờ."

Ngày mai chính là ngày săn bắn mùa thu, Tiêu Thành Dục cũng rất kiềm chế, hôm nay không lăn lộn nàng, sau khi hai người tắm rửa thay y phục, cùng nhau trở về tẩm điện.

Thẩm Khinh Trĩ ngược lại rất bất ngờ vì hắn lại muốn ngủ sớm như vậy, không khỏi trêu chọc: "Chạy ngựa cả ngày, bệ hạ mệt rồi sao?"

Tiêu Thành Dục liếc nàng một cái, tùy ý ngồi xuống giường La Hán bên cạnh cửa sổ, chỉ vào bộ bài ngựa trên bàn: "Chơi một lát nhé?"

Như thế thật hiếm thấy.

Thẩm Khinh Trĩ chớp chớp mắt, ngồi xuống đối diện hắn, hơi nghiêng người nhìn vào mắt hắn.

Tiêu Thành Dục rũ mắt xuống, mặc cho nàng đánh giá.

Nàng đưa tay ra, nhẹ nhàng điểm một cái lên chóp mũi hắn: "Bệ hạ, hôm nay người làm sao vậy?"

Tuy Tiêu Thành Dục biết chơi bài, trình độ còn rất cao siêu, nhưng ngày thường hắn không dễ dàng chơi, không chỉ không có thời gian, mà cũng không có hứng thú gì, chỉ khi nào trùng hợp lắm mới chơi hai ván.

Hôm nay vậy mà lại chủ động muốn chơi bài.

Tiêu Thành Dục liếc nàng một cái, đưa tay nắm lấy ngón tay nàng. Lòng bàn tay hắn ấm áp nắm chặt lấy tay nàng, đầu ngón tay nàng khẽ run, như bị lòng bàn tay hắn làm bỏng.

Thẩm Khinh Trĩ trừng mắt nhìn hắn: "Bệ hạ, thần thiếp muốn chơi bài ngựa với người."

Tiêu Thành Dục nhìn nàng chằm chằm, nếu là người khác đã sớm tim đập như trống rồi, nhưng Thẩm Khinh Trĩ vẫn cong mày mỉm cười nhìn Tiêu Thành Dục.

Hai người nhìn nhau một lúc, lại là Tiêu Thành Dục thua trận trước.

"Được, chơi bài ngựa."

Vì chỉ có hai người, cũng không chia ván, trực tiếp chơi kiểu đơn giản nhất là ghép đôi, một bộ bài trên tay Thẩm Khinh Trĩ chưa từng vượt quá ba lá, mà bài trên tay Tiêu Thành Dục lại càng ngày càng nhiều, một lá cũng không đánh ra được.

Thẩm Khinh Trĩ vui mừng nói với hắn: "Bệ hạ, xem ra vận may hôm nay ở chỗ thần thiếp rồi."

Tiêu Thành Dục nhàn nhạt uống một ngụm trà, thản nhiên nói: "Không vội."

Hoàng đế bệ hạ chưa bao giờ vội vàng, đợi đến khi một bộ bài rút được quá nửa, bài trên tay Tiêu Thành Dục liền càng ngày càng ít, mà Thẩm Khinh Trĩ vì lúc đầu trên tay không giữ lại bài, đến nửa sau ngược lại không dễ đánh.

Đợi đến khi bài trên bàn đều rút hết, trên tay Thẩm Khinh Trĩ còn tám lá bài, mà trên tay Tiêu Thành Dục chỉ còn lại hai lá.

Hắn lại uống một ngụm trà, nhìn về phía Thẩm Khinh Trĩ: "Ninh tần nương nương, chẳng lẽ hôm nay là ta vận may tốt hơn?"

Thẩm Khinh Trĩ nghẹn lời, nàng nhịn không được hừ một tiếng: "Chưa đến bước cuối cùng, ai thua ai thắng còn chưa biết được."

Thế là hai người liền cầm mười lá bài bắt đầu trao đổi qua lại.

Đợi đến khi chỉ còn lại sáu lá, Tiêu Thành Dục đã đoán được bài trên tay hai người, hắn cười nhìn Thẩm Khinh Trĩ, lắc lắc tay giơ cao một lá trong đó lên: "Ninh tần nương nương, lá bài này tặng nàng."

Hắn có thể đoán bài, Thẩm Khinh Trĩ cũng có thể, nàng đảo mắt, nhìn kỹ hai lá bài trên tay hắn, rồi len lén đổi bài trên tay mình, ra hiệu với hắn.

Tiêu Thành Dục cười rút một lá bài. Ngay sau đó, hắn buồn bã nói: "Haizz, ghép đôi rồi."

Vì thế trên tay hai người chỉ còn lại mỗi người một lá bài đôi, mà lúc này đến lượt Thẩm Khinh Trĩ rút bài.

Thẩm Khinh Trĩ nhẹ nhàng thắng ván bài này.

Chơi xong một ván bài, Thẩm Khinh Trĩ cười toe toét, vui vẻ nói với Tiêu Thành Dục: "Hôm nay vẫn là thần thiếp may mắn."

Tiêu Thành Dục cũng không phản bác, chỉ đồng ý với lời nàng: "Lúc này đúng là nên nghỉ ngơi rồi, ngày mai còn phải dậy sớm."

Hai người đi rửa mặt thay y phục, rồi cùng nhau nằm xuống giường.

Một đêm không nói chuyện, sáng sớm hôm sau, Thẩm Khinh Trĩ sớm đã tỉnh lại.

Tiêu Thành Dục cũng đã tỉnh, hai người yên lặng nằm một lúc, Thẩm Khinh Trĩ mới đột nhiên lên tiếng: "Hôm qua hai người cùng chơi ghép đôi, bài lại đều là số chẵn, vậy thì dù chơi thế nào, cuối cùng cũng không có người thắng."

Tiêu Thành Dục: "..."

Tiêu Thành Dục buồn cười, đưa tay véo véo tay nàng: "Chuyện hôm qua, sao còn nhớ mãi vậy?"

Thẩm Khinh Trĩ nhẹ nhàng đánh hắn một cái, vẫn nói: "Thôi được rồi, không nói nữa, nhưng sau này thần thiếp cũng không chơi ghép đôi với bệ hạ nữa."

Ghép đôi phải bốn người chơi mới thú vị, hai người thật sự không có gì để chơi.

Tiêu Thành Dục cũng không để ý. Hắn vén màn giường lên nhìn sắc trời bên ngoài, mở miệng gọi Niên Cửu Phúc: "Giờ nào rồi?"

Tai Niên Cửu Phúc quả thực là pháp khí, cách một cánh cửa cũng có thể nghe thấy giọng nói của Tiêu Thành Dục.

"Bệ hạ, đã giờ Mão rồi ạ."

Tiêu Thành Dục lại nằm thêm một lúc, mới nói: "Dậy thôi."

Hai người lại bắt đầu thời gian buổi sáng bận rộn.

Vì đêm qua Thẩm Khinh Trĩ ngủ ở Sướng Xuân Phương Cảnh, cho nên ngoài Thích Tiểu Thu, Ngân Linh mang theo Nghênh Hồng cũng cùng đến, y phục cưỡi ngựa và mũ đội hôm nay nàng dùng để săn bắn cũng được đưa đến Sướng Xuân Phương Cảnh, cộng thêm Diêu Triều Đồng, bốn người cùng nhau chải đầu trang điểm cho nàng.

Tiêu Thành Dục biết nàng trang điểm phức tạp hơn mình nhiều, trực tiếp nhường tẩm điện cho nàng, tự mình đến nhã thất đối diện mặc y phục.

Tuy y phục hắn mặc gọi là lễ phục, nhưng rất gọn gàng đơn giản, chỉ có bạch ngọc kim quan trên đầu thể hiện chút uy nghi của Hoàng Đế.

Đợi đến khi Tiêu Thành Dục ở trong sân thưởng thức cảnh sắc một lúc, bàn ăn sáng cũng đã được bày biện xong, Thẩm Khinh Trĩ mới khoan thai tới muộn.

Y phục cưỡi ngựa hôm nay nàng chọn là màu tím đỏ, trên đó thêu chim trĩ tường vân, ngọc quan trên đầu nhỏ nhắn tinh xảo phác hoạ hình ảnh bốn mùa.

Ngoại trừ chuỗi ngọc thất bảo trên cổ, Thẩm Khinh Trĩ chỉ đeo khuyên tai ngọc trai, khiến cả người trông thon dài gọn gàng, có một vẻ đẹp khác biệt.

Ngoại trừ đôi môi đỏ mọng, lớp trang điểm của nàng không đậm, có một vẻ tự nhiên vừa phải.

Thẩm Khinh Trĩ nhìn thấy Tiêu Thành Dục cũng sáng mắt lên, miệng ngọt lập tức khen ngợi: "Bệ hạ hôm nay thật oai phong lẫm liệt."

Tiêu Thành Dục nhàn nhạt nhìn nàng: "Ninh tần nương nương cũng là mỹ như thiên tiên."

Hai người khen ngợi lẫn nhau một câu, liền cùng nhau dùng bữa sáng.

Bữa sáng hôm nay không có canh, ngay cả cháo bí đỏ cũng được nấu đặc hơn, để tránh các quý nhân ở bãi săn thay y phục bất tiện, khiến họ hôm nay chơi không vui vẻ.

Thẩm Khinh Trĩ ăn hai cái bánh bao hấp nhân thịt cua, lại hai thêm cái bánh bao nhân gạo nếp, sau đó mới ăn nhẹ nửa bát cháo bí đỏ. Buổi sáng nàng ăn không nhiều, chủ yếu là hôm nay săn bắn cũng không có nhiều cảnh của các nàng, nàng định đến Đông An vi trường vừa đánh bài vừa ăn điểm tâm cùng đám người Chương Nhược Tịch.

Tiêu Thành Dục ngược lại ăn khá nhiều.

Hắn ăn thêm một bát mì trộn sốt mè, mới cảm thấy no được sáu bảy phần: "Nghỉ ngơi một lát là phải đi rồi."

Thẩm Khinh Trĩ gật đầu, uống nửa ngụm trà rồi mới đi dặm phấn.

Đợi đến giờ Mão chính ngọ, mặt trời mới dần dần ló dạng sau tầng mây.

Quý nhân trong hành cung ngồi bộ liễn của mình, đi theo sau ngự liễn của Hoàng Thượng một đường tiến về Đông An vi trường.

Hoàng thân quốc thích, vương công đại thần đã sớm chờ ở Đông An vi trường.

Sau khi mọi người đến Đông An vi trường, Tiêu Thành Dục theo lệ phải tế thần núi Phụng Thiên.

Thẩm Khinh Trĩ đứng sau Hiền thái phi và Chương Nhược Tịch, bên cạnh chính là đại công chúa đang nhón chân tò mò nhìn xung quanh.

Hiền thái phi không yên tâm về tiểu nữ nhi, bèn để Thẩm Khinh Trĩ nắm tay công chúa, không cho chạy lung tung.

Nhưng Nhu Giai công chúa dù sao cũng là kim chi ngọc diệp, từ nhỏ lớn lên trong cung, đối với những nghi lễ này đã quen thuộc, không chỉ không sợ hãi mà quy củ cũng rất tốt, toàn bộ quá trình đều không khóc nháo.

Hai khắc sau, tế lễ cuối cùng cũng kết thúc.

Tiêu Thành Dục xoay người lên ngựa, khích lệ một phen tông thân và các công hầu, cũng dẫn theo một đám học trò Quốc Tử giám, dẫn bọn họ cùng lên ngựa, một đường phi nhanh về phía núi Phụng Thiên.

Đợi đến khi đám nam nhi hùng dũng kia đều rời đi, các phi tần mệnh phụ còn lại mới lần lượt đến đài ngắm cảnh.

Chủ đài của đài ngắm cảnh tất nhiên là dành cho đám người Thẩm Khinh Trĩ, Hiền thái phi mang theo công chúa và Mục quận vương cũng cùng ngồi trên chủ đài với họ.

Hai bên là các vương phi, quận vương phi, và hai muội muội của tiên đế, càng ra xa hơn là các phu nhân mệnh phụ của các đại thần.

Trên chủ đài, Hiền thái phi và Hiền phi Chương Nhược Tịch ngồi vị trí chủ vị, phía dưới là Thẩm Khinh Trĩ và Phùng Doanh, càng ra hai bên là Lý Xảo Nhi và Kỷ Lê Lê.

Đài ngắm cảnh được bố trí rất cao, có thể nhìn thấy rất xa, cũng có thể nhìn thấy những nam nhân kia dường như vẫn chưa đi xa.

Hiền thái phi ôm lấy nhi tử, thấy nó ngủ say sưa bèn để ma ma đặt nó lên giường nhỏ, để nó thoải mái ngủ tiếp.

"Các ngươi ai biết cưỡi ngựa thì đều đi cưỡi ngựa đi," Hiền thái phi lên tiếng, "Không cần đều ngồi ngốc ở đây, thích chơi bài ngựa cũng có thể đánh bài, Thượng Cung Cục đều đã chuẩn bị, muốn chơi gì cũng được."

Quả nhiên, lời Hiền thái phi vừa dứt, Chương Nhược Tịch mong chờ nhìn về phía Thẩm Khinh Trĩ.

"Thẩm muội muội, chúng ta đi cưỡi ngựa?"

Thẩm Khinh Trĩ đứng dậy, đưa tay về phía nàng ấy: "Đi, cưỡi ngựa."

Bình luận

Truyện đang đọc