QUỶ VƯƠNG THÍCH SỦNG TIỂU ĐỘC PHI NGHỊCH THIÊN


Một đoạn thời gian kế tiếp, Nam Cung Ly trừ bỏ đả tọa hấp thu, càng nhiều thời giờ tiêu ở trên luyện chế độc dược.

Có kinh nghiệm luyện chế độc đan lần trước, hiện giờ luyện chế độc dược càng thêm thuận buồm xuôi gió.

Thực Cốt hương, Đoạn Hồn tán, Mê Hồn phấn, Hóa Thi thủy……Một tháng ngắn ngủn, Nam Cung Ly luyện chế một lần tất cả độc dược có thể luyện chế trong tầng một Thông Thiên Tháp, trừ bỏ dược hiệu còn không đạt tới mong muốn, mặt khác tất cả đều thuận lợi.

Trong khoảng thời gian này luyện chế độc dược cũng làm nàng phát hiện một hiện tượng khác, luyện chế độc dược cùng đẳng cấp thu hoạch được khí luyện hóa xa xa vượt qua đan dược hoặc là dược tề, điều này cũng làm cho nàng càng thêm trầm mê với các loại độc đan độc thảo.

Theo khí luyện hóa hấp thu, linh khí trong cơ thể cũng có đề cao thật lớn, ẩn ẩn có xu thế đột phá cấp bốn, đạt tới cấp năm (*).

(*) Vốn thực lực của Nam Cung Ly đã là cấp năm, nhưng từ đoạn này tác giả vẫn viết là đột phá cấp bốn lên cấp năm, về sau có đột phá lên cấp năm.

Lẽ ra phải là cấp sáu, nhưng theo mạch văn về sau đều là cấp năm hết.

Chúng ta cứ coi như đột phá một cấp nhỏ trong cấp năm vẫn giữ thực lực là cấp năm cho liền mạch văn nhé.

“Nhị tỷ ngươi còn không ra?” Bách Lý Tô từ bên ngoài trở về, nhìn thấy Tiểu Huyền Ngọc ngồi ở trước cửa phòng Nam Cung Ly, không khỏi nhíu mày.

Nữ nhân này, rốt cuộc phát điên cái gì, chẳng lẽ thật bị chuyện hưu bỏ kích thích tới rồi?“Bách Lý thúc thúc!” Hai mắt Nam Cung Huyền Ngọc ánh lên vui vẻ, nhìn thấy Bách Lý Tô, ‘xoát’ một cái đứng lên từ trên mặt đất, tỷ phu đi rồi, nhị tỷ lại bế quan, hắn thật nhàm chán đó.

“Như thế nào còn không ra?” Ánh mắt Bách Lý Tô đảo qua cửa phòng đóng chặt, trong lòng hơi hơi không vui, cho dù đả kích lớn thế nào, cũng không nên đóng cửa không ra chứ.

“Nhị tỷ nói không cho quấy rầy!” Tiểu Huyền Ngọc đúng sự thật nói, vẻ mặt ảm đạm không ít, bên ngoài nhiều người đang nói bậy nhị tỷ như vậy, cố tình nhị tỷ một chút cũng không biết.

“Còn không có ăn cái gì đi, đi, mang ngươi đi ăn ngon.

” Bách Lý Tô vẫy tay, ý bảo nói.

“Chỉ là nhị tỷ……” Nếu hắn vừa đi nhị tỷ vừa lúc ra thì làm sao bây giờ?“Yên tâm, thực mau sẽ trở về.

” Bách Lý Tô dịu dàng nói, khó được tiểu tử này quan tâm Nam Cung Ly như thế.

“Vậy được rồi, chúng ta thuận tiện mang nhiều chút đồ ăn trở về, nhị tỷ khẳng định đói bụng.


” Tiểu Huyền Ngọc chớp chớp mắt, duỗi tay nắm tay Bách Lý Tô, ngây thơ đến làm người toát mồ hôi.

Tới gần cuối học kỳ, đi đi, rèn luyện rèn luyện, người trong học viện càng ngày càng ít.

Lần trước từ sau khi đi ra ngoài Đan lão vẫn luôn không trở về, viện trưởng đại nhân cũng tới hậu viện Thiên Phú Viên nhìn vài lần, nhưng Nam Cung Ly vẫn luôn ở vào trong bế quan.

“Bách Lý thúc thúc, ngươi cũng muốn đi sao?” Tiểu Huyền Ngọc xoay tròn con ngươi chờ đợi mà nhìn Bách Lý Tô, hậu viện vốn dĩ đã thanh lãnh, chờ Bách Lý thúc thúc vừa đi, cũng chỉ còn lại hắn và nhị tỷ.

“Nếu không Ngọc Nhi cùng Bách Lý thúc thúc cùng nhau đi, lưu lại tờ giấy, nhị tỷ ngươi nhìn là hiểu rõ.

” Bách Lý Tô nhíu mày, không yên tâm lưu một mình hắn ở chỗ này, nhưng thật sự là có việc thoát không được thân.

“Không, ta muốn ở chỗ này chờ nhị tỷ xuất quan.

” Nam Cung Huyền Ngọc lắc đầu, hắn muốn vẫn luôn bồi nhị tỷ.

Bách Lý Tô bất đắc dĩ, cuối cùng lưu lại một người chiếu cố Nam Cung Huyền Ngọc.

Trong Thông Thiên Tháp, Nam Cung Ly ngồi xếp bằng, linh lực trong cơ thể xao động, năng lượng lơ lửng chung quanh tập thể hội tụ đến bên này.

Xuy!Một tiếng vang lớn, linh lực nhanh chóng vận chuyển, năng lượng chung quanh cũng lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được chui vào trong cơ thể Nam Cung Ly.

Chờ đến khi Nam Cung Ly ra khỏi phòng, kỳ nghỉ đã qua một tháng.

Tiểu Huyền Ngọc mặc áo gấm màu lam, ghé vào trên bàn đá trong viện đang ngủ ngon lành.

Nam Cung Ly đến gần, tiểu gia hỏa bỗng nhiên cả kinh, tỉnh lại.

Hai mắt đầu tiên là hiện lên mê mang, dần dần rõ ràng, đợi thấy rõ người trước mắt, vui mừng đến lớn tiếng hoan hô, trực tiếp nhào tới Nam Cung Ly.

“Nhị tỷ, nhị tỷ, rốt cuộc người ra tới.

” Âm thanh kích động hưng phấn, thậm chí mang theo nghẹn ngào nhè nhẹ: “Ô ô, nhị tỷ thật là xấu, Ngọc Nhi đợi đã lâu.


”“Ngoan, là nhị tỷ không tốt.

” Sờ sờ đầu tiểu gia hỏa, Nam Cung Ly kiên nhẫn mà an ủi nói.

Vốn vừa mới bắt đầu chỉ là luyện đan, kết quả luyện đến quá mãnh liệt, hấp thu quá nhiều khí luyện hóa, không kịp chờ nàng chậm rãi hấp thu đã tới gần điểm đột phá, rơi vào đường cùng lại bắt đầu đả tọa tu luyện.

“Ngọc Nhi không phải muốn biến cường sao, nhưng mà có chút đau, sợ sao?” Nghĩ đến Tủy Tinh Dịch đặt ở trong Thông Thiên Tháp, Nam Cung Ly thử nói, có lẽ sớm cải thiện thể chất của hắn một chút càng tốt một ít, nhưng mà quá trình dày vò, chỉ sợ hắn không chịu nổi.

“Không sợ, Ngọc Nhi muốn biến cường!” Ánh mắt Nam Cung Huyền Ngọc bỗng nhiên sáng ngời, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Nam Cung Ly.

Biến cường là có thể bảo vệ nhị tỷ.

“Vậy được, trước ăn no bụng, buổi tối nhị tỷ lại dạy ngươi như thế nào biến cường……”Màn đêm buông xuống, ánh trăng sảng tỏ chiếu xuống, bao phủ học viện Đông Khải ở trong một mảnh thanh lãnh.

Suối nước nóng hậu viện, Tiểu Huyền Ngọc bị Nam Cung Ly lột đến một vật không thừa, quẫn bách mà co rút thân thể, ý đồ giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.

“Tốt, mau đi trong nước ngồi xổm.

” Nam Cung Ly buồn cười mà nhìn tiểu gia hỏa xấu hổ đến ngay cả cổ đều đỏ, mới vài tuổi, dáng vẻ tiểu đại nhân, lại trêu đùa tiếp, phỏng chừng hắn thật sự muốn khóc.

“Nam nữ thụ thụ bất thân, về sau nhị tỷ không được cởi xiêm y của ta!” Vừa tiến vào suối nước nóng, lúc này Tiểu Huyền Ngọc mới cảm giác an toàn một ít, đỏ mặt yêu cầu nói.

“Phì……” Nam Cung Ly phì cười, tiểu gia hỏa này quả thực quá đáng yêu: “Mau ăn nó vào, đợi lát nữa rất đau, nhất định phải kiên trì!”Đưa ra Tủy Tinh Dịch, Nam Cung Huyền Ngọc không chút do dự, ngửa đầu uống hết toàn bộ, Nam Cung Ly bên cạnh nhìn thấy trong lòng tán thưởng.

Năng lượng ấm áp truyền khắp các nơi toàn thân, làm hắn nhịn không được than thở ra tiếng, chỉ cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Chỉ một giấy, sắc mặt tiểu gia hỏa nháy mắt thay đổi, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ.

Nam Cung Ly thở dài, đơn giản xuống nước, ôm hắn vào trong ngực.

“Ô……” Đau đớn xé rách lan khắp toàn thân, Tiểu Huyền Ngọc đau đớn kêu lên, đôi tay theo bản năng túm lấy cánh tay Nam Cung Ly, dùng sức to lớn, móng tay cắm vào trong thịt.


Nam Cung Ly lại giống như không cảm thấy đau, vừa quan sát tình huống của Tiểu Huyền Ngọc, vừa không ngừng cổ vũ ở bên tai hắn.

So sánh ra, thể chất kinh mạch của Tiểu Huyền Ngọc càng thuần túy một ít, không tắc nghẽn thật nhỏ giống mình, nhưng mà cũng thắng không nổi hắn vẫn là một tiểu hài tử.

Tiểu hài tử càng thêm mẫn cảm, đau đớn cũng sẽ phóng đại mấy lần.

“A……” Nam Cung Huyền Ngọc hô to, bắt đầu giãy giụa ở trong ngực Nam Cung Ly.

Khuôn mặt vốn là trắng nõn trong suốt lúc này thiêu đến đỏ bừng, trên trán đổ mồ hôi đầm đìa, chau mày, khuôn mặt nhỏ bắt đầu trở nên vặn vẹo biến hình.

Một đợt lại một đợt đau đớn tận xương như muốn xé nát toàn bộ Tiểu Huyền Ngọc, hàm răng cắn chặt, thân thể bỗng nhiên run bần bật, ở vào một loại trạng thái điên cuồng.

Nam Cung Ly kinh hãi, mặt đầy lo lắng hoảng sợ, một bàn tay đặt lên mạch đập của Tiểu Huyền Ngọc, rõ ràng cảm giác được dòng khí đấu đá lung tung trong thân thể hắn.

“Không xong!” Cảm nhận được năng lượng trong cơ thể tiểu gia hỏa súc tích lại một đợt càng hung mãnh hơn một đợt, Nam Cung Ly sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, trên mặt lộ ra ảo não tự trách.

Vẫn là quá sơ suất, tuổi tác hiện giờ của Tiểu Huyền Ngọc, căn bản chịu không nổi va chạm mãnh liệt như thế, chỉ sợ tẩy gân phạt tủy không thành, ngược lại đứt gãy tất cả gân mạch, mất nhiều hơn được.

Tâm niệm vừa động, Nam Cung Ly lấy ra ngân châm, đâm vào huyệt vị sau cổ Tiểu Huyền Ngọc, nội diễm theo ngân châm đi vào trong cơ thể tiểu gia hỏa, năng lượng vốn mãnh liệt cứng lại, kiêng kị không tiến.

Nhưng chỉ hai giây, giống như không cảm giác được sự ác ý của nội diễm, những năng lượng mãnh liệt đó lần nữa không kiêng nể gì mà va chạm lên, Nam Cung Ly nhìn chuẩn thời cơ, nội diễm bỗng nhiên tăng lớn, dưới sự khống chế của lực linh hồn, trực tiếp cắn nuốt một bộ phận năng lượng.

Những năng lượng đó hoàn toàn thuận theo lên, ở nội diễm cùng với lực linh hồn của Nam Cung Ly song trọng khống chế, bắt đầu có trật tự mà va chạm.

Mà lúc này Nam Cung Ly sớm đã mệt đến mồ hôi đầy đầu, thân thể bị đào rỗng nghiêm trọng, khí hư suyễn suyễn.

Thật lâu sau, Tiểu Huyền Ngọc tỉnh lại, một mùi tanh tưởi tràn ngập bốn phía, làm hắn theo bản năng nhíu mày, ánh mắt lộ ra vẻ ghét bỏ.

Vừa nhìn lại, lại thấy mình đang ghé vào trong lòng nhị tỷ, liên tưởng đến lúc trước bị lột đến không còn một mảnh, khuôn mặt nhỏ ‘bừng’ một cái đỏ thấu.

Không đợi hắn giãy giụa, ‘xuy’ một tiếng, ánh sáng đại thịnh, quy tắc thăng cấp buông xuống, trực tiếp bao phủ hắn và Nam Cung Ly lại.

Trên trán trơn bóng no đủ, vốn có hai ngôi sao chợt lóe, lại xuất hiện một ngôi, thành công đột phá cấp hai tiến vào cấp ba.

Cảm nhận được năng lượng dao động quanh quẩn quanh thân Tiểu Huyền Ngọc, Nam Cung Ly âm thầm kinh hãi, gia hỏa này, thế nhưng là cấp ba đại viên mãn, lại thiếu một bước là tiến vào cấp bốn.

“Thắng cấp, nhị tỷ ta thăng cấp!” Tiểu Huyền Ngọc kích động không thôi, hắn lại biến cường đại rồi, về sau sẽ có thể bảo vệ nhị tỷ càng tốt.

“Từ hôm nay trở đi cùng nhị tỷ cùng nhau tu luyện cho tốt, nhưng mà trước người khác không thể bại lộ tu vi biết không?” Tâm phòng người không thể không có, ai biết có thể có người đầu óc rút gân, bởi vì ghen ghét mà thủ đoạn độc ác đòi mạng hay không.


Hiện giờ Tiểu Huyền Ngọc mới năm tuổi, hiện tại đột phá cấp hai, tiến vào Linh Giả cấp ba đỉnh, phần thực lực và thiên tư này, nếu bại lộ ra ngoài, nhất định sẽ khiến cho người khác chú ý.

Làm người thừa kế đời kế tiếp của Nam Cung gia tộc, an toàn của hắn, tuyệt đối không thể có chút sơ sẩy.

“Vâng, gia gia nói với ta rồi, tiểu hài tử thì phải giả heo ăn thịt hổ.

” Tiểu Huyền Ngọc nghiêm túc gật gật đầu, hơn nữa gia gia còn nói qua, muốn cho kẻ địch thả lỏng cảnh giác, như vậy mới có thể một kích tất thắng.

“Ngoan, ngày mai nhị tỷ sẽ mang ngươi trở về thăm gia gia.

” Xoa xoa đầu tiểu gia hỏa, Nam Cung Ly vô cùng yêu thương, kết quả xoa ra một tay nước bẩn.

“Thật thối!” Tiểu Huyền Ngọc nhíu mày, lần nữa biểu đạt bất mãn, ánh mắt lé tránh nhị tỷ nhà mình.

“Tiểu tử thúi, ngươi kia là ánh mắt gì, còn dám nói thối, nếu không phải vì ôm ngươi, ta phải chịu tội như này sao?” Nam Cung Ly cũng xem thường trở về, thì ra gia hỏa này còn tưởng rằng những vị thối đó là từ trên người mình tản mát ra.

Nam Cung Huyền Ngọc giơ hai tay lên, nhìn trên người nhão dính dính chất thối màu đen, cả người đều không tốt……Vốn chuẩn bị ngày hôm sau động người về Nam Cung phủ, kết quả bởi vì Tiểu Huyền Ngọc vừa mới thăng cấp, năng lượng còn chưa ổn định nên không thể không hủy bỏ.

“Ha ha, tốt, tốt, không hổ là con cháu Nam Cung phủ ta!” Nam Cung Liệt ngồi ở phía trên đại đường, nhìn nội dung trên thư, liên tục nói tốt, cười đến vẻ mặt như cúc hoa.

Ly Nhi thăng cấp thành Linh Giả cấp năm, Ngọc Nhi thăng cấp thành Linh Giả cấp ba, hai người vừa mới thăng cấp hơi thở chưa ổn, không thích hợp nơi nơi đi lại, bởi vậy lưu tại học viện Đông Khải, đồng thời còn mang thêm một số lời vấn an, từ đầu đến cuối đều không có nhắc tới chuyện bị hưu bỏ.

“Gia chủ, về chuyện của nhị tiểu thư và Nhàn Vương……” Thanh bào nam tử nhíu mày, nhìn Nam Cung Liệt dò hỏi.

Tư Đồ Lãnh này quá không biết tốt xấu, thế nhưng năm lần bảy lượt nhục nhã Nam Cung phủ ông, đầu tiên là hôn sự của Nam Cung Ly và Tư Đồ Khiếu, sau đó ném đi Nam Cung Ly chuyển ban cho tiểu vương gia, định Nam Cung Ngạo Tuyết làm Thái Tử Phi.

Vốn cho rằng như vậy là thôi, không nghĩ tới phía sau Ngạo Tuyết vẫn là trốn không thoát kết cục bị từ hôn, hiện giờ, Ngạo Tuyết bỏ mình, buồn cười nhất chính là, Tư Đồ Lãnh hắn thế nhưng mạnh mẽ chia rẽ Ly Nhi và Tư Đồ Kiệt, chỉ vì Nhàn Vương vốn là một phế vật bị công chúa Đông Thịnh coi trọng.

Lặp đi lặp lại nhiều lần đánh mặt Nam Cung phủ, khẩu khí này, như thế mà còn nhịn được thì còn có gì không nhịn được nữa.

“Xuy, còn không phải muốn nịnh bợ Đông Thịnh à, có tòa núi dựa Đông Thịnh kia, khinh thường Nam Cung phủ chúng ta!” Trưởng lão mặc áo bào nâu cười lạnh, đáy mắt sắc bén di động, giận không thể át.

“Nước xa không cứu được lửa gần, hoàng thất Tư Đồ thật xảy ra chuyện, chỉ sợ Đông Thịnh cũng nổi không được bao nhiêu tác dụng, không nhân cơ hội chèn ép đã cảm ơn trời đất.

”“Hiện tại chúng ta đây làm sao bây giờ, chẳng lẽ cứ như vậy tùy ý hoàng thất Tư Đồ ức hiếp?” Nam Cung phủ bọn họ, có từng chịu qua loại tức này.

.


Bình luận

Truyện đang đọc