(QUYỂN 2) 10 VẠN LÍ DO PHẢI KHẮC KIM

Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.

Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.

~~~

Quân Hành Ý bước đi không nhanh, ánh mắt thờ ờ đảo qua hai bên, cúi đầu hành lễ với mọi người.

Tuyết đọng trên mặt đất đã được quét sạch qua hai bên.

Cây cối xung quanh phủ một lớp tuyết, tấm lụa mỏng rơi xuống cũng bị gió lay động.

Lúc Quân Hành Ý chuẩn bị đi lên vị trí cao nhất, hắn đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn qua.

Ngồi ở phía bên kia đều là những cô gái.

Dãy phía trước là những phu nhân, dãy thứ hai được sắp xếp cho con vợ lẽ.

Ánh mắt Quân Hành Ý dừng lại trên một người trong vô số người đó.

Tiểu Kim theo tầm mắt nhìn qua, hơi kinh ngạc, người kia không phải là nữ hiệp lần trước sao?

Tiểu cô nương được sắp xếp vào dãy thứ hai, đôi mắt buông xuống, bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời, nhìn qua thì cũng không khác gì những cô nương khác.


Nhưng Tiểu Kim cảm giác có chút kỳ quái...

Quân Hành Ý thu hồi tầm mắt, đi lên vị trí cao nhất: "Đứng lên đi."

"Tạ ơn bệ hạ."

Trong điện đám người từ từ ngồi xuống.

Không khí trong điện có chút cổ quái, ai cũng không mở miệng nói.

Dáng vẻ Quân Hành Ý ngồi khá tùy ý, không có vẻ uy nghiêm của hoàng đế thường có, mà giống như vị tổ tổng thứ hai nào đó.

Hắn là người phá vỡ sự im lặng trong điện: "Sao vậy, đều ngây ra vậy làm gì? Không phải đến chúc mừng sinh nhật trẫm sao, không có gì tạ lễ trẫm à?"

Mọi người: "...."

Tặng quà thì chắc chắn phải tặng rồi!

Thế nhưng đi lên tặng như thế nào?

Lời nói đầu cũng không có à?

Vị hoàng đế này tính tình cổ quái, muốn bỏ qua lời nói đầu, mọi người cũng chỉ có thể phối hợp với hắn.

Rõ ràng Quân Hành Ý cũng không phải muốn được tặng quà lắm.


Chỉ là muốn mượn cơ hội chế giễu mấy vị đại thần một lần.

"Đông Hải dạ minh châu? Lấy từ mắt cá à?"

"Cái này là cái trò gì vậy, lấy đi, ghê tởm."

"Nhân sâm ngàn năm? Trưởng thành như vậy rồi, thật xấu hổ cho nhân sâm mọc được như này."

Vị đại nhân đem tặng nhân sâm ngàn năm cũng không sợ hãi lắm, ngược lại chỉ cười nói: "Bệ hạ nói rất có lý, cái này do chính tự thần chọn lựa, tuy rằng nhìn vẻ bề ngoài không đẹp lắm, nhưng công dụng của nó rất tốt."

"Phải không?"

Người tặng chính là một vị đại thần, Lữ thái phó.

Lữ gia đã theo chân hoàng đế Khải Nguyệt quốc để mở rộng lãnh thổ giang sơn.

Thế lực Lữ gia rất phức tạp, phe cánh rất đông. Hiện giờ người cầm giữ triều chính, chính là vị Lữ thái phó này.

Lữ thái phó: "Bệ hạ đừng vội không tin, có một số thứ, không thể đánh giá qua vẻ bề ngoài."


"Nếu Lữ thái phó đã nói vậy, đúng là rất có đạo lý." Quân Hành Ý giống như đã được thuyết phục, hắn phân phó Tiểu Kim: "Lấy nước ngâm ra, cho thái phó uống cho đỡ mệt."

Lữ thái phó: "Bệ hạ, vi thần đã cố ý vì ngài mà tìm."

Quân Hành Ý cũng không thèm để ý Lữ thái phó, trực tiếp đá Tiểu Kim một cước: "Đi đi, nhìn ông ta làm cái gì? Trẫm còn chưa chết."

Lữ thái phó: "...."

Tiểu Kim: "....."

Tiểu Kim chạy nhanh đi làm.

Rất nhanh đã đưa nhân sâm ngâm trong nước, đưa đến trước mặt Lữ thái phó.

"Thái phó, mời ạ."

Lữ thái phó cũng không tức giận: "Vậy thì đa tạ bệ hạ."

Quân Hành Ý nhìn thấy Lữ thái phó đã uống xong chén nước nhân sâm, cười lạnh một tiếng: "Tiếp theo."

Linh Quỳnh nhìn có chút không hiểu.

Không phải Lữ thái phó cầm giữ triều chính sao, tại sao con yêu lại làm như vậy, ông ta cũng không làm chuyện gì mà?
Ngược lại nhìn như ông ta mới là người bị chèn ép?

...

Những đại thần tặng thứ gì cũng không kém như Quân Hành Ý nói, tất cả đều là thứ tốt.

Thế nhưng toàn bộ quá trình đều bị Quân Hành Ý dọa cho khủng hoảng một phen, đám đại thần bị kinh sợ, nhìn thế nhưng ai cũng cố gắng không sợ hãi.

Lữ thái phó ngồi một bên, các lão thần ngồi uống rượu khắp nơi.

Linh Quỳnh càng cảm thấy con yêu của cô, không giống như kiểu bị chèn ép.

"Không xem nữa, không có ý nghĩa." Quân Hành Ý đẩy Tiểu Kim đang định bày lên thứ gì đó, đột nhiên chỉ vào khu nữ quyến, tùy tiện chỉ vào: "Ngươi, ngươi, thêm ngươi nữa ở lại, những người còn lại đi ra, mất hết cả hứng."

Linh Quỳnh: "???" Hả? Con yêu đang làm gì vậy?

"Bệ hạ!"

Có người kinh hãi la lên, trực tiếp quỳ xuống mặt đất.

"Ý của ngài là gì vậy?"
"Lễ vật các người tặng trẫm không thích, đành phải tự mình chọn." Quân Hành Ý thưởng thức chén rượu có khắc hoa văn con rồng vàng.

"......"

Có ba người được chọn, trong đó có Linh Quỳnh.

Trừ Linh Quỳnh ra, còn hai cô nương khác, sợ tới mức mặt cắt không còn một chút máu, lạnh run.

Linh Quỳnh: "....."

Có phải con yêu tính ăn thịt người không?

Cái này không phải rất tốt sao?

Nếu trong thời hiện đại, sẽ có khá nhiều cô gái thét đến mức chói tai!

"Bệ hạ, nhưng mà..."

Quân Hành Ý cũng không bình tĩnh nổi nữa, trực tiếp ném bể chén rượu xuống dưới.

Chén rượu kia rơi trên đầu đại thần nọ, không thấy máu, nhưng mắt thường nhìn qua cũng thấy chỗ đó sưng lên.

"Tuổi của trẫm cũng không còn nhỏ nữa, để vài người lại thị tẩm, có vấn đề gì sao?"

"Không phải bình thường các người hay nói, sẽ vì trẫm mà chia sẻ khó khăn sao, hiện tại chính là lúc các người nên chia sẻ khó khăn, sao lại không vui? Trước kia các người đều lừa dối trẫm sao?"
Nói đến câu sau, sắc mặt Quân Hành Ý trầm xuống.

Mọi người: "..."

Ngài làm vậy có khác gì cướp không?

Tần Thắng không ngờ Quân Hành Ý đi đến, sau khi phản ứng kịp, chạy nhanh nói: "Bệ hạ, tiểu nữ còn nhỏ tuổi, chưa từng học qua quy củ trong cung, sợ là sẽ xúc phạm đến ngài."

Đại thần bên cạnh cũng hùa theo: "Bệ hạ, làm như vậy là không được..."

"Bệ cái gì mà hạ, trẫm muốn để cho các nàng ở lại, bằng không..." khóe miệng Quân Hành Ý nhếch lên, lộ ra nụ cười nham hiểm: "Để đầu các nàng lại đây cũng được."

Tần Thắng: "Bệ hạ, cái này..."

"Phụ thân, con nguyện ý ở lại." Một giọng nói mềm mại trong veo vang lên, cắt đứt lời Tần Thắng định nói.

Tần Thắng nhìn về phía Linh Quỳnh, tiểu cô nương nhấc làn váy lên, từ bên kia xuất hiện.

Nàng đứng ở chính giữa, nhìn lên nam nhân ngồi trên cao, khóe miệng hơi nhếch lên.
Tần Thắng trừng cô: "Con nói cái gì thế hả? Con nguyện ý cái gì mà nguyện ý"

Không biết Quân Hành Ý có ý gì sao?

Đột nhiên cướp con gái của mấy đại thần.

Nó còn vui!

Nó vui cái rắm!

Linh Quỳnh ngoan ngoãn nói lại một lần nữa, giọng nói rất nhẹ, có chút sợ hãi, nhưng rất kiên định: "Ta nguyện ý ở lại."

"Ngươi có biết ở lại đây có hậu quả gì không?"

Linh Quỳnh do dự nói: "Nhưng ta mà không ở lại, đó là kháng chỉ."

"Tần tướng quân, con gái ngươi hiểu chuyện hơn ngươi nhiều." Quân Hành Ý nhìn về phía thái phó: "Lữ thái phó, ta chỉ muốn mấy nữ nhân thôi, có vấn đề gì không?"

Lữ thái phó bị gọi tên, cũng không tiếp tục tàng hình nữa, nói: "Quả thật bệ hạ cũng không còn nhỏ tuổi nữa, hậu cung cũng nên đầy đủ, nếu bệ hạ để ý mấy vị cô nương này, các cô nương này cũng rất có phúc khí, ta nghĩ các vị đại nhân cũng không có ý kiến."
Ngay lập tức mặt Tần Thắng đen lại.

Cho dù muốn tuyển người vào cung, cũng phải trải qua quá trình.

Chỗ nào mà giống như vậy...

Ngay tại chỗ trực tiếp cướp người...

Chỉ sợ bữa tiệc sinh nhật hôm nay, đều là ngụy trang.

Nhưng mà trước kia bệ hạ không có hứng thú với nữ nhân...

Chẳng lẽ đột nhiên thông suốt?

Lữ thái phó giúp đỡ Quân Hành Ý làm chuyện ác, hai vị đại thần khác không dám nói gì.

Lúc này Linh Quỳnh suy nghĩ cẩn thận lại.

Cô xem tư liệu, cho cái trước là đúng.

Bọn họ đều nói Quân Hành Ý chỉ là một hoàng đế bù nhìn.

Nhưng trên thực tế, ở trong mắt mọi người, Quân Hành Ý có tính tình cổ quái, là một bạo quân ỷ vào Lữ thái phó làm xằng làm bậy.

"Phụ thân, người yên tâm đi, con không có chuyện gì đâu." Linh Quỳnh nhỏ giọng nói: "Ngươi đừng lo lắng cho con, nếu kháng chỉ thì nhà chúng ta sẽ không tốt, con thật sự không có việc gì."
Tần Thắng đột nhiên phản ứng lại, thì ra nàng lo lắng cho Tần gia sao?

Nhưng mà...

Vút----

Mũi tên cắt ngang qua không khí và bắn trúng bàn trước mặt Quân Hành Ý.

"Có thích khách!"

"Bảo vệ bệ hạ!!"

——Vạn vật đều có khoảng cách——

Hãy lựa chọn cho nội dung tiếp theo của câu chuyện.

A: Quân Hành Ý bị thương (Vé tháng 1)

B: Quân Hành Ý offline (Vé tháng 2)

C: Linh Quỳnh ăn thịt ( vé tháng xN)

***

Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~

Bình luận

Truyện đang đọc