RƠI VÀO TRÁI TIM EM


Thì ra Lương Thù Tuyển chính là chủ tịch của câu lạc bộ ngôn ngữ ký hiệu.

Hình ảnh không phải là sắc nét cho lắm.

Không biết lý do tại sao, tỷ lệ phơi sáng của tấm ảnh này có chút vấn đề khiến cho tấm ảnh không được rõ ràng.

Địa điểm chụp ảnh dường như là trong một lớp học lớn, nơi trẻ em ngồi thành một hàng theo quy tắc, đằng sau là bức tường được dán nhãn dán anime của Thomas Tàu và Super Flying.

Lương Thù Tuyển làm ngôn ngữ ký hiệu mà cô còn không biết kí hiệu đó có ý gì, anh hướng về phía những đứa trẻ kia làm.

Ngũ quan anh trông lạnh lùng, nhưng biểu tình lại ôn hòa, không lười biếng phô trương như bình thường, bộ dáng thoạt nhìn cực kỳ kiên nhẫn.

Bọn nhỏ có đứa lộ ra nụ cười, có đứa biểu tình trống rỗng, còn có đứa như không kiềm chế được muốn rời khỏi ghế ngồi.


Tầm mắt Chu Phạm vẫn đang nhìn vào mấy tấm ảnh của PPT, cũng không chú ý bản thân đến từ khi nào.

Cô chống cằm, đang suy nghĩ xem cái tên Lương Thù Tuyển có phải là cái tên mà Lý Thanh Minh từng nhắc tới hay không.

Bên tai bỗng nhiên vang lên một thanh âm quen thuộc, vẫn dễ nghe từ tính như trước.

"Nhìn cái gì.

"Chu Phạm theo quán tính mà quay đầu nhìn theo hướng phát ra âm thanh, cô nghiêng nghiêng đầu nhìn anh.

Lương Thù Tuyển mặc một bộ vệ y rộng thùng thình màu đen, ống tay áo vệ sĩ xắn lên trên một chút, lộ ra cổ tay to, gân xanh rõ ràng, nhìn qua có thể cảm giác sức mạnh của nam nhân trẻ tuổi.

Anh nhìn cô khóe mắt cong lên một chút, đuôi lông mày cũng thoáng nhướng lên.

Chu Phạm: "! "Vài giây sau, Lương Thù Tuyển không chút để ý nhếch khóe miệng.

"Xem PPT" Chu Phạm theo bản năng phun ra một câu, "Quan sát chủ tịch vừa mới thành lập câu lạc bộ ngôn ngữ ký hiệu một tháng.

”Lương Thù Tuyển nghe xong liền đứng dậy đi về phía đài.

-Lương Thù Tuyển đứng trên sân khấu, biểu tình khó ưa, ngạo mạn càn rỡ đến cực điểm.

Chu Phạm nhìn hình ảnh trên PPT, lại nhìn bộ dáng hiện tại của hắn, mím môi.

Người này còn có hai gương mặt.


"Tôi là Lương Thù Tuyển, là chủ tịch của câu lạc bộ ngôn ngữ ký hiệu.

"Thanh âm của anh rõ ràng, cho dù âm lượng không tính là lớn nhưng cũng đủ quanh quẩn cả phòng học.

Ánh đèn trên đài và cả ánh sáng phát ra từ máy chiếu đằng sau lưng anh tất cả mọi thứ dường như đang làm nổi bật lên sự lạnh lùng, đẹp trai của anh, tất cả ánh mắt của thành viên câu lạc bộ ngôn ngữ kí hiệu đều chiếu thẳng vào anh khiến anh càng thêm ánh hào quang, càng thêm tỏa sáng, tỏa sáng đến mức chói lóa.

Cửa trước phòng học mở ra, từng đợt gió thổi vào làm cho không khí phòng học thêm phần mát mẻ, những chiếc rèm cửa tung bay theo từng phen gió thổi.

Chủ tịch Lương Thù Tuyển giới thiệu cực kỳ đơn giản, Chu Phạm ở trong lòng nói thầm, một tháng xã đoàn vốn cũng không có gì để giới thiệu.

Vài phút sau, lễ nghênh tân liền kết thúc Chu Phạm cùng học tỷ nói lời tạm biệt, liền đi ra khỏi phòng học.

Buổi đêm của Đại học Tây Kinh luôn dày đặc, mặt trăng ẩn trong những đám mây,ngay cả một ngôi sao cũng không thể nhìn thấy.

-Ngày hôm sau là chủ nhật, chín giờ sáng, Chu Phạm dẫn Lý Thanh Minh cùng lên lầu hai ăn phở.


Lý Thanh Minh dùng đũa gắp sợi phở, Chu Phạm dừng một giây, hỏi cô: "Lương Thù Tuyển là chủ tịch xã ngôn ngữ ký hiệu, cậu có biết không?”Lý Thanh Minh đau đớn nói: "Cho dù chủ tịch câu lạc bộ là Lương Thù Tuyển, tớ cũng không muốn vào xã ngôn ngữ ký hiệu, vì sao anh ấy lại là chủ tịch xã ngôn ngữ ký hiệu!”Chu Phạm cười cười: "Tớ cũng không biết.

”Dừng vài giây, Lý Thanh Minh bỗng nhiên phản ứng lại, ánh mắt cô mở to một chút, nói: "Phạm Phạm, cậu cảm thấy hứng thú với Lương Thù Tuyển à?!”Chu Phạm tiếp tục ăn phở, chờ toàn bộ phở vào bụng, cô nói: "Không có hứng thú.

”"Vậy cậu hỏi anh ta làm gì?" Lý Thanh Minh nở nụ cười, "Lần trước tớ đi dạo diễn đàn rất lâu, rốt cục biết rõ vì sao anh ấy vắng thi.

”"! " Chu Phạm: "Vì sao?”Lý Thanh Minh dùng đũa gắp một khối dầu ớt lớn, toàn bộ bỏ vào miệng, chậm rãi nói: "Hình như anh ấy đã về nhà.

”Dầu ớt quá cay, Lý Thanh Minh vội vàng uống một ngụm nước lớn, Chu Phạm nhìn dáng vẻ của cô, đặc biệt muốn thử xem, cũng gắp một khối dầu ớt lớn, không chút biểu tình mà ăn vào, sau đó vài giây sau, vị cay thẳng tắp xông vào lục phủ ngũ tạng.

Chu Phạm cảm thấy sau lưng đều bị cay đến mồ hôi, sau khi uống một ngụm nước lớn, cô nói: "Thật cay.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc