QUỶ VƯƠNG TÁI SINH: AI DÁM ĐỘNG ĐẾN HOÀNG HẬU?



“ Buông.

.

.

” Mộ Diệp khẽ đẩy Phượng Huyền, “ Ta mệt, muốn về lại phòng ”

Phượng Huyền ngẩn người, hắn muốn Mộ Diệp đồng ý hắn không bao giờ rời xa hắn.

Nhưng hắn nhìn lại chính mình, hắn vốn không có tư cách cưỡng ép y bất cứ điều gì nữa rồi.



Ngay từ đầu, đáng lẽ phải tỉnh táo hơn mới phải, rốt cuộc cứ thế lại giẫm vào vết xe đổ từ lúc nào không hay.



Trong mắt Mộ Diệp rõ ràng là lãnh ý mà từ trước đến giờ y chưa từng để hắn thấy.

Phượng Huyền tỉnh táo nhìn ra, lại càng mong bản thân lần này là nhìn nhầm, là tâm thần bất ổn.



Trước khi Mộ Diệp xoay người về lại phòng, Phượng Huyền nhìn theo bóng lưng y, tự hắn giác ngộ nếu như lần này hắn không giữ y lại— có thể hắn sẽ hối hận, có thể hắn sẽ không thể hi vọng một câu “ lãng tử quay đầu ”.




“ Mộ Diệp — ” Phượng Huyền níu lại vạt áo y, trầm giọng “ Quả thật, là ta sai, ta nên nhận lỗi, thậm chí phải bị trừng phạt.

Nhưng cho dù có phạt ta, thì cũng cần phải có giới hạn thôi sao? Chẳng phải bên ngoài, tội án cho những kẻ xấu đều có kỳ hạn hết sao? Huống hồ ta mới phạm một lỗi, đệ đã sắp xét cho ta án tử đến nơi rồi.

Ta thật sự không gánh nổi tội này, ta cần đệ ân xá ta một án có kỳ hạn.

Sau đó, xin hãy nói cho ta biết, ta phải làm sao mới khiến đệ bình tâm trở lại.

Có thể đừng để cho ta phải rơi vào nỗi tuyệt vọng vô tận không? Cảm giác bất lực đó, ta không muốn trải qua nữa ”

Cuộc đời ngắn như vậy, là hắn lãng phí một kiếp.

Nhưng hắn không muốn một lần lại thêm một lần ngu ngốc lãng phí thêm kiếp này.

Bởi vì hắn không chắc hắn cùng Mộ Diệp sẽ còn có kiếp sau.



Mộ Diệp đẩy tay Phượng Huyền đang níu vạt áo y.

Y như cũ không quay đầu, chỉ nhỏ giọng đáp lại hắn, “ Huynh không sai, huynh cái gì cũng không sai.

Chỉ có ta, ta giống như thiêu thân lao đầu vào lửa.

Ta không dám nói huynh là người xấu, chỉ trách ta không đủ tốt.

Bởi vì ta thích huynh, vậy nên ta mới nghĩ nếu như nhường nhịn một chút cũng không sao.

Nhưng lâu dần, chính ta cũng không biết đây là bao dung thành thói quen, hay là không buồn để ý nữa ”.



Không có sự cho phép của y — Phượng Huyền vẫn liều mạng tiến về phía trước ôm lấy y.

Giọng hắn khàn khàn, mang theo bi thương thống khổ, “ Thực xin lỗi, Mộ Diệp, thực xin lỗi.

Ta thật sự sai rồi, ta có lỗi, ta nhận rồi.

Đệ có thể mắng chửi ta, đánh ta thế nào cũng được.

Nhưng đừng vì như vậy mà hết thích ta ” — Rõ ràng lúc trước, Mộ Diệp vẫn luôn luôn thích hắn mà.

Rõ ràng lúc trước — dù cho hắn có để cho Tuyết Linh Chi vào cung, có đủ điều gây khó dễ cho y, y vẫn như cũ không trách không oán hắn.

Nhưng hiện tại vì sao lại kì lạ đến như vậy?

Tưởng như, hắn sắp mất người đến nơi rồi.



“ Huynh nghĩ nhiều rồi ” Mộ Diệp cựa quậy, muốn rời khỏi vòng tay Phượng Huyền, “ Là lời nào của ta nói ta không thích huynh nữa? Được rồi, đừng nháo, thả tay ra nào.


Ta muốn vào phòng nghỉ một chút, huynh xem, ta đứng lâu thế này rất mệt, đúng không? ” Mộ Diệp bỗng nhiên thay đổi lãnh ý, ôn nhu trong đáy mắt dần hiện lên.



Phượng Huyền cẩn thận dò xét y, khuôn mặt hiện lên tia do dự.

Nhưng cuối cùng vẫn buộc phải buông người.



“ Lời đệ nói là thật? ”.

Phượng Huyền bán tín bán nghi, nhìn vào mắt Mộ Diệp.



“ Là thật ” Mộ Diệp hiện lên ý cười nhạt, sau đó đẩy Phượng Huyền, “ Không phải trên triều còn có việc sao? Mau đi, ta không cho phép huynh để trễ nữa ”

“ Ừm ” Phượng Huyền gật đầu, xong lại ánh nên tia do dự.

Nhưng Mộ Diệp trước mắt hắn vẫn ở đây, y vẫn là hoàng hậu của hắn, y rất ý thức được trách nhiệm, nhất định sẽ không làm việc gì mất tỉnh táo.

Nhất là— không lừa hắn.



Phượng Huyền xoay người rời khỏi Diệp Phượng Uyển, nhưng đi được năm bước lại quyến luyến quay đầu.

Màn sương buổi sớm vẫn còn ẩn ẩn tầng tầng, hắn nhìn thấy y đứng một mình thật cô tịch.

Hắn muốn tiến tới, sánh vai bên cạnh y.

Nhưng cuối cùng cái gì cũng phải hạ xuống.



Mộ Diệp nói với hắn — Tạm biệt.



Phượng Huyền không hiểu, mỉm cười đáp lại.



“ Đợi ta trở lại ”.



— Lời này vừa nói xong, bỗng nhiên lòng lại dâng lên cảm xúc kì lạ.



Trước khi Tuyết Linh Chi tới, hắn cũng đã nói câu này.




Sau đó, không trở lại nữa.



Thật đáng chết mà, Phượng Huyền ân hận khi ấy chính mình rốt cuộc lại bị làm sao.

Vì sao lại có thể để y chờ đến thế chứ?

Sau đó lại trách ngược lại y quá ích kỉ.

Không biết nghĩ cho tiện nhân kia.



Hoá ra, chính hắn khi ấy mới là kẻ có vấn đề.

Là hắn chấp mê bất ngộ, nhìn mãi không thấu thị phi.



Là hắn sai, lại đổ lỗi lên người y, hại người của hắn thương tâm mà ngã xuống.



Nhưng hiện tại, hắn không như thế nữa.



Thật sự không như thế nữa.



Phượng Huyền cười nhạt, vậy bắt đầu từ bây giờ bù đắp cho y, cũng không hẳn là quá trễ đi.






.



Bình luận

Truyện đang đọc