[QUYỂN 1] [MAU XUYÊN] NỮ PHỤ LƯU MANH!!! VẬT HI SINH MAU PHẢN KÍCH!

Sau khi xử lí hết mọi công chuyện, Số 23 hiện giờ rất... à không, là cực kì nhàn rỗi, ngày ngày vênh váo hung hăng đi chọc mấy con quỷ quanh vùng,


Mấy mỗ quỷ đáng thương chui vào một góc đau khổ "..." Tên thần kinh nào đây???


Lịch làm việc thường ngày của phòng điều tra Kha âm dương hiện tại:


Làm việc, đi chọc quỷ, ân ái với vợ, đi chọc quỷ, làm việc kiếm tiền, lại ân ái với vợ,...


Cứ như vậy mà biến thành một vòng tròn tuần hoàn...


Thấm thoắt, khoảng thời gian yên bình nhàn nhã ấy đã trôi qua ba năm...


Cho đến tận khi...


[ Ký chủ!!! Tuổi thọ của nguyên chủ đã sắp cạn!!! ]


Nhị Tam mất tích lâu ngày đùng đùng xuất hiện, dùng giọng điệu gấp gáp thúc giục cô,


"Còn bao nhiêu thời gian?" 


Số 23 đang đi dạo đêm trên đường phố, nghe thấy Nhị Tam, cũng không thay đổi sắc mặt, thản nhiên hỏi,


[ Có lẽ... Hết đêm nay... ] Nhị Tam hơi ngập ngừng,


Ừm, vậy là chỉ còn vài giờ nữa...


Lần này...


Nghĩ đến đây một chút, thiếu nữ liền nâng lên nụ cười sáng lạn, quay đầu lại, nhìn về phía người sau,


Số 23 đột nhiên dừng cước bộ, khiến Lăng Triệt dừng lại theo, chỉ thấy cô xoay người nhìn hắn,


Thiếu niên lẳng lặng nhìn cô, trong mắt chỉ phản chiếu hình ảnh một người, giống như cả thế giới chỉ có duy nhất người ấy,


Số 23 cười khẽ, nhẹ nhàng mở miệng nói,


"Cảm ơn."


Lăng Triệt giống như bất an ập tới, đột nhiên bước nhanh đến bên cạnh, gắt gao nắm chặt tay cô,


Hành động của hắn, khiến Số 23 cười một cái, lông mày cong thành hình lưỡi liềm, chỉ kém chưa cao hứng lên ôm cổ của hắn hung hăng hôn một cái,


Hai người ăn ý không nói thêm bất cứ điều gì, chỉ hoàn thành buổi đi dạo rồi trở về chung cư cũ,


Trên sân thượng,


Cũng như vài năm về trước,


Số 23 ôm chặt lấy thiếu niên, hai người đắp chăn nằm cùng nằm ngủ,


Lấy đất làm giường, lấy mây làm nhà,


Cả bầu trời đêm đen kịt u tối kia chính là phòng ngủ,


Thiếu nữ nhìn gương mặt đẹp đẽ kia, môi hơi câu nhẹ,


À, lại chia tay rồi...


Tuy vậy, quả thật Số 23 vẫn  cảm thấy có chút tiếc nuối, sớm biết sẽ chết nhanh như vậy, có phải lúc trước nên nhận ra vợ nhỏ sớm hơn không?


Lần sau chắc chắn sẽ...


 Cho nên bây giờ, cứ tạm biệt như vậy đi.


...


Sáng sớm hôm sau,


Số 23 biến mất,


Chỉ để lại cho ai đó đúng một câu,


'Hẹn gặp lại!'


Còn kèm theo một cái mặt cười siêu cấp gợi đòn...


Lăng Triệt "..."


Một khắc cũng không chậm trễ, hắn suýt thì phá nát cái chung cư,


Hừ hừ!!!


Bảo bối lại chạy rồi!!!


Còn chưa kịp tính sổ với cô nữa!!!


Hắn hiểu cô quá mà!


Ai, cái con người không bao giờ quan tâm mặt mũi kia...


Thiếu niên cười khổ, thở dài,


Nàng có thể ngang nhiên phất tay tung hoành một cõi,

Nhưng nhất quyết khi sắp chết cũng sẽ không lôi kéo bất kì ai, chỉ lặng lẽ chuồn đi... 


...


Kha Nguyệt mất tích,


Có khá nhiều người, đặc biệt là khách quen của văn phòng thám tử tương đối ồn ào, suy thần đoán quỷ, có người còn lớn mật đoán cô lên trời tu luyện cái công pháp bí truyền khỉ gì đó...


Đám quỷ âm thầm thở phào...


Nhưng cô không đến, chúng còn có chút hơi nhớ nhung...


Ngọa tào!!!


Còn lâu mới thèm nhớ đồ thần kinh nhà cô!!!


Dù sao, cho dù mọi người hay kể cả là quỷ nghĩ gì đi nữa, đó cũng đã không quan trọng,


Trên sân thượng của một tòa chung cư cũ,


Thiếu niên dung mạo tuyệt mỹ đứng đó, không nói một câu, mặt trầm như nước,


Ngươi đã không còn ở đây nữa, thì trên thế giới này đã chẳng còn gì cần ta phải quyến luyến,


Ngươi đừng có sớm đắc chí, còn lâu ta mới ở lại lâu như ngươi đoán, 


Chỉ tiếc... quên nói cho ngươi biết một điều...


Xin lỗi, nhưng ta không thể theo cái như kế hoạch của ngươi rồi,


Cánh tay của Lăng Triệt vuốt ve trên chấn song đã gỉ sét, đôi mắt như có như không nhìn về nơi xa,


Hôm nay trời trong nắng ấm, không một gợn mây, đúng là thời điểm tốt để đi,


Thiếu niên hơi hơi cong khóe môi, nói khẽ một điều gì đó, đương nhiên, chỉ mình hắn nghe được...

Bình luận

Truyện đang đọc