QUYẾN RŨ ĐẾN ĐIÊN DẠI


Khương Nhã nhìn vào ánh mắt của Ôn Thiệu Phong mang những ý như muốn nói “Em rốt cuộc có lương tâm hay không?”, cô khó chịu né tầm nhìn, đẩy Ôn Thiệu Phong ra bước xuống giường.
Chiếc váy cô đang mặc vốn chỉ là đồ ngủ, vừa định bước ra khỏi phòng Ôn Thiệu Phong đã một tay kéo lại, bực bội hỏi từng chữ.
“Em đi đâu.”
Khương Nhã giật bàn tay mình ra khỏi, hờ hững đáp: “Tôi đi về, đây đâu phải chỗ của tôi.”
Ôn Thiệu Phong rất muốn nổi đóa, nhưng sau đó lại phải bước nhanh chặn tay đóng cánh cửa lại.

Sai người đem hẳn một bộ đồ đàng hoàng đến.
“Đứng yên đó cho tôi.”
Mười lăm phút sau, lại có một kẻ khác đem đồ đến.

nhưng người giao đồ vừa đưa tới, ánh mắt len lén liếc nhìn vào trong, bên trong quả thật có một nữ nhân.


Vừa bắt gặp ánh mắt như ăn tươi của Ôn Thiệu Phong nhanh chóng đưa đồ rồi chạy đi.
Vừa bước khỏi nơi này, người giao đồ đã nhanh tay gọi điện đến cho lão gia, giọng mang theo vẻ vui mừng.
“Lão gia, ban nãy tôi thấy trong phòng của ông chủ có đem một nữ nhân tới.”
Người bên kia nghe xong vốn không quan tâm cũng ngồi bật dậy, liền cười từng tràng dài, nghe kể câu chuyện mà vui vẻ đóng máy, như vậy chẳng phải ta sắp có cháu rồi sao.

Khương Nhã lấy bộ đồ trong chiếc hộp ra, vừa cởi đồ đã quay sang nhìn Ôn Thiệu Phong đang đẩy ánh mắt rực lửa tới.

Hôm nay cô vốn còn đi xem bản hợp đồng bộ phim mới vừa nhận, đêm qua đã sung sức, hiện giờ cô không muốn phục vụ tiếp.
Quả thật vừa mới cởi tới ngang vai, Ôn Thiệu Phong đã không nhịn được tiến lại gần, cất giọng trầm khàn.
“Để tôi cởi giúp.”
Ôn Thiệu Phong làm sao mà có thể chỉ đơn giản cởi giúp thôi chứ, vừa lại gần, đôi môi bạc mỏng áp lên làn da trắng ngần của Khương Nhã mà lướt nhẹ, trên người cô giờ đây đầy những hương vị đêm qua, cho dù có làm gì, vẫn còn những vệt mờ nhạt.
Vừa dây dưa trên bả vai, bàn tay tiện lợi kéo khóa kéo xuống, chiếc váy tuy có chút rắc rối, nhưng đêm qua do Ôn Thiệu Phong tự tay mặc cho Khương Nhã nên rất quen thuộc.
Tay Khương Nhã cầm chặt chiếc váy, cảm nhận người đàn ông đang chu du, đã bảo Ôn Thiệu Phong làm gì có thể đơn giản chỉ thay đồ cho cô.

Khương Nhã khó chịu đẩy ra một lần nữa, nhanh chóng mặc chiếc váy đã chuẩn bị vào không cho Ôn Thiệu Phong cơ hội làm loạn.
“Nếu ngài muốn, đêm nay tôi sẽ tới phục vụ ngài nữa.”
Vừa dứt câu cô đã rời đi, để lại người nào vẻ mặt hụt hẫng.

Lúc đầu vốn chỉ định mặc, nhưng lại không kiềm chế được bản thân mà sát lại gần cô.

Khương Nhã vừa bắt chiếc taxi, trên điện thoại giờ đây hiện rõ đầy những cuộc gọi nhỡ của chị Trân, không cần đoán cũng biết được chị Trân đã lo lắng như thế nào.
Cô gọi lại, kể sự việc hôm qua rồi cũng nhanh chóng tắt máy.

Ôn Thiệu Phong tuy đã làm lặn những tin tức đó xuống, nhưng mà cô phải tìm hiểu là do kẻ nào cầm đầu hại cô như vậy.
Lục trong túi ra loạt hộp thuốc, bàn tay xoay nắp thuốc tránh thai lấy ra một viên.

Cô lắc đầu khó chịu, hộp thuốc này cũng sắp hết rồi.
Đến đêm Khương Nhã đến khu tổ chức buổi ký kết hợp đồng, vừa đến đã gặp lại người quen, là Diệp Vũ Hứa, thấy cô, tên nam nhân liền khó chịu né ra một bên.
Trước đó đã nghe sơ qua Diệp thị bị ảnh hưởng so sản phẩm lỗi gây ra kiện cáo từ người dùng, thị trường cổ phiếu lại bị sụt giảm nên ít nhiều cũng ảnh hưởng đến một vị công tử đã quen chơi bời như hắn ta.

Cô vuốt nhẹ lọn tóc cũng không đoái hoài mà né ra.
Nhưng Diệp Vũ Hứa nhìn cô lại trông rất ngứa mắt, đêm đó chính vì thấy Khương Nhã cùng người đàn ông cao thượng như Ôn thiếu xuất hiện, chưa đầy một tuần sau đó tập đoàn bị ảnh hưởng, một kẻ như hắn không đoán cũng biết được Khương Nhã là nữ nhân của Ôn thiếu.
Trước đó quả là sơ suất, vốn chỉ định kiếm Khương Nhã lăn giường cùng một đêm, đâu ngờ sự việc lại biến chuyển như vậy.


Nay gặp Diệp Vũ Hứa hắn cũng chẳng dám mà đụng.
Khương Nhã nhìn những con người đầu tư ngồi trên bàn, cẩn trọng ngồi xuống, nhưng bản dự án chưa đưa tới từ đằng sau đã vang lên tiếng mở cửa.

Người đàn ông vừa xuất hiện thì tất cả cũng liền nhanh chóng đứng dậy cúi đầu chào.
Khương Nhã không ngoại lệ đứng lên, lúc trông thấy người đàn ông đã có chút ngạc nhiên, là kẻ đợt trước đã tận tay đưa cô bộ phim Ánh Dương.
Người đàn ông tiến lại gần phía cô, bàn tay đưa tới: “Xin chào, tôi là Ngạo Trần Bách.”
Ngạo Trần Bách, chẳng phải người đứng đầu Ngạo thị sao? Tên này chính là tên đưa cô tấm thẻ, còn là tên bày ra màn kịch đó nữa.
Trông thấy Khương Nhã đang ngây ra, chị Trân đứng bên cạnh vội huých nhẹ một cái, Khương Nhã mới nhận ra mà ngẩng đầu đưa tay tới.
“Xin chào, tôi là Khương Nhã.”
Ánh mắt tên nam nhân nhìn cô rất kì lạ, với một người đã quen với những ánh mắt đó như Khương Nhã, sao có thể không đoán được hắn muốn làm gì..


Bình luận

Truyện đang đọc