(QUYỂN 2) 10 VẠN LÍ DO PHẢI KHẮC KIM

Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.

Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.

~~~

Tiếng thét chói tai của cô gái phá tan đêm tuyết, kinh thiên động địa, chấn động đến mức tuyết đọng trên cây cối xung quanh đều rì rào rơi xuống.

Vô số mũi tên từ những phương hướng khác nhau phóng tới, tuyết rơi dày đặc, mang theo cái rét băng lạnh thấu xương.

Tình cảnh hỗn loạn, chỗ Quân Hành Ý kia cách xa bên ngoài, cấm vệ quân không thể xông đến ngay lập tức được.

Vèo ——

"Bệ Hạ!"

"Cẩn thận —— "

Trong tiếng hét lớn, một mũi tên xuyên qua đám người, nhắm vào Quân Hành Ý, người được vây quanh bởi một đám thái giám.

Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, Quân Hành Ý bị người túm lấy, mũi tên sượt qua gò má hắn, bắn trúng long ỷ phía sau.

Quân Hành Ý bị một lực lớn không cho phản kháng đè xuống, ngồi xổm trên mặt đất.


Hắn quay đầu lại nhìn, tiểu cô nương cũng ngồi xổm trên mặt đất với hắn "Ngươi bị ngốc à, đứng yên làm bia bắn cho người ta à?"

Quân Hành Ý: ". . ."

Bên ngoài vang lên một tiếng còi dài, người công kích bọn họ nhanh chóng rút lui, cấm vệ quân đã đuổi theo người, cuối cùng để lại một đống lộn xộn trên mặt đất.

Quân Hành Ý nhìn chằm chằm Linh Quỳnh "Bỏ tay ra khỏi người trẫm."

Linh Quỳnh: ". . ."

Thật hung dữ nha!

Linh Quỳnh bỏ tay đặt trên vai Quân Hành Ý xuống.

Quân Hành Ý ghét bỏ lấy tay phủi một cái, cũng không nhìn nàng, trực tiếp đứng dậy.

"Bệ Hạ, ngài không sao chứ."

"Bệ Hạ. . ."

Một đám người vây quanh quan tâm hắn có bị thương hay không.

Nhưng mà Quân Hành Ý lại bất thình lình phun ra một câu: "Một lần diễn tập mà thôi, bối rối cái gì, coi các ngươi kìa."

Đám người: ". . ."


Đám người: "? ? ?"

Hiện trường mặc dù hỗn loạn, nhưng có vẻ đúng là không có người bị thương, chỉ bị kinh sợ.

Ngài có bệnh sao?

Đùa giỡn bọn họ vui lắm à?

Khóe miệng Linh Quỳnh cũng run rẩy.

Thật xin lỗi, nàng cũng không nghĩ tới con yêu sẽ chơi như thế này.

Quân Hành Ý lại mở chế độ trào phúng "Nếu thật sự là thích khách, trẫm sợ là đã tắt thở, cũng không có ai đến cứu trẫm, ngày bình thường còn dám nói đến chính nghĩa lẫm liệt cỡ nào."

"Bệ Hạ, thần sẽ cứu người." Linh Quỳnh ngồi xổm trên mặt đất yên lặng giơ tay.

Quân Hành Ý bị nói chen vào, nhíu mày, ghé mắt trừng nàng "Câm miệng."

". . ."

Linh Quỳnh thu tay lại, ôm đầu gối ngồi xổm đằng sau.

Quân Hành Ý bị Linh Quỳnh ngắt lời, quên mất mình còn muốn nói gì nữa, hắn đứng đó một lúc lâu, cuối cùng nghiêm mặt, nổi giận đùng đùng rời đi.


Hắn đi được một đoạn, lại quay đầu, chỉ vào Linh Quỳnh, "Ngươi, theo ta."

Linh Quỳnh: ". . ."

Tần Thắng: ". . ."

Tần Thắng cũng không biết con gái mình chạy qua bên đó từ lúc nào.

Thích khách chạy mất, ông vừa quay đầu liền phát hiện người ở phía sau vốn nên được ông bảo vệ đã biến mất.

Bây giờ con bé này còn bị Quân Hành Ý để mắt tới. . .

. . .

Linh Quỳnh kéo váy, đuổi theo Quân Hành Ý.

Quân Hành Ý đi rất nhanh, như thể là đang muốn vội vàng đi đầu thai.

Bộ đồ của Linh Quỳnh có chút vướng víu, mặt đất lại trơn ướt, nàng đành phải gọi với lên phía trước: "Bệ Hạ, người chậm một chút, ta theo không kịp."

Quân Hành Ý ngừng, nhưng cũng không phải đợi nàng.

" Dựa vào cái gì mà trẫm phải chờ ngươi?"

Linh Quỳnh hơi do dự, ngập ngừng trả lời: ". . . Bởi vì ta đẹp?"

Quân Hành Ý: ". . ."
Quân Hành Ý lúc này mới quay lại và nhìn vào tiểu cô nương phía sau.

Áo choàng tuyết trắng ôm lấy nữ tử, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn quả thực rất xinh đẹp.

"Theo không kịp thì đừng theo nữa." Quân Hành Ý hiển nhiên không có hứng thú với sắc đẹp, ác liệt ném lại câu nói này, sải bước về phía trước.

Linh Quỳnh: ". . ."

【 Tình yêu ơi, muốn thẻ người tốt ôn nhu quan tâm với ngài không? Muốn cho. . . 】

"Ta cảm thấy cũng tốt." Linh Quỳnh hít sâu vào một hơi "Sao có thể chơi game ở mãi một level được, phải có thử thách! Ba ba tiếp nhận thử thách này! !"

【. . . 】 Cần thiết sao?

Linh Quỳnh cảm thấy cần thiết, bời vì thời gian đầu tài nguyên thiếu thốn, nên tiết kiệm một chút.

Quân Hành Ý vốn cho rằng Linh Quỳnh không theo kịp.

Kết quả hắn đi một đoạn, quay đầu nhìn lại, tiểu cô nương kia đã theo hắn không xa không gần.
Quân Hành Ý: ". . ."

Tiểu Kim cảm thấy Quân Hành Ý đang đi sai hướng, sợ hắn bị chóng mặt, nhanh chóng nhắc nhở: "Bệ Hạ, hướng của Kỳ Nguyệt cung. . ."

"Ngươi tưởng chỉ mình ngươi biết đường à? Sao không lên làm hoàng đế luôn đi?"

Tiểu Kim: ". . ." Chuyện này có quan hệ gì với làm Hoàng đế đâu?

Tiểu Kim không dám nói thêm nữa.

Tiểu Kim rất nhanh liền phát hiện Quân Hành Ý đang đi vòng tròn, hắn nhìn phía sau một cái, có chút đau lòng.

Bệ Hạ ấu trĩ hay không ấu trĩ thế, còn dày vò một tiểu cô nương.

Quân Hành Ý đi vòng tròn hai vòng sau đó mới trở về Kỳ Nguyệt cung.

Hắn quay người lại thấy Linh Quỳnh đi theo vào, sầm mặt lại: "Ai cho ngươi vào?"

"Ngươi không nói ta không thể vào. . ." Tiểu cô nương nắm chặt áo choàng, vẻ mặt vô tội.

Trong đôi mắt đen nhánh kia có vài phần vô tội và mấy phần ấm ức, nhưng không có sợ hãi, trong suốt phản chiếu rõ ràng bộ dạng của hắn.
Mặt mày Quân Hành Ý lạnh lùng, nhìn chằm chằm nàng mấy giây, cuối cùng di chuyển ánh mắt, đi vào bên trong.

Linh Quỳnh đi theo hắn bước vào bên trong.

Quân Hành Ý đưa lưng về phía nàng "Ngươi biết trẫm để ngươi lại để làm cái gì không?"

"Biết."

"Không sợ?"

"Tại sao phải sợ?" Nếu ba ba có thể trực tiếp đi thẳng như vậy thì vui mừng còn không kịp kìa.

Linh Quỳnh mong đợi hỏi: "Bệ Hạ, bây giờ chúng ta bắt đầu được chưa?"

Quân Hành Ý: ". . ."

Quân Hành Ý nhìn Tiểu Kim một cái.

Tiểu Kim mờ mịt, Bệ Hạ nhìn hắn làm gì?

Quân Hành Ý cảm thấy cái thứ ngu xuẩn Tiểu Kim này đoán chừng cũng không biết vì sao cô bé này phản ứng không giống người bình thường lắm.

Hắn biết rằng không một thiên kim tiểu thư nhà đại thần nào muốn tiến cung.

Mỗi lần nhìn thấy hắn còn run hơn chim cút.

Người nào có thể được như nàng. . . Chờ mong điều đó sao?
Quân Hành Ý cảm thấy bộ dáng này của nàng , hẳn là đang chờ mong.

Người này chẳng lẽ coi trọng thân thể của hắn?

Không sợ mất mạng à. . .

Quân Hành Ý chỉ vào giường: "Trải giường chiếu đi."

"Dạ."

"Đứng lại!"

Linh Quỳnh thu bước chân lại "Bệ Hạ, còn có chuyện gì cần phân phó sao?"

"Không ai dạy quy tắc cho ngươi sao?"

"Không có. . ." Linh Quỳnh thành thật trả lời: "Mẹ ta không còn, cha cũng không."

Đáp án này hiển nhiên không nằm trong dự liệu của Quân Hành Ý, trong lúc nhất thời hắn không phản ứng kịp.

Tiểu Kim ở bên cạnh thở dài, không hổ là nữ hiệp, lời gì cũng dám nói.

Quân Hành Ý bực bội phất tay "Cút."

Linh Quỳnh không rõ Quân Hành Ý nói cút, là cút đi chỗ nào.

Tiểu Kim cõng Quân Hành Ý sau lưng, chỉ chỉ cho Linh Quỳnh vào bên trong, Linh Quỳnh cảm kích cười một cái, đi vào bên trong.
Quân Hành Ý đi đi lại lại, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Tiểu Kim không dám lên tiếng, biến mình thành một vật trang trí.

"Tiểu Kim."

"Bệ Hạ." Tiểu Kim nhanh chóng tới trước.

"Nàng thảm như thế thật sao?" Quân Hành Ý ra hiệu người ở bên trong.

". . ." Tiểu Kim thành thật trả lời: "Bệ Hạ, vị Tần tiểu thư này có mẫu thân qua đời sớm, về sau Tần tướng quân lại cưới một vị phu nhân, vị mẹ kế này lại quán xuyến gia đình, Tần tiểu thư nhất định phải chịu ủy khuất."

"Sao trẫm lại cảm thấy nàng đang gạt trẫm?"

Lúc ấy Tần Thắng rõ ràng đang bảo vệ nàng. . .

Sao lại nói cha không thương?

Tiểu Kim yếu ớt nói: "Trước kia Tần tướng quân thường xuyên không ở nhà, trong phủ tướng quân này, người nói chuyện làm chủ còn không phải vị phu nhân kia sao. . ."

Có lẽ Quân Hành Ý là nghĩ đến cái gì đó, kéo khóe miệng ra một độ cong trào phúng.
***

Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~

Bình luận

Truyện đang đọc