[QUYỂN 1] [MAU XUYÊN] NỮ PHỤ LƯU MANH!!! VẬT HI SINH MAU PHẢN KÍCH!

Số 23 rất tự nhiên ngồi xe của Chu tiên sinh mà đi thẳng đến hiện trường,


Xe đỗ trước cửa một công trường lớn, 


Lúc này bên trong sân cũng có vài chiếc xe cảnh sát đậu, còn có vài người cảnh sát mặc áo xanh nổi bật đứng trò chuyện với nhau gần đó, 


Số 23 "..." Cái kiểu giống như muốn nói ở đây vừa xảy ra án mạng vậy...


Nếu thế, sao các người không làm bảng thông báo cắm ở đây luôn đi!


Khi thấy chiếc xe của Chu tiên sinh tiến tới, mọi người lập tức dừng nói chuyện, chăm chú nhìn về phía chiếc xe,


Đặc biệt khi nữ tử mặc áo bào đạo sĩ nhẹ nhàng bước xuống, một vài cảnh sát, tay còn sờ lên súng bên hông,

Nét mặt toát lên sự phức tạp, dè chừng, phòng bị...


Nhưng Số 23 không có bất kì hành động dư thừa nào, thẳng tắp đi một mạch vào hiện trường lầu hai,


Đi nhanh, đi nhanh,


Bị bắt được mang mèo vào đây là chết!


Căn phòng cuối của dãy,


Trong phòng không mở đèn,


Có một vài cảnh sát đang bận rộn làm việc,


Trên mặt đất có người nằm,


Thi thể lần này là một phụ nữ, không khác cái trước là mấy,


Cũng bị hành hung và sát hại y hệt...


Dư Vẫn đứng đó, chăm chú viết vào một cuốn sổ ghi chép,


Bỗng nhiên sổ bị người giật đi, đối diện là gương mặt phóng to của thiếu nữ, 


Trên vai cô có một đám lông xù màu đen đang nằm,


Dư Vẫn tỏ vẽ tức giận, gõ bút vào đầu Số 23, hạ giọng,


"Lại mang mèo vào hiện trường?"


Mèo đen trên vai cô gừ gừ nhìn hắn,


Lại dám gõ bút vào đầu bảo bối, có ý đồ!!!


 Số 23 cũng không thèm để tâm, vẫn là cười hì hì nói,


"Đội trưởng, nghe nói lần này có liên quan đến tôi?"


Dư Vẫn nhíu lông mày, khẽ cười một tiếng,


Trên tay Số 23 nhiều thêm một cái còng,


Số 23 mờ mịt "..." Khoan! Cái quái...


"Không phải liên quan, mà cô chính là hung thủ."


Số 23 lập tức bị lôi đi...


Nhân tiện không ai để ý, cô liền đem giấu mèo đi...


Dư Vẫn nhìn hành động nhỏ của cô, không vạch trần...


...


Có người nhặt được thẻ của cô ở hiện trường vụ án thứ hai,


Hơn nữa trên con dao hung khí có dấu vân tay của cô,


Camera trước cổng chỉ ghi lại được khoảnh khắc nạn nhân bước vào trong,


Vì vậy, đầu mối hướng về phía vị thám tử giả thần giả quỷ này...


Đồn cảnh sát,


Số 23 được đưa vào phòng thủy tinh để thẩm vấn,


Trùng hợp thay, người thẩm vấn lại là...


"Xin chào, tôi tên Thiên Kiều..."


Gương mặt thiếu nữ hơi căng thẳng, hai tay nắm chặt mạnh mẽ, bộ dáng 'cảnh sát tốt cống hiến hêt mình vì dân', ngồi xuống đối diện cô,


Số 23 cảm thấy cô ta không thích hợp,


Phía sau có khói đen giống của Chu tiên sinh, nhưng mờ hơn...


Không phải con lệ quỷ kia muốn bảo vệ cô ta sao?


"Câu hỏi đầu, tại sao cô lại giết người kia?"


Số 23 mở to mắt, dựa lưng vào ghế,


"Tôi lúc nào thừa nhận giết người. Kiều cô nương có ý gì?"


Thiên Kiều giật mình, lúng túng nói,


"Tôi, tôi không có ý đó..."


Phía bên kia của tấm kính một chiều, có hai người đang đứng,


Là Khải Trạch cùng Dư Vẫn,


Gương mặt Khải Trạch hơi nhăn lại, chuyện gì đang xảy ra?


Thiên Kiều cúi đầu, hơi mất tự nhiên,


Nhanh chóng ngẩng đầu lên thì thấy thiếu nữ đang ở ngay trước mặt mình, cô vội vàng, gấp gáp,


"Cô gấp gáp cái gì a? Cũng không phải muốn giết cô..."


Nụ cười trên mặt thiếu nữ càng thêm ác liệt,


"Chỉ là... gương mặt dễ thương như vậy, không biết khi chết sẽ có bộ dáng ra sao a~?"


Ta còn chưa bao giờ được giết nữ chủ đâu, thật chờ mong,


Nhị Tam [ ... ] Tư tưởng vặn vẹo cần phải được chỉnh đốn!


Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Kiều có chút khổ sở, cái mũi nhỏ hít hít hai cái, mím môi, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp dần ửng hồng, nước mắt tiếp đó liền rơi xuống, giọng nói nghe qua không muốn khóc cũng hải khóc, phẫn uất lên án,


"Cô định hãm hại tôi!"


"Ừ." Số 23 rất thản nhiên thừa nhận,


Thiên Kiều "..." Kịch bản này sao lại có chút sai...


"Ta thấy cô có lệ khí đi theo, phần âm lấn át phần dương, khả năng đã bị lệ quỷ đeo bám nha..."


Số 23 lại lên cơn bịa chuyện hù dọa...


Thiên Kiều "..." Cô ta biết ?!


Nữ chủ đại nhân không thể tin trừng to mắt, cuống quít nghĩ cách thoái thác,


Nước mắt rơi càng nhiều, khóc đến hoa lê dầm mưa...


Số 23 "..." Nữ chủ à.. Làm cảnh sát mà suốt ngày khóc lóc như vậy thật sự không được đâu!!!


Giọng nói đàn ông mang theo tức giận quen thuộc, sâu xa từ sau người vang lên,


"Kha Nguyệt!"


 Dường như âm thanh từ trong kẽ răng đi ra, Khải Trạc tức giận đối cô rít gào,


"Sao  ngươi lại khi dễ nàng."


Số 23 vô tội xòe hai tay ra,


"Nào có a~!"


Khải Trạch không khống chế được sự phẫn nộ của mình, ngẩng đầu, trợn mắt nhìn,


Số 23 rất bình tĩnh đón nhận ánh mắt của hắn, vẻ mặt khiêu khích,


Dù sao cũng chỉ là nam chủ cũ,


Đến đây đi, đánh một trận!


Khải Trạch cười lạnh, người phụ nữ này gan cũng thật lớn, xắn tay áo bước tới,


Vài phút sau,


Kết quả,


Khải Trạch một phen bầm dập được người ta đem đi, Dư Vẫn đem cô tống vào nhà giam, tạm thời khóa lỏng,


Số 23 "..." Biện minh không ăn thua! Cô lại không có nhân chứng!!!


Mèo đen từ phía cổ áo rúc lên, cọ cọ bên gáy,


Báo bối, có ta giam cùng ngươi nha~!


Số 23 vươn tay sờ sờ lớp lông mềm kia một chút, nghĩ nghĩ,


Nửa đêm,


Chán quá!!!


Tiểu Tam!!!


Cứu!!!


Cửa phòng giam bật mở, camera án ninh loáng cái đã tắt,


Số 23 "..." Nhị Tam sẽ không tốt như thế đâu nhỉ?


Không...


Đây vốn không phải Tiểu Tam làm!!


Vậy thì ai...


Chắc chắn có bẫy...


Nhưng cô vẫn chuồn ra,


Nhị Tam [ ... ] Không sợ sao???


Dọc theo hành lang tối tăm,


Sô 23 vừa ôm mèo trong tay vừa dò dẫm, dựa vào cảm giác mà tìm thấy một con đường, bước đi thật chậm rãi cho tới khi,


Đạp phải thứ gì đó rắn rắn dưới chân,


Số 23 lùi lại vài bước, 


Tay dính phải thứ nước gì đó âm ấm, dính dính,


Một người một mèo mờ mịt nhìn nhau... 


Số 23 ánh mắt thâm tình,


Sau đó liền ném mèo lên phía trước,


Lăng Triệt "..." Đây là cái ý tứ gì?


Bảo bối hết thương ta rồi!!!


Vậy nhưng mèo đen vẫn từng bước một đi tới, nhìn vật kia nằm trên đất, trong mắt ánh lên tia khó hiểu,


Nhưng chưa tới nơi, đã vội vã ngao lên một tiếng,


Bảo bối, mau chạy!!!


Có mùi máu!!


Quả thật trong không khí nhàn nhạt có hương vị hơi tanh nhưng lại bị áp chế!


Đèn hành lang đồng loạt sáng lên,


Có tiếng người ồn ào phía sau,


Số 23 nhanh chóng xách mèo lên, biến mất,


Trong lòng vẫn không quên chửi một câu mẹ nó!


Ông trời đang muốn đùa cô chắc?


Nhị Tam thối lại muốn đùa cô chắc???



Bình luận

Truyện đang đọc