QUYẾN RŨ ĐẾN ĐIÊN DẠI


Đạo diễn Trương nghe vậy có chút khó hiểu, Khương Nhã dáng vẻ như vậy theo lời của Ôn tổng làm sao có thể không ổn chứ, tất cả mọi người đều như mê đắm cái nhan sắc này mà.
Trong lúc đạo diễn vẫn còn sững sờ, Ôn Thiệu Phong đã một tay gập lại màn hình laptop, cao giọng lên tiếng.
“Tôi bảo thay đổi lại phục trang.”
Đạo diễn Trương giật bắn người liền cúi rập, cười khan vài tiếng lấy lệ nhanh chóng đồng ý rồi đi ra, cái tình huống gì đây chứ.

Trước khi đi tiện tay kéo Khương Nhã ra mà nói nhỏ nhắc nhở.
“Mau đi, phòng nghỉ ngơi của Ôn tổng.”
Khương Nhã từ lúc nào nắm tay đã siết chặt, bắp chân to, không hợp, thay đổi phục trang.

Theo lời Ôn Thiệu Phong tệ như thế sao vẫn cùng cô lên giường cơ chứ, đúng là có bệnh mà.
Khương Nhã vừa đi ra, sắc mặt Ôn Thiệu Phong đã âm u bao trùm, trợ lý Quyết đứng bên cạnh hiểu chuyện vội chạy ra ngoài kéo Khương Nhã vào, tiện tay đuổi khéo đạo diễn rời đi.
“Ông chủ muốn nói chuyện riêng với cô Khương, ngài cứ việc đi trước.”

Đạo diễn Trương gật gù đầu liền đi khỏi, trợ lý Quyết vừa đẩy Khương Nhã vào căn phòng cũng theo đó mà đóng cửa.

Lần nào hai con người này gặp nhau cũng luôn có bầu không khí như thế cả.
Căn phòng vỏn vẹn hai người, Khương Nhã khoanh tay đứng dựa tường.

Mới đêm qua còn ngủ với cô, nay đã kéo theo đến đây để gặp mặt rồi, chẳng lẽ sợ mối quan hệ lên giường của cả hai bị bại lộ.
“Ngài Ôn muốn bàn việc gì? Nếu không có gì, tôi không rảnh ở lại mà tâm sự với ngài.”
Ôn Thiệu Phong cả mặt đen sầm lại, người như anh đâu rảnh để chạy đến phim trường.

Tất cả còn không phải vì lo cho Khương Nhã sao.
Khương Nhã thấy Ôn Thiệu Phong không lên tiếng, cô xoay người mở của, nhưng tay vừa chạm tay nắm kẻ đằng sau đã giữ lại.

Ôn Thiệu Phong ngồi lên ghế, thuận lợi để Khương Nhã ngồi trên đùi anh.
“Làm sao đây, ngài Ôn nhớ tôi ư?” Khi nói câu này, Khương Nhã vốn chỉ có một chút hy vọng, nhưng câu nói thẳng thắn không ngập ngừng của Ôn Thiệu Phong đã khiến cô cau mày.
“Ừ, tôi nhớ em.” Mới đêm qua vừa ngủ, nhưng nay đã nhớ rồi!
Khương Nhã nghe lời nói, cảm xúc ấm áp thoáng vụt qua, cô áp sát gương mặt của Ôn Thiệu Phong mà nhìn chăm chú.
Ôn Thiệu Phong cũng muốn xem thử Khương Nhã sẽ làm gì, nhưng ngoài việc lặng nhìn anh, cô chẳng có chút động tĩnh, gương mặt vừa được tẩy trang có chút ửng hồng, không còn lấy dáng vẻ như ban đầu nữa.
Ánh mắt chăm chú nhìn xuống đôi môi hồng mịn, đôi môi vừa chạm vào cánh môi của cô thì Khương Nhã đã xoay mặt sang một bên khiến nụ hôn dừng lại bên má, Ôn Thiệu Phong không nhịn được liền cắn nhẹ một cái.
Khương Nhã cau mày nhìn người đàn ông vì có chút đau, rất lâu sau cô mới cất tiếng.
“Sự việc của tin tức lần trước, tôi rất cảm ơn anh.”
Tuy không biết cái giá phải trả là gì, nhưng Ôn Thiệu Phong đã ra tay giúp đỡ người nhỏ bé như cô, lời cảm ơn cũng cần nói.
Đôi mắt Ôn Thiệu Phong thoáng qua sự vui vẻ, bàn tay nắm chặt lấy eo cô mà xoa miết nhẹ, đôi môi áp lên bờ má mà dây dưa liên tục.


Nhưng chưa được bao lâu Khương Nhã đã đẩy gương mặt Ôn Thiệu Phong sang một bên.
“Vụ việc đó có kẻ làm hại, tôi muốn ngài giúp tôi tìm ra.”
Nói đoạn Khương Nhã xoay mặt nhìn đối diện với Ôn Thiệu Phong mà nói tiếp.
“Còn về phí thì… ngài muốn bao nhiêu đêm cũng được.”
Ôn Thiệu Phong vừa vui vẻ chưa bao lâu gương mặt lại tối sầm, việc lên giường lại biến thành việc trao đổi, dù cho có muốn lên giường với Khương Nhã là thật, nhưng cái anh muốn hơn vẫn là tự nguyện.
Trước đó đã tra ra, Ôn Thiệu Phong cũng đã dạy dỗ sơ qua đám người đó, còn về việc kẻ thật sự chủ mưu, anh cũng đã theo như thông tin điều tra ra được.

Nhưng thay vì nói thẳng với Khương Nhã, anh muốn cô phải làm gì đó hơn.
“Tôi muốn em dành nhiều thời gian cho tôi.”
Khương Nhã nghe vậy liền cười khẩy, mà nụ cười này lại khiến Ôn Thiệu Phong rất khó chịu.
“Ngài Ôn muốn thời gian lên giường tăng gấp đôi sao? Được thôi, không thành vấn đề.”
Ôn Thiệu Phong nghiến răng, gằn lên từng chữ một: “Khương Nhã, em nghe không hiểu lời tôi sao?”
Ôn Thiệu Phong thật sự chỉ muốn cô dành thời gian ở bên anh nhiều hơn, chủ động hơn với mọi thứ, chứ không phải là nói đến việc đó.
Khương Nhã đưa hai tay áp lên bờ má của Ôn Thiệu Phong, cô ngạc nhiên hỏi lại.

“Thế Ôn thiếu muốn tôi làm gì với ngài, chơi trò tình yêu đơn giản sao?”
Không thể yêu là ranh giới ban đầu đặt ra.

Nhưng sao càng lúc Khương Nhã cũng nuôi cái suy nghĩ mà bước qua thế này.

Nhìn gương mặt tức giận của người trước mặt, cô cúi xuống chạm lên cánh môi, nụ hôn diễn ra rất ngắn thì Khương Nhã đã buông ra khiến vẻ mặt Ôn Thiệu Phong hụt hẫng thấy rõ.
Khương Nhã rời khỏi người Ôn Thiệu Phong, cô chỉnh lại vạt váy liền rời đi.

Nhìn bóng Khương Nhã khuất sau cánh cửa, Ôn Thiệu Phong cau mày, có lẽ anh nên suy nghĩ những lời cô vừa nói ban nãy.
Ôn Thiệu Phong đối với Khương Nhã là như thế nào, chỉ biết rằng anh rất khó chịu khi cô tiếp xúc với kẻ khác, càng khó chịu khi những ánh mắt xung quanh nhìn vào thân thể xinh đẹp kia.
Anh đưa ngón tay quệt nhẹ khóe môi, đâu đó vẫn còn chút hương vị cô đọng lại, tức giận mà rời khỏi căn phòng ngay sau đó..


Bình luận

Truyện đang đọc