QUỶ VƯƠNG THÍCH SỦNG TIỂU ĐỘC PHI NGHỊCH THIÊN

Ánh mắt nhất trí đặt ở trên người Nam Cung Ngạo Tuyết, các loại kinh hô cảm thán, hâm mộ ghen ghét.

Nam Cung Ngạo Tuyết bị mọi người nhìn chăm chú khẽ nâng cằm, khóe môi ở dưới lụa mỏng nâng lên độ cong như có như không, đáy mắt hiện lên vẻ ngạo nghễ, đương nhiên hưởng thụ tầm mắt chung quanh.

Ánh mắt thoáng nhìn, vô tình nhìn thấy đám người Nam Cung trong đám người Ly, đôi mắt đẹp kia thoáng chốc hiện lên sự hung ác nham hiểm, tiện nhân này, nàng nói qua khi lại gặp mình, nhất định sẽ không bỏ qua cho mình.

“Ha ha, nào có nào có, vị cô nương này là?” Một vị đạo sư phía trên nghi hoặc nhìn về phía Nam Cung Ngạo Tuyết, theo ông biết, Thái Tử Phi tương lai của Tư Đồ Khiếu, không phải phế vật tiếng tăm lừng lẫy sao?

“Tiểu nữ tử là đại tiểu thư Nam Cung phủ, Nam Cung Ngạo Tuyết, nhận được Thái Tử yêu mến, làm chư vị chê cười!” Nam Cung Ngạo Tuyết tiến lên một bước, nhún người hành lễ với chư vị đạo sư phía trên, cả người lộ ra cao quý ưu nhã.

“À, đại tiểu thư Nam Cung phủ?” Vài vị đạo sư bên cạnh nhìn nhau, phía dưới xao động, mọi người thoáng chốc nghị luận sôi nổi lên.

“Nghe nói lúc trước Thái Tử Phi tương lai của Tư Đồ quốc là một phế vật, đừng nói một phế vật như nàng cũng tiến đến tham gia khảo hạch học viện, này không phải bẩn thỉu chúng ta sao?”

“Phì, ngươi biết cái gì, phế vật kia đã sớm bị từ hôn, vị này chính là đại tiểu thư Nam Cung phủ, nữ nhân tài hoa nổi danh Phượng Âm quốc đô, dung mạo, tu vi mọi thứ xuất sắc, nơi nào là phế vật trước đây có thể so sánh?”

“Đúng vậy, Tư nhân tài như Đồ điện hạ, cũng chỉ có nữ tử như Nam Cung Ngạo Tuyết mới có thể xứng đôi, phế vật kia, lăn thật xa đi.”

“Mọi người không cần nói như vậy, muội muội nghe được sẽ thương tâm.” Nam Cung Ngạo Tuyết làm ra dáng vẻ khó xử, nhìn mọi người nhẹ giọng khuyên bảo.

“Phì, nghe được lại như thế nào, lại nói phế vật kia cũng không ở.”

“Không sai, một phế vật, vốn dĩ đã không xứng trở thành Thái Tử Phi Tư Đồ quốc.”

“Phế vật phải tự hiểu lấy mình, nơi nào nên đến, nơi nào không nên đến……”

“Ngạo Tuyết cô nương ngươi cũng quá thiện lương, ngươi và Tư Đồ điện hạ hai người yêu nhau, cần gì để ý cảm thụ của phế vật kia, nếu là ta, đã sớm lựa chọn tự mình kết thúc, nơi nào sẽ ra mất mặt xấu hổ?”

“Muội muội, mọi người đều là vô tâm, ngươi không cần quá để ý, muốn trách, thì trách người làm tỷ tỷ ta này là được, là ta không tốt, ta không nên thích Thái Tử điện hạ……” Nam Cung Ngạo Tuyết bỗng nhiên nhìn về một phía nói, mặt đầy áy náy thương tâm, đôi mắt đẹp ngập nước, mọi người nhìn thấy trong lòng căng thẳng.

Mọi người theo tầm mắt nàng ta nhìn lại, lại thấy một thanh y thiếu nữ đứng thẳng, đạm mạc nhìn bên này, mắt ướt trong sáng sạch sẽ dường như kết đầy băng, tinh oánh dịch thấu, toát ra hàn ý nhè nhẹ, môi hồng nhuận tinh xảo khẽ nhếch lên, chứa ý trào phúng khinh thường.

Nhàn nhạt nhìn bên này, thân hình mảnh mai vô hình trung lộ ra một cảm giác làm người không thể bỏ qua.

Bốn điện phong vân đồng thời nhìn về bên này, trong mắt đều hiện lên vẻ kinh diễm, Tư Đồ Khiếu còn tốt, ba vị điện hạ khác lại là bị băng hàn trong mắt nàng làm kinh ngạc.

Nhân nhi tinh xảo đặc sắc tuyệt diệu như thế, cố tình cho người ta một loại cảm giác kháng cự người sống chớ gần, khóe môi kia chứa độ cong, còn có ý trào phúng lộ ra trong mắt kia, dường như đang cười nhạo bọn họ, giống như những người bọn họ này căn bản không vào được mắt nàng.

So với Nam Cung Ngạo Tuyết thanh cao lãnh ngạo, Nam Cung Ly lạnh là cái loại phát ra từ cốt tủy, tản ra từ chỗ sâu trong linh hồn, lạnh chân chính làm người khó có thể tiếp cận.

Mọi người kinh hãi, ngạc nhiên nhìn thiếu nữ trước mắt, vừa rồi bọn họ nghe Nam Cung Ngạo Tuyết gọi nàng là muội muội?

“Nam Cung Ly!” Tư Đồ Khiếu híp mắt, không nghĩ tới ở chỗ này còn có thể gặp phải nàng.

“Nam Cung Ly, không phải nàng chính là phế vật Nam Cung phủ kia đi?”

“A, nói như vậy, nàng chính là người bị Thái Tử điện hạ từ hôn kia?”

“Nếu là phế vật, còn tới nơi này làm gì?”

Xôn xao, toàn trường ồ lên, mọi người kinh ngạc trừng mắt nhìn Nam Cung Ly, trong mắt tràn đầy nghi hoặc khó hiểu, càng có khinh thường chán ghét thật sâu.

Là phế vật nên ngốc thật tốt ở trong nhà, nơi nào có người ra ngoài mất mặt xấu hổ như nàng?

Lại nói học viện Đông Khải này cũng không phải nơi nàng nên tới, một phế vật như vậy, chẳng phải là ô nhiễm đất đai nơi này.

“A, Kiệt huynh thật có hứng thú, đừng nói ngươi cũng là tới tham gia thí nghiệm học viện?” Tư Đồ Khiếu xoay chuyển ánh mắt, dừng ở trên người Tư Đồ Kiệt trên xe lăn, đôi mắt hổ lóe ra tia sáng, môi mỏng chứa sự nghiền ngẫm.

“Là tiểu vương gia Tư Đồ quốc.”

“Chậc chậc, còn là một phế nhân, hắn tới nơi này làm gì?”

“Không phải nói hắn đã đại hôn với phế vật Nam Cung phủ sao, buồn cười nhất chính là, hôn lễ từ đầu tới đuôi, hoàng thất Tư Đồ đều chưa từng nhúng tay qua, ngay cả một câu chúc mừng cũng chưa từng đưa tới.”

“Xem ra Nhàn vương này thật đúng là danh xứng với thực, hoàng thất Tư Đồ sợ rằng đã hoàn toàn từ bỏ hắn đi.”

“A, các ngươi là nói, hai phế vật bọn họ ở bên nhau?”

Tin tức vừa ra, toàn trường lần thứ hai ồ lên, mọi người buồn cười nhìn Nam Cung Ly và Tư Đồ Kiệt, một phế vật, lại thêm một phế nhân, hai người quả nhiên là một đôi “Trời đất tạo nên”.

Chúng đạo sư phía trên thổn thức, đáy mắt đều hiện lên vẻ ngoài ý muốn, hoàn toàn không dự đoán được phế vương này cũng tới tham gia khảo hạch học viện.

Đừng nói thực lực của hắn không hợp cách, chỉ là tuổi hiện giờ cũng đã không đủ điều kiện, rốt cuộc học viện Đông Khải chiêu sinh tuổi không được vượt quá mười lăm.

“Thì ra là tiểu vương gia, thất kính thất kính!” Tam điện phong vân bên cạnh hơi hơi ôm quyền, xem như lên tiếng tiếp đón với Tư Đồ Kiệt.

Nam Cung Ly lạnh nhạt nhìn tất cả, thu hết biểu tình của mọi người vào đáy mắt, trực tiếp bỏ qua Nam Cung Ngạo Tuyết, mà nhìn về phía chư vị đạo sư trên đài.

“Hôm nay là ngày học viện chiêu sinh, ta chỉ nghe qua Đông Khải quần anh hội tụ, tụ tập toàn bộ học sinh ưu tú nhất đại lục, lại chưa từng nghe qua, khảo hạch còn phân đắt rẻ sang hèn, thiên tài lại như thế nào, phế vật lại như thế nào, các ngươi có thể bảo đảm, thiên tài sẽ không thay đổi thành tài trí bình thường, phế vật sẽ không quật khởi thành cường giả?”

Đôi mắt trong veo sạch sẽ của Nam Cung Ly nhìn thẳng chư vị đạo sư ở thượng vị, âm thanh đạm mạc thanh thúy, cả người lộ ra ngạo nghễ tự tin.

Thiên tài lại như thế nào, phế vật lại như thế nào?

Mọi người đầu tiên là ngẩn ra, sau đó tập thể cười vang ra tiếng, không ít người ôm bụng cười to, chỉ cảm thấy đây là truyện cười lớn nhất mình nghe được.

“Nữ nhân này, không nói giỡn đi, một phế vật còn muốn quật khởi thành cường giả?” Thiếu niên trào phúng nhìn chằm chằm Nam Cung Ly, mắt đầy khinh thường coi khinh, còn không có nghe qua có phế vật nào có thể biến thành cường giả, không nói trở thành cường giả, chỉ là thoát khỏi danh hiệu phế vật đều khó, nữ nhân này, thật đúng là ý nghĩ kỳ lạ, nàng cho rằng nàng là ai.

“Thiên tài có thể biến thành tài trí bình thường hay không ta không biết, nhưng mà phế vật muốn quật khởi thành cường giả, đây là chuyện tuyệt không có khả năng.” Một người thiếu niên khác lớn tiếng cười nói, còn thành cường giả, nằm mơ đi thôi.

“Phế vật chính là phế vật, ngay cả ý nghĩ đều không thực tế như vậy!”

Mọi người chế nhạo, tập thể cười to, khinh thường, coi khinh, khinh bỉ…… Các xem thường châm chọc loại, giống như che trời lấp đất trào dâng về phía Nam Cung Ly.

Nam Cung Ngạo Tuyết và Tư Đồ Khiếu bên cạnh không khỏi nhíu chặt mày, người khác không biết, bọn họ lại biết.

Nữ nhân này, sớm đã không phải phế vật trong miệng mọi người, sớm đã thoát khỏi danh hiệu phế vật ở trên thí nghiệm gia tộc Nam Cung phủ, trở thành một Linh Giả cấp ba mười ba tuổi.

Phần tu vi thực lực này, thậm chí còn xuất sắc hơn Nam Cung Ngạo Tuyết.

“A, vị cô nương này nói rất hay, học viện Đông Khải chúng ta tự nhiên sẽ không phân đắt rẻ sang hèn, phàm là Linh Giả, phàm là người có tâm tiến tới có thiên phú tuyệt hảo, đều là đối tượng chúng ta tuyển nhận, chỉ là yêu cầu tuyển nhận của chúng ta rất nghiêm khắc, tuy rằng lão phu không thể xác định phế vật có thể quật khởi thành cường giả hay không, nhưng ít ra khảo hạch trước mắt, vẫn là không thể thông qua.”

Bạch mi lão giả (ông già mày bạc) ngồi ở giữa chúng đạo sư một tay vuốt râu, nhìn Nam Cung Ly phía dưới, cười ha ha mà giải thích nói.

Cô nương này nhưng thật ra có ngạo cốt, chỉ tiếc, thân thể phế vật há là nói thay đổi là có thể thay đổi?

Cho dù nàng có tâm cường giả, kết quả cuối cùng cũng là không thể như ý.

“Tiền bối nói đùa, còn chưa khảo hạch, làm sao nói không thể thông qua?”

“Nếu muốn phục chúng, có phải nên thí nghiệm tại chỗ một lần hay không, lưu hay không lưu, hẳn không phải chỉ dựa vào người nào đó sau lưng có chỗ dựa là tính toán đi. Giống như vị Thái Tử Phi tương lai này, chẳng lẽ nàng có thể bởi vì vài vị điện hạ đến mà có điều thư thả, như thế, công bằng ở đâu, quyền uy của học viện Đông Khải ở đâu?”

Nam Cung Ly nói năng có khí phách, thân mình đứng thẳng tắp, nhìn bạch mi lão giả bên trên bình tĩnh nói.

Nam Cung Ngạo Tuyết bị điểm danh, nắm tay nắm chặt, đáy mắt có hận ý di động.

Mọi người chung quanh thổn thức, không nghĩ tới nữ nhân này lớn mật như thế, dám chất vấn bạch mi đạo sư, chẳng lẽ nàng không biết từ trước đến nay học viện Đông Khải lấy công bằng nghiêm khắc mà ra thanh danh sao, dò hỏi ở dưới ánh nhìn của nhiều người như thế, không thể nghi ngờ là khiêu khích.

Ba điện phong vân bạch y Tuyết Vô Ưu, lam y Lam Hạo Vũ, tử y Nam Diệp Phong bên cạnh dù bận vẫn ung dung mà nhìn, chỉ có cẩm y Tư Đồ Khiếu ở một bên là mặt có không vui.

Tư Đồ Kiệt ngồi ở trên xe lăn, một bộ áo đen, sắc mặt trầm tĩnh, mắt lam không gợn sóng, lẳng lặng nhìn tiểu nữ nhân trước mắt, đáy mắt tràn đầy vẻ sủng nịch.

“Làm càn, tiểu nha đầu ngươi này, sao có thể bôi nhọ học viện Đông Khải ta như thế!” Chúng đạo sư phía trên giận dữ, vẫn là lần đầu thấy có người giáp mặt chất vấn bọn họ không công bằng.

Nha đầu này, quả thực không biết tốt xấu, một kẻ thể chất phế vật, còn dám kiêu ngạo như thế.

“Không sao, nha đầu cũng coi như là hỏi ra tiếng lòng của mọi người, vì tỏ vẻ công bằng, vị Nam Cung Ngạo Tuyết cô nương và vị này Nam Cung Ly cô nương này mời cùng tiến lên, tiếp thu thí nghiệm.” Bạch mi lão giả xua xua tay, áp xuống tức giận bất mãn của chúng đạo sư, mở miệng đề nghị nói.

“Đúng vậy, tiếp thu thí nghiệm, như vậy công bằng công chính nhất.”

“Ha, ta nhưng thật ra muốn nhìn một chút rốt cuộc phế vật này có mấy cân mấy lượng, cuồng vọng như thế, Nam Cung gia chủ biết sao?”

Thấy Nam Cung Ngạo Tuyết và Nam Cung Ly bước ra khỏi hàng, hứng thú của mọi người bị khơi mào, không ít người chờ xem kịch vui, ánh mắt nhìn về phía Nam Cung Ly đều tràn ngập châm chọc khinh thường.

Biết mình dốt thì giấu dốt đi, ngươi nói một phế vật như ngươi, không che giấu cho kỹ, còn ra mất mặt, đây là làm gì?

“Nha đầu này, giống như không có không thú vị như ngươi nói nha.” Lam Hạo Vũ ghé sát vào bên cạnh người Tư Đồ Khiếu, đôi mắt phượng híp lại, khóe môi nâng lên độ cong nhàn nhạt, ý vị thâm trường nói.

Con ngươi màu bạc của Tuyết Vô Ưu bên cạnh rực rỡ lung linh, khuôn mặt băng tuyết xuất trần ở dưới ánh mặt trời càng hiện bắt mắt, hút ánh mắt người, lẳng lặng mà đứng, ánh mắt cũng quét qua bóng dáng màu xanh lá kia, phế vật sao?

Hắn nhưng thật ra chưa từng gặp qua phế vật cường thế tự tin như thế.

“Ha, thoạt nhìn nha đầu này, đích xác không vô dụng giống như Tư Đồ huynh nói, nhanh mồm dẻo miệng như vậy, chỉ luận dung mạo, không thua Nam Cung Ngạo Tuyết chút nào đi.” Nam Diệp Phong cũng mở miệng nói, một bộ áo tím, cả người lộ ra khí chất nho nhã khiêm khiêm quân tử, ánh mắt cười như không cười.

Đâu chỉ không thua Nam Cung Ngạo Tuyết, ở trong mắt hắn, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém.

Ít nhất trước mắt hắn còn không có nhìn ra Nam Cung Ngạo Tuyết có chỗ nào đặc biệt, loại mỹ nhân thanh cao ngạo khí này, vương quốc bọn họ là nhiều đến không hết, nhưng thật ra loạt lạnh băng đạm mạc phát ra từ trong xương cốt giống như Nam Cung Ly là rất ít đụng tới.

“Chỉ là mặt ngoài, các ngươi không cần bị nàng lừa.” Tư Đồ Khiếu hừ lạnh, khinh thường mà nhắc nhở nói, trong lòng lại là xẹt qua khẩn trương khó hiểu, nữ nhân hắn không cần này, sao có thể đánh đồng với Tuyết Nhi?

Bình luận

Truyện đang đọc