[QUYỂN 1] HỆ THỐNG DƯỠNG THÀNH HOÀNG HẬU

Edit: Thiên Diệp

Beta: Ngạn Tịnh.

Quý Phi nương nương vừa vặn dùng qua bữa tối, thuận miệng hỏi cung nữ Oánh Tuyết bên người  một câu.

"Có biết Hoàng Thượng hiện tại đang ở nơi nào không?"

Tìm hiểu hành tung Hoàng Thượng là một sở trường của cung nữ và bọn thái giám, huống chi Mộc Vũ cùng Cảnh Tuyên Đế trận trượng đường hoàng như vậy, tùy tiện hỏi thăm sẽ biết, Oánh Tuyết thật cẩn thận nhìn thần sắc Quý Phi nương nương, lúc này mới khó khăn đáp.

"Khởi bẩm nương nương, bây giờ Hoàng Thượng đang ở bên cạnh cùng Mộc Tiểu Nghi."

"Mộc muội muội quả thật là diệu nhân." (Người kỳ diệu)

Quý Phi như cũ là một mặt ý cười ôn hòa, cầm lấy khăn xoa xoa bên môi, ôn nhu tán dương.

"Đừng nói là Hoàng Thượng, ngay cả bổn cung cũng thích nàng."

Oánh Tuyết biết nương nương nhà mình từ trước đến nay đều hào phóng khéo léo, khinh thường những việc tranh giành tình cảm này, nhưng là cũng không nghĩ tới nương nương cư nhiên có thể hoàn toàn không có bất luận bất mãn gì, nương nương thật là quá độ lượng.

"Nương nương, nghe nói hôm qua Lệ Phi nương nương phái người đi mời Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vẫn ở lại cung của Mộc Tiểu Nghi, hôm nay còn cùng Mộc Tiểu Nghi dùng bữa tối, nghĩ đến vài vị tiểu chủ cùng nàng tiến cung kia trong lòng cũng sẽ không quá tốt."

Quý Phi gợi lên khóe miệng, cả người đều quanh quẩn hơi thở dịu dàng bình dị gần gũi, nàng nhẹ vỗ về thái dương rơi rụng sợi tóc, nhàn nhạt hỏi.

"Hôm nay ngươi xem Bạch Thanh Thanh kia với Mộc Vũ, người nào càng xinh đẹp hơn?"

Oánh Tuyết nghĩ cũng chưa nghĩ, buột miệng thốt ra nói.

"Tất nhiên là Bạch Thường Tại, nô tỳ xem ngay cả Lệ Phi nương nương cũng so không được với vị kia Bạch Thường Tại kia đâu."

"Vậy ngươi có biết vì sao Hoàng Thượng sủng hạnh Mộc Vũ?"

"Nô tỳ ngu dốt."

"Mộc Vũ là con gái Thừa Tướng, thân phận tất nhiên là cao hơn Bạch Thanh Thanh."

Quý Phi dừng một chút, ánh mắt có một ít tán hoán.

"Hoàng Thượng yêu quý nàng cũng không kỳ quái."

Nhìn xem a, có một cái xuất thân quan trọng tốt cỡ nào a, không giống nàng, đại khái vĩnh viễn đều chỉ có thể làm Quý Phi đi.

Oánh Tuyết hiểu rõ gật gật đầu, nghĩ đến cảnh tượng thỉnh an hôm nay, vẫn là mang theo chút nghi hoặc nhàn nhạt, "Chỉ là Bạch Thường Tại nhan sắc đẹp như vậy, Lệ Phi nương nương chắc chắn sẽ ghen tị, sao hôm nay lại không thấy nàng cố tình làm khó dễ?"

"Bổn cung xem Bạch Thanh Thanh kia cũng không có đầu óc gì, nghĩ đến bệ hạ lâm hạnh nàng, nàng cũng không tạo ra sóng gió gì."

Quý Phi cười nhạo một tiếng, lắc lắc đầu nói.

"Lệ Phi cũng không phải ngốc, đại khái cũng là không muốn lãng phí tâm tư trên cái loại người này."

Nói Lệ Phi bên kia, giờ phút này nàng cũng nghe nói Hoàng Thượng tự mình tặng trâm hoa cho Mộc Vũ nhưng là lại rất khác thường không có ý phẫn nộ, so sánh với đêm qua, hôm nay nàng có vẻ bình đạm rất nhiều.

Quá mức bình thường có vẻ một chút cũng không bình thường, cung nữ Lệ Phi nhìn bộ dáng nàng không giận cũng  không cười, nửa cái mạng đều sắp bị dọa rồi , nương nương khác thường như vậy, không phải là chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ cái gì đi? Đợi đến lúc phản ứng lại thì sẽ không lấy các nàng trút giận đi?

Hu hu hu,  thấp thỏm quá mà!

"Yên nhi, đi nhà kho chọn chút lễ vật quý trọng, ngày mai tự mình đưa qua cho Mộc Tiểu Nghi"

"Dạ, nương nương."

"Được rồi, Hoàng Thượng cũng sẽ không đến đây, hầu hạ bổn cung tắm gội đi."

Đây là yên lặng trước cơn bão sao?

Hu hu hu, rốt cuộc là làm sao vậy chứ, điều này thật không giống tác phong của nương nương mà, nhớ năm đó Hoàng Thượng sủng hạnh một cung nữ, nương nương chính là thiếu chút nữa lột một tầng da của nàng ta, mà Mộc Tiểu Nghi này lại là ở trước mặt Hoàng Thượng hung hăng làm nương nương mất mặt mũi, sao nương nương còn có thể làm vẻ mặt ôn hoà như thế chứ?

Khủng hoảng mà, tâm tư nương nương sao mà khó đoán như vậy chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc