QUỶ VƯƠNG TÁI SINH: AI DÁM ĐỘNG ĐẾN HOÀNG HẬU?



Sáng sớm hôm sau, quả nhiên Phượng Huyền dậy sớm hơn Mộ Diệp.

Một phần như vậy cùng vì hắn ngủ không an giấc, lo được lo mất.

Sợ rằng bản thân tỉnh lại không kịp, ông trời liền trừng phạt hắn, nói rằng Mộ Diệp không còn nữa, thật sự không còn nữa, hắn phải trả lại cho trời.

Hắn mượn đủ rồi, phải trả lại thôi.

.

.



Hắn sau đó liền sợ đến thức tỉnh, nhưng vừa thấy bên cạnh hắn, Mộ Diệp vẫn còn say ngủ.

Hắn mím môi, đưa tay kiểm tra y, thấy y vẫn còn thở đều, hắn liền an tâm nằm xuống, ôm y vào lòng ngủ.




Vậy nên sáng dậy, Phượng Huyền trầm mặc như núi, hắn thiếu ngủ trầm trọng.

Hắn để cho Tiều Tụy giúp hắn thay y phục rồi mới vào triều, cũng không có ý định đánh thức Mộ Diệp.



Y muốn ngủ, vậy để y ngủ là được rồi.



__

Phượng Huyền ngồi tại Thiên Hoà Điện, hạ bút dần cuồng loạn.

Phía dưới, các đại thần trong triều thi nhau nói, Thái Hậu bên cạnh cũng chèn lời.



“ Hoàng đế làm việc không phân minh! Tuyết Linh Chi là một mực hoàng đế muốn chọn, bây giờ lại nói một câu không cần nàng nữa, đây là muốn để Thiên hạ lấy ra bàn tán sao? ”

Phượng Huyền lười nói, nhưng hiện tại nếu không cùng Hoàng Ỷ Lan phân cao xử thấp, bắt nàng hiểu ở đây ai mới là đế vương, chỉ sợ nàng quên mất thân phận của bản thân.



“ Chỉ cần là trẫm thích, thì sao? Trẫm muốn như vậy đấy, có ai bàn ra tán vào không? ” nói rồi, hắn quay xuống nhìn các lão đại thần, nói là nhìn, nhưng càng giống như đe doạ hơn, “ Các khanh thấy thế nào? Có vì trẫm không thích một nữ nhân nữa mà cho rằng trẫm hồ đồ, làm việc không phân minh không? ”.



Lạy trời! Hoàng đế đã nói thế, ai mà dám trước mặt hắn nghị luận hắn?

Phía dưới, nhất mực cùng một lời, “ Bệ hạ anh minh, chúng thần không dám.


Bất quá Tuyết thị chỉ là một nữ nhân tầm thường, sao có thể làm ảnh hưởng đến bệ hạ? ”

Hoàng Ỷ Lan vừa nghe vậy, mặt nàng đã vô cùng biến sắc.

Khó khăn lắm nàng mới dụ dỗ được Tuyết Linh Chi cùng phe với nàng, hiện tại Phượng Huyền lại nói không cần nàng ta nữa, há chẳng phải những ngày qua nàng cố gắng đều uổng công vô ích, đổ sông đổ biển sao?

Hoàng Ỷ Lan nghiến răng tức giận, Phượng Huyền đương nhiên tinh ý nhìn ra nàng, hắn quay sang nàng, tiếu ý hiện rõ, “ Mẫu hậu không có gì để nói sao? Các đại thần cũng nói không ai dị nghị trẫm, chắc người cũng thế? ”

“ Nhưng dạ yến đón Tuyết thị đã được chuẩn bị tỉ mỉ, giấy mời cũng phân phát cho đa số văn võ bá quan, nếu bây giờ hủy — ” Hoàng Ỷ Lan ngẫm nghĩ một hồi, vẫn cố chấp chống chế.



“ Ha ha, mẫu hậu không cần lo.

Nếu như vậy thì cứ tổ chức yến như bình thường đi, nhưng đây không phải đón Tuyết thị vào cung, mà là mừng trẫm đã tránh được một số thứ nhơ bẩn, còn để trẫm thông cáo với mọi người, lời của trẫm cùng hoàng hậu như một.

Bất kể là ai có ý thị uy với Hoàng hậu, hoặc là khiến cho Hoàng hậu không vui, vậy có nghĩa là trẫm không vui.

Bất kể thân phận có là ai, hình phạt duy nhất là đánh cho tới chết ”

Một lời này của Phượng Huyền khiến ai nấy đều im thít không dám hó hé lời nào.

Hoàng Ỷ Lan tim đập dữ dội.



Nhưng một khắc sau, Phượng Huyền đã thay đổi khuôn mặt doạ người bằng khuôn mặt tươi cười thoải mái như bình thường, “ Các khanh không cần phải im lặng như thế.

Trẫm nói vậy cũng chỉ vì muốn bảo vệ hoàng hậu thật tốt.

Trong cung có một vài người thân phận không rõ ràng muốn thị uy với hoàng hậu, khiến hoàng hậu có vài phần bất an, vậy nên trẫm mới tức giận thôi ”.



Hoàng Ỷ Lan tay cầm cốc trà cũng phát run.


Từ khi nào quan hệ của Phượng Huyền cùng Mộ Diệp lại tốt như thế chứ? Vì sao nàng không biết? Phượng Huyền rốt cuộc có âm mưu gì? Hay là hắn nhìn ra nàng định lợi dụng nói với Mộ tướng quân hắn bạc đãi Mộ Diệp, sau đó lợi dụng ông tạo phản?

Không có khả năng! Hoàng Ỷ Lan cắn môi, nhưng nàng vạn phần không rõ vì sao Phượng Huyền bỗng nhiên lại đối tốt với Mộ Diệp như thế, trong khi vài ngày trước hắn còn ra uy với nàng và Mộ Diệp chỉ vì Tuyết Linh Chi.



Hoàng Ỷ Lan thật sự sợ hãi rồi.

Lần này nàng hoảng loạn, nếu nàng không đẩy nhanh tiến độ, Phượng Huyền chẳng mấy chốc sẽ lay động được Mộ Diệp, lay động được cả Mộ Tướng Quân!

Nàng hối hận lúc trước vì sao không thành toàn cho Phượng Dạ cùng Mộ Diệp luôn đi chứ! Nếu để Mộ Diệp thành người của Phượng Dạ thì tốt rồi, nàng sẽ không phải lo lắng như vậy nữa.

Mà Phượng Dạ cũng sẽ không vì đố kị mà hoá điên như hiện tại!

Phượng Huyền mỉm cười, thấy sắc mắt trắng bệch vì lo lắng của Hoàng Ỷ Lan, hắn biết nàng gấp gáp rồi.



Tay nhẹ nhàng gõ vào mặt bàn, Phượng Huyền bình thản dùng trà, hiện tại nghĩ trước sẽ không còn gì thú vị,hắn muốn thấy nhất sẽ là nữ nhân này sẽ dùng chiêu trò gì tiếp theo, làm cho hắn có bao nhiêu bất ngờ.






.



Bình luận

Truyện đang đọc