RƠI VÀO TRÁI TIM EM


Đi ra khỏi rạp chiếu phim, có một nam sinh đứng ở cửa rạp chiếu phim phát tờ rơi, Chu Phạm thuận tay nhận một tờ rơi.

Nhưng lúc nam sinh đưa tới không đúng cách, sức của Chu Phạm có chút lớn, không cẩn thận xé tờ rơi hơn phân nửa.Vì vậy, tờ rơi bị xé thành hai mảnh cậu bé đưa cho cô một tờ rơi mới.Chu Phạm gật đầu, cùng Lương Thù Tuyển đi ra ngoài trung tâm thương mại."Thật dễ dàng bị xé nát." Cô cong môi cười, thuận tay ném tờ rơi bị rách vào thùng rác.Cô giương mắt nhìn Lương Thù Tuyển, nhìn tầm mắt anh nhẹ nhàng liếc mắt nhìn thùng rác: "Sao vậy? ”Lương Thù Tuyển nắm chặt tay cô đi ra ngoài trung tâm thương mại: "Không có gì.”Bước ra khỏi trung tâm mua sắm, bầu trời tối tăm, những đám mây đen xa xôi ảm đạm, trông giống như một cơn mưa sắp rơi.Chu Phạm bị Lương Thù Tuyển nắm tay, môi thủy chung cong lên, xe của Lương Thù Tuyển chạy vào trong tiểu khu, trực tiếp dừng ở trước cửa nhà Chu Phạm.Âm nhạc mở trong xe, là một bài hát tiếng Quảng Đông độc đáo."Từng muốn gần gũi biết bao.""Trái tim và mắt và tai của ngươi cũng không có duyên phận.""Tôi cũng không bắt được.""Sợ bi kịch lặp lại trúng mục tiêu của tôi""Những thứ càng đẹp tôi càng không thể chạm vào ...""Chu Phạm ngồi ở ghế phụ, nhìn xe dừng lại, tiếng hát tiếp tục vang lên, một giây sau Lương Thù Tuyển cởi dây an toàn hôn cô.Dây an toàn của cô còn chưa được cởi ra, phạm vi khu vực có thể hoạt động tương đối nhỏ, cô nhắm mắt lại, gần như không thể nhúc nhích, đã bị Lương Thù Tuyển hôn như vậy.Cô cảm thấy nụ hôn lần này rất nhiệt tình, không phải nụ hôn dịu dàng như trước đây, mà là nụ hôn xen lẫn kích t.ình, nhưng hình như không chỉ nhiều như vậy.Chu Phạm bị Lương Thù Tuyển đè ép, ánh mắt nhắm nghiền, cô cảm nhận được sự hung hăng và công kích mà lần này anh mang theo, giống như muốn xâm chiếm tất cả.Bàn tay to của Lương Thù Tuyển vòng quanh cổ tay cô, Chu Phạm tiếp tục toàn bộ hơi thở và sự chiếm lĩnh của anh.Trước kia hai người hôn nhau nhiều nhất chỉ giới hạn ở đây, Chu Phạm cũng cho rằng lần này hẳn là môi đụng vào, đầu lưỡi quấn quanh.Nhưng cô không nghĩ tới, qua vài giây, Lương Thù Tuyển từ trên người cô đứng lên, cô mở mắt ra, nhìn thấy anh giơ tay tắt nhạc.Ngón tay Chu Phạm bị anh nắm lấy, anh nhìn cô.Lương Thù Tuyển tắt nhạc, lại dựa vào cô: "Tiếp tục đi.”Chu Phạm liếm môi dưới, vành tai đỏ đến kỳ lạ, trái tim cũng phập phồng nặng nề, cô lại nhắm mắt lại.Ánh mắt lâm vào một mảnh hắc ám, tai phải bỗng nhiên vang lên một đạo thanh âm."Mở mắt ra, nhìn anh."Lông mi Chu Phạm run lên, chậm rãi hé mắt.


Lương Thù Tuyển ở gần trong gang tấc, ngũ quan rõ ràng mà cứng rắn, hai người dựa rất gần, cô nhìn thấy mi mắt đen nhánh củaanh.Cô cúi đầu nói: "Lương Thù Tuyển, em không muốn mở mắt ra." Chu Phạm rốt cuộc cóchút khó xử.Nói xong, Lương Thù Tuyển bỗng nhiên giơ tay vòng qua cổ tay cô.Cổ tay Chu Phạm bị anh bắt được, anh không dùng khí lực gì, rất thoải mái vòng lấy tay cô."Không muốn mở như thế nào được." Lương Thù Tuyển đến gần cô.Chu Phạm theo bản năng lại nhắm mắt.

Một giây sau, môi Lương Thù Tuyển phủ lên, nhưng không có hôn môi, anh chỉ nhẹ nhàng ma sát môi cô lại thủy chung không công chiếm.Chu Phạm cảm thụ được đôi môi anh ma sát môi cô, mang đến xúc cảm nhẹ như có như không, lỗ tai so với mọi khi cũng đỏ hơn, chân cơ hồ đều mềm nhũn."Chu Phạm, em không mở mắt, làm sao nhìn thấy anh." Lương Thù Tuyển thanh âm nhạt nhẽo, tiếp tục ma sát môi cô.Chu Phạm thật sự là chịu không nổi loại cảm xúc rất nhỏ như có như không này, cánh môi hai người ma sát tới ma sát lui, lại thủy chung không có hôn môi, toàn bộ thân thể cô đều muốn mềm nhũn.Vì thế cô bị ép mở mắt, một giây khi mở mắt ra, Lương Thù Tuyển liền đem lưỡi nhẹ nhàng luồn vào môi cô, khẽ đảo quanh môi cô, tay Chu Phạm vẫn bị anh bao quanh như trước, cả người cô giống như đều bị anh vây lại.Máu tăng vọt, và cô ngay lập tức nhắm mắt lại.Lương Thù Tuyển lại rời khỏi, tiếp tục cọ xát cánh môi cô."Chu Phạm."Anh nhẹ nhàng phả vào tai và gọi tên cô rất nhẹ rất muốn, giống như ánh chiều tà cuối cùng trong mùa hè, nhưng lại giống như bàn tay vừa bỏ ra vào mùa đông vừa rụt lại, mang theo hương vị dụ.c vọng.Chu Phạm muốn sụp đổ, đầu cô đều chết dần.Cô không nói lời nào, chủ động luồn đầu lưỡi vào môi anh, nhưng anh không cho cô vào.Chu Phạm trầm giọng: "Vì sao không cho em đi vào.”Lương Thù Tuyển nhẹ nhàng cắn cánh môi cô: "Chu Phạm, mở mắt ra.Anh nói: "Anh muốn nhìn thấy em mở mắt ra.”Phòng tuyến tâm lý của Chu Phạm bị anh làm rối loạn, mở mắt ra rồi mở mắt đi.Cô mở mắt ra, đầu lưỡi hai người liền quấn lấy nhau, tình cảm trong nháy mắt tích lũy giống như bắn pháo hoa.Chu Phạm mở mắt nhìn anh, nhìn thấy sống mũi cao thẳng của anh, cùng với đôi mắt đen nhánh kia.Cô dường như bị mắc kẹt trong đó.Một giây sau, Đầu lưỡi Lương Thù Tuyển lại luồn vào, Chu Phạm nắm lấy tay anh, thân thể đã sớm mềm nhũn.Đầu lưỡi anh vây quanh môi cô, giống như đang vẽ vòng tròn, rõ ràng thân thể hai người đều không tiếp xúc nhiều, chỉ là hôn một nụ hôn mà thôi, nhưng Chu Phạm cảm giác hiện tại cô và Lương Thù Tuyển rất thân mật.Nhận xong nụ hôn này với lúc bình thường không giống nhau, thân thể Chu Phạm đều đổ mồ hôi.

Thân thể cô rất mềm mại, ngồi ở ghế phụ, nhìn Lương Thù Tuyển lại vươn tay, cởi dây an toàn của cô, nhấc mắt lên nói: "Ra phía sau được không? ”Chu Phạm được Lương Thù Tuyển dẫn đến ghế sau.Trong xe khí lạnh chuyển động, Chu Phạm tựa vào trong ngực Lương Thù Tuyển.Đầu cô đặt vào trong ngực Lương Thù Tuyển, vừa nhấc mắt lên liền nhìn thấy chiếc cằm cứng rắn của anh.

Cô xoa mặt và nói: "Sao hôm nay em cảm thấy anh rất khác, không giống ngày thường.""Sao lại không giống." Lương Thù Tuyển lười biếng kéo môi.Tay Chu Phạm bị Lương Thù Tuyển kéo lại, cô nhìn thấy cổ tay cô hơi đỏ, duỗi ra cho anh xem: "Cổ tay em đều bị anh làm đỏ.”Lương Thù Tuyển: "Khi nào.”"Vừa rồi đấy thôi." Giọng Chu Phạm có chút nhẹ nhàng: "Lúc hôn môi."À, " Lương Thù Tuyển rũ mắt nhìn cổ tay cô, khẽ phun ra một câu: "Đúng là đều đỏ rồi.”"Ừm, nhưng anh không dùng sức nhiều.


Em biết." Chu Phạm xoa xoa cổ tay: "Làn da emquá mỏng.

”Lương Thù Tuyển nhìn cô, cười.Chu Phạm nhìn điện thoại di động: "Vậy bây giờ tôi về nhà, hơi trễ.”Lương Thù Tuyển ừ một tiếng, giơ tay xoa tóc cô: "Chúc ngủ ngon, Chu Phạm.”"Ừm." Chu Phạm giơ tay mở cửa xe ra, lúc xuống xe chân nhũn ra, có chút không đứng lại, qua một lúc mới đứng được.

Cô có chút lúng túng xoa mặt, quay đầu lại nhìn Lương Thù Tuyển, tầm mắt anh giao nhau với cô, môi giật giật: "Lần sau sẽ nhẹ nhàng.”Chu Phạm xấu hổ đến chết, đi về hướng nhà mình, vài phút sau đã đến nhà.Sau khi về nhà, cô nhìn vào gương và thấy đôi môi của cô bị cắn một chút.


Tay cô sờ khóe môi, viết vài chữ bằng sương mù trên gương.Rất mơ hồ, không thể nhìn thấy rõ ràng, viết một từ, từ phía trước biến mất.

Nhưng Chu Phạm không chỉ viết bằng nước sương mù, mà còn là dụng tâm viết, cho nên chữ viết biến mất cũng không sao.Lương Thù Tuyển, rất thích hôn môi với anh..


Bình luận

Truyện đang đọc