[QUYỂN 1] HỆ THỐNG DƯỠNG THÀNH HOÀNG HẬU

Editor: Thiên Diệp

Beta: Ngạn Tịnh

Sau khi nói xong một đoạn lời nói dài, Mộc Vũ xoay người liền đi, tiêu tiêu sái sái không mang theo một mảnh trang giấy đi, tất nhiên nàng nghe thấy Lâm Búi Hi ở sau lưng hung tợn mắng nàng một câu "Tiện nhân".

Nhưng đâu, Mộc Vũ tuy rằng không có nghe câu nói thế, có người lại rành mạch nghe được, người này tất nhiên chính là nhân vật mục tiêu của Mộc Vũ- Hoàng Thượng đại nhân.

Mộc Vũ đi rất chậm, khoé miệng hơi hơi nhếch lên biểu lộ tâm tình của nàng rất tốt.

"Thế nào thế nào, biểu hiện vừa rồi của ta được không?"

"Thứ cho ta nói thẳng, cảm giác ngươi có chút làm ra vẻ".

Manh Manh nói luôn là thật thà nhưng không xuôi tai, loại này nếu là người, từng giây từng phút phải bị người khác kéo đi ra ngoài thiêu chết.

"Ngươi có biết ta là chủ nhân của ngươi hay không."

Mộc Vũ yên lặng xem thường, tuy rằng động tác trợn mắt trắng này quả thực không phù hợp với thân phận cao quý hiện tại của nàng.

"Ngươi có biết nữ nhân đều muốn khen nhiều hay không?"

Manh Manh trầm mặc một hồi, nói:

"E hèm, chủ nhân ngươi tuyệt vời, thật lợi hại nha."

Mộc Vũ bĩu môi.

"Ngươi nói cho có lệ ta."

Thơ Tình và Ý Hoạ nhìn Mộc Vũ bước xuống lầu, biểu tình của nàng thay đổi thật khiến người ta nhìn không kịp, cũng không biết tiểu thư ở lầu hai

rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, biểu tình lại có biến ảo như vậy chứ?

Manh Manh tỏ vẻ câu có lệ này nó không tiếp thu, vội vàng giải thích nói:

"Không phải nha chủ nhân, cái nhiệm vụ thứ nhất ngươi đã hoàn thành rồi, Hoàng Thượng đại nhân thật sự có hảo cảm với ngươi."

Trong lòng Mộc Vũ vui vẻ, có nghĩa nàng có thể lãnh điểm mị lực?

Kinh hỉ tới quá nhanh liền hướng gió lốc a oa ha ha.

"Có bao nhiêu?"

Mộc Vũ phảng phất đã thấy được con đường tương lai sáng lạng, chỉ là lời nói của Manh Manh đánh nhốt nàng vào đáy cốc.

"Có 3 điểm hảo cảm, chủ nhân có thể lĩnh 3 cái điểm mị lực nha."

Mộc Vũ quả thật không thể tin được lỗ tai chính mình, vội vàng mở ra hệ thống điều chỉnh, nhìn hảo cảm thật là một ngụm lão huyết đón gió tung bay.

"Hắn keo kiệt như vậy là làm sao vậy. Ngoạ tào, vừa rồi mệt hề hề nói những lời như vậy đều bỏ đi đâu cả rồi, sớm biết rằng như vậy còn không bằng trực tiếp ra tay đánh một đấm, cho hả giận."

Manh Manh khanh khách cười vài tiếng, tri kỉ an ủi nói:

"Nhưng là chủ nhân hoàn thành một cái nhiệm vụ, có thể lĩnh 5 điểm mị lực nha."

Mộc Vũ đối với nhiệm vụ khen thưởng khịt mũi coi thường, nàng lạnh lùng nói:

"Các ngươi cũng hào phóng không đi đâu được, 5 điểm mị lực còn không biết xấu hổ mà đưa."

Tình Thơ thấy Mộc Vũ rốt cuộc đi xong cái bậc thang cuối cùng, vội vàng đi lên đón.

"Tiểu thư, tiếp theo ngài muốn đi nơi nào?"

Hiện tại Mộc Vũ không có tâm tình, nhàn nhạt nói:

"Ta đi trên xe ngựa ngồi, các ngươi làm xa phu tuỳ tiện đi dạo ở trong thành đi."

Cho rằng không có tâm tình liền sẽ dẹp đường hồi phủ? Ha ha ha, sao có thể chứ!

Lúc sau, Manh Manh và Mộc Vũ lên xe ngựa, cười hề hề hỏi:

"Ý tứ kia của chủ nhân là không lĩnh?"

Mộc Vũ cười lạnh ha hả ba tiếng, khí phách đáp lại

"Nghĩ đến cho tốt nha, 8 điểm mị lực tất cả là của bà, thiếu một cái ta bắt ngươi để đòi."

Hừ, đồ vật thuộc về nàng ai cũng đừng hòng lấy đi.

Lầu hai nhà sách nhìn như không có bóng người, truyền đến một đoạn đối thoại.

"Vị vừa rồi là nữ nhi Mộc Thừa tướng?"

Nói chuyện đúng là Vua Cảnh Tuyên Đế của một nước, hắn vô tình nghe được, chỉ là thật sự trùng hợp như vậy, hắn vừa vào một góc yên lặng lại vừa xem vở tuồng kịch này.

Thái giám Tiểu Lý Tử đứng phía sau Cảnh Tuyên Đế lập tức đáp:

"Khởi bẩm chủ tử, đúng là con gái của Mộc Thừa tướng, tên gọi là Mộc Vũ."

Cảnh Tuyên Đế hơi hơi mỉm cười, trong ánh mắt hiện lên một tia tinh quang.

"Vậy người khác thì sao?"

"Là con gái của Lâm Thượng thư Lâm Búi Hi."

"Không thể ngờ được người cứng nhắc như Lâm Thượng thư, thế nhưng lại có con gái như vậy."

Cảnh Tuyên Đế cười khẽ lắc lắc đầu, nhàn nhạt nói:

"Tiểu Lý Tử, trẫm không muốn hậu cung lại nhiều tai họa như vậy."

"Nô tài rõ."

Tiểu Lý Tử kính sợ nhớ kỹ, nghe ngữ khí của Hoàng thượng, đây là muốn ngay cửa thứ nhất loại bỏ đi, cô nương này ngày tháng về sau hẳn là không dễ chịu lắm nha.

"Con gái Mộc Thừa tướng thế nhưng thật đặc biệt."

Nghe ngữ khí rất có hứng thú của Cảnh Tuyên Đế, Tiểu Lý Tử tự xưng là so với mẹ ruột Hoàng Thượng còn hiểu hắn hơn, lập tức gật gật đầu, nịnh nọt nói:

"Hơn nữa rất giống với Mộc Thừa tướng, đều là một thân chính khí."

Cảnh Tuyên Đế cười sang sảng, hơi hơi quay đầu hỏi:

"Tốt cho một cái thân chính khí, bất quá nàng có nói không muốn tiến cung hay không?"

Tiểu Lý Tử trong lòng lộp bộp một chút, yên lặng bi ai cho vị cô nương này, người khác không biết nhưng hắn biết, Hoàng Thượng chính là mang thù.

"Ách, hình như là nói như vậy đi."

Tiểu Lý Tử lôi kéo gương mặt hàm hàm hố hố nói, ân, thật ra hắn vừa rồi cái gì đều không có nghe thấy.

"Trẫm cũng không làm khó người khác."

Cảnh Tuyên Đế cười như không cười dặn dò:

"Đến lúc đó nhớ rõ nhắc nhở trẫm, ở một thời điểm cuối cùng giữ thẻ bài nàng."

Tiểu Lý Tử lập tức cảm thấy chính mình không hiểu trong lòng Hoàng Thượng đại nhân suy nghĩ cái gì, hắn cúi đầu cung kính nói:

"Nô tài nhớ kĩ."

Sắc mặt bình đạm nhưng thật ra trong lòng Tiểu Lý Tử đã quay cuồng, xong rồi xong rồi, hiện tại cư nhiên hắn đã đoán không ra Hoàng Thượng trong lòng suy nghĩ cái gì, tiếp tục như vậy là sẽ ra chuyện lớn a!

Bên này Mộc Vũ còn không chút để ý nhìn bản điều chỉnh hệ thống, nàng cảm thấy Manh Manh rớt dây xích vài phút vẫn là có chỗ lợi, ít nhất cái giao diện trở nên phù hợp với thẩm mỹ nàng nha.

"Nhiệm vụ tiếp theo là cái gì?"

Mộc Vũ tâm tình vui sướng click mở nhiệm vụ, không thể tin được há to miệng.

"Học được thêu túi tiền? Đây là cái nhiệm vụ quỷ gì a?"

Chẳng lẽ bụi rớt vào mắt nàng sao!

Manh Manh có chút vui sướng khi người gặp họa, nhưng là làm tiểu tinh linh của hệ thống, hắn thập phần cần thiết giải quyết tất cả nghi hoặc cho người này.

"Bởi vì Mộc Vũ nguyên chủ nữ hồng không phải rất tốt, nhưng là chủ nhân ngốc, phải biết rằng chờ sau khi ngươi thành hậu phi, thêu túi tiền biểu lộ tâm ý là chuyện không thiếu được."

Mí mắt Mộc Vũ giật giật, ngoài cười nhưng trong không cười nói:

"Ha ha hả, thật đúng là cảm ơn ngươi nghĩ chu đáo như vậy."

"Không khách khí."

"Không có ý tứ khen ngươi, ngươi biến mất đi, không muốn nghe giọng nói của ngươi."

Manh Manh là một tiểu tinh linh có tôn nghiêm, muốn nó biến mất liền biến mất thật, dù sao nó còn muốn bản thân có chút không có không gian đấy!

Thời gian quả thực qua rất nhanh, ngày tổng tuyển cử lửa sém lông mày, nữ tử thế gia trong danh sách đều phải dọn dẹp một chút vào cung tiến hành lần kiểm tra thứ nhất, lưu lại ở trong cung học tập lễ nghi quy củ, sau đó lại từ từ trải qua khảo nghiệm a.

Nhìn một đám nữ tử trầm ngư lạc nhạn, trong lòng Mộc Vũ vẫn có chút luống cuống a, nhìn dáng vẻ, con đường Hoàng Hậu này vẫn là không dễ đi mà.

Cửa thứ nhất kiểm tra rất là làm người thổ thẹn, ít nhất làm một nữ nhân hiện đại như Mộc Vũ đều cảm thấy khó mà mở miệng, bởi vì cường độ là kiểm tra trinh tiết nữ tử.

Có lẽ cha mẹ Mộc Vũ sớm đã trước tiên chào hỏi qua, cho nên Mộc Vũ cũng không quá gian nan, không có kiểm tra quá cẩn thận liền thông qua.

Cho nên nói, đơn vị liên quan từ xưa đến nay đều là một sự tồn tại mạnh mẽ mà.

Bình luận

Truyện đang đọc