RƠI XUỐNG VỰC SÂU

Đám người vây xem giải tán hết.

Chốc lát sau, chỉ còn lại một mình Thẩm Triều Uyên đứng bên cạnh xe.

Anh ngước mắt nhìn lên căn hộ, đôi mắt thâm trầm.

Ánh mặt trời ngày hè vẫn gai người, cuối cùng, Thẩm Triều Uyên cũng không đi lên.

Anh ngồi lại vào trong xe, tiếp tục nghe điện thoại của trợ lý.

Trần Hâm không biết Tổng giám đốc nhà mình đã xảy ra chuyện gì, cũng không dám hỏi, chỉ có thể tiếp tục báo cáo: “Đúng rồi Tổng giám đốc, họ… bố mẹ anh đến công ty làm ầm lên, hình như là bất mãn với việc chia quỹ phúc lợi và quỹ đầu tư do tổng công ty cấp cho các chi nhánh mà bọn họ quản lý.”

Thẩm Triều Uyên nghe xong, đôi mắt thoáng chốc lạnh lẽo, để lộ ý trào phúng rõ ràng trong lời nói: “Quan hệ bây giờ của bọn họ có vẻ tốt quá nhỉ!”

Trần Hâm nuốt nước bọt một cái, nhất thời không biết nên nói gì tiếp theo.

Thẩm Triều Uyên bực bội nhéo nhéo hai đầu lông mày, tay kia trực tiếp giật cà vạt ra.

Điều hòa trong xe mở hết cỡ, nhưng vẫn không thể ngăn chặn cơn bực bội trong lòng anh.

Đã biết địa chỉ rồi, không phải chuyện đầu tiên nên làm là tới cửa chất vấn sao?

Anh còn chờ cái gì.

Thẩm Triều Uyên nghe Trần Hâm trả lời ở đầu bên kia điện thoại, vẻ nóng nảy trên mặt càng rõ ràng, anh không biết mình đang chờ cái gì.

Hay nói đúng hơn, anh đang sợ cái gì.

“Sau này, chỉ cần là chuyện của Thẩm Trường Trạch và Dư Nhã Lan thì không cần báo cáo lại với tôi, trực tiếp đuổi ra ngoài.”

Cuối cùng, Thẩm Triều Uyên kết luận loại trạng thái không bình thường này đều do đôi vợ chồng kia gây ra.

Trần Hâm thấy Tổng Giám đốc lên tiếng, lập tức trả lời: “Vâng!”

“Đúng rồi Tổng giám đốc, lát nữa tám giờ rưỡi có mở cuộc họp thường kỳ không ạ?” Trần Hâm nhìn thoáng qua đồng hồ, đã giờ này rồi mà Tổng Giám đốc còn chưa tới, để phòng ngừa vạn nhất, anh ta vẫn nên hỏi thì tốt hơn.

Thẩm Triều Uyên dừng một chút, ánh mắt xuyên qua cửa sổ xe nhìn lên tòa nhà, mãi lâu sau, anh trả lời: “Như cũ.”

“Vâng, Tổng Giám đốc.”

Thẩm Triều Uyên cúp điện thoại, khởi động xe, sau đó quay đầu.

Lâm Thuật Ngôn mang theo bữa sáng về căn hộ, Minh Sanh vừa nghe tiếng chuông cửa thì lập tức đi ra.

“Cuối cùng anh cũng về rồi.”

Mãi đến khi anh đứng ở trước mắt Minh Sanh, ảo giác như một giấc mơ của cô mới dần biến mất.

Anh thật sự đã trở về, không phải là cô tưởng tượng, tất cả đều là thật.

Lâm Thuật Ngôn cho rằng cô đói bụng: “Tòa nhà bên cạnh có nhà bánh rán nhìn không tệ, phải xếp hàng đợi một lát.”

Minh Sanh vẫn luôn nhớ kỹ anh nói đụng phải mấy tên ăn vạ trong điện thoại, lo lắng nói: “Chuyện đụng trúng người kia là như thế nào vậy?”

Lâm Thuật Ngôn đặt bữa sáng lên bàn cơm, một bên giải thích: “Thấy một người có tiền gặp ăn vạ, chỗ anh ta đỗ xe vừa lúc là một góc chết, tên kia ỷ vào việc không có chứng cứ nên vẫn luôn miệng kêu ca đòi bồi thường.”

“Anh giúp làm chứng hả?” Minh Sanh giúp đỡ cầm bát đũa, dọn bữa sáng ra.

Lâm Thuật Ngôn gật đầu: “Lúc anh ta đụng vào, vừa may bị anh quay lại  video.”

Minh Sanh hiểu rõ, ánh mắt cô rơi vào khuôn mặt của người đối diện, phòng ăn quay ra phía ban công, vừa vặn đón nhận tất cả ánh mặt trời chiếu vào từ ban công.

Ánh sáng màu vàng bao phủ toàn bộ căn phòng, còn phủ cả sự ấm áp lên người anh.

Anh vĩnh viễn đều là như thế này, không bao giờ keo kiệt lòng lương thiện, mãi mãi muốn yêu thương thế giới này.

Nhiều khi Minh Sanh nghĩ, có phải anh là vị thần do ông trời phái xuống hay không, đặc biệt đến cứu vớt những người đang sống trong bùn nhơ như cô.

Trên người anh có ánh sáng nhỏ vụn, không phải đến từ ánh mặt trời ngoài cửa sổ mà là chính anh với tư cách một vị thần, tự nhiên phát ra, dùng để sưởi ấm mọi người.

Minh Sanh cúi đầu xuống, nhìn bánh rán trong đĩa, có chút suy tư.

Lâm Thuật Ngôn cắn bánh rán trong tay, ngẩng đầu, thấy cô vẫn không nhúc nhích, ấm áp nhắc nhở: “Sao không ăn? Anh không thêm trứng gà vào phần của em đâu.”

Minh Sanh tỉnh táo lại, lập tức cầm bánh rán cắn một cái, khóe miệng cũng bất giác hơi cong lên: “Anh còn nhớ em không ăn trứng gà cơ à?”

Lâm Thuật Ngôn nở nụ cười: “Anh chỉ ở nước ngoài có vài năm thôi, vẫn chưa mất trí nhớ đâu, ăn nhanh đi.”

Minh Sanh cũng cười theo, sau đó ăn nhanh hơn.

Bầu trời ấm áp dào dạt, tất cả đều đang từ từ thay đổi tốt đẹp, bao gồm cả cô.

Sau khi ăn sáng xong, trước khi quay về thị trấn Nam Nính, cô định chọn công ty mà sau này cô và Lâm Thuật Ngôn sẽ vào.

Trước khi Lâm Thuật Ngôn quay về, Minh Sanh đã nghiên cứu rất lâu, đã chọn được vài công ty.

Cô bày tư liệu năm công ty đã chuẩn bị trên bàn trà: “Đây là công ty em tìm hiểu trước khi anh về đấy.”

Lâm Thuật Ngôn cầm tư liệu, nhanh chóng đọc qua, chưa suy nghĩ nhiều lập tức quyết định: “Chọn Tân Duyệt đi.”

Minh Sanh thấy anh quyết định nhanh như vậy, có chút không rõ: “Sao lại là Tân Duyệt?”

Mặc dù trong lòng Minh Sanh, Tân Duyệt cũng là sự lựa chọn tốt nhất, nhưng sao Lâm Thuật Ngôn lại biết rõ được.

Lâm Thuật Ngôn khép tư liệu lại, giải thích với cô: “Thầy ở khoa Biểu diễn của anh ở nước ngoài là người Mỹ gốc Hoa, ông ấy có nhắc tới công ty điện ảnh và truyền hình Tân Duyệt trong nước, ông chủ của công ty này là con trai bạn học của ông ấy.”

“So với các công ty giải trí khác, ví dụ như Thịnh Dự của Triệu thị thì Tân Duyệt lại quan tâm nhiều đến tác phẩm điện ảnh và truyền hình hơn, trong khi Thịnh Dự lại chú trọng đến mảng giải trí.”

Đối với việc Lâm Thuật Ngôn nói những thứ này, Minh Sanh biết rõ, đây cũng là lý do cô đặt tư liệu của Tân Duyệt ở trên cùng.

“Em cũng nghĩ như vậy, chỉ là gần đây nghe nói tài chính của Tân Duyệt xảy ra vấn đề, hơn nữa mấy năm gần đây bọn họ đã quay vài bộ phim truyền hình rồi.”

Đó là tác phẩm của Yểu Yểu, Minh Sanh không muốn bất chấp mạo hiểm, đây cũng là lý do cô biết Tân Duyệt là lựa chọn tốt nhất, nhưng lại chậm chạp do dự.

“Vậy điện ảnh đi.” Lâm Thuật Ngôn đã trầm mặc hồi lâu bỗng nhiên nói: “Tiểu thuyết “39 câu chuyện nhỏ của tôi và anh ấy” của Yểu Yểu không dài, chuyển thể thành phim truyền hình thì nội dung chưa đủ.”

Minh Sanh nghe được anh nói, lông mi run rẩy, tâm trạng bỗng dưng đi xuống, giọng nói hơi khàn: “Chắc chắn không?”

Cô sợ anh thấy cảnh thương tình, lún quá sâu, đến lúc đó sẽ không thoát ra được.

Cô vốn tưởng anh sẽ quay cái khác trước bộ này.

“Đều là giấc mơ của em ấy, dù sao cũng nên giúp em ấy thực hiện.” Nói đến đây, Lâm Thuật Ngôn ỉu xìu, gương mặt khổ sở: “Nếu không sau này em ấy nhìn thấy, chắc chắn lại khóc nhè với anh.”

Minh Sanh mím môi an ủi: “Yểu Yểu không biết.”

“Em nói xem, có phải cô ấy gặp được những người khác ở bên kia không, nếu như không phải thì sao lại không nỡ về đây?” Lâm Thuật Ngôn nhìn về phương xa, nhẹ giọng thì thào.

Vấn đề này, Minh Sanh không thể trả lời anh.

Càng không trả lời được.

Bởi vì cô cũng hay hỏi ông trời như vậy, rốt cuộc là vì cái gì.

———

Sau khi Thẩm Triều Uyên về công ty thì tâm trung hết vào công việc.

Giống như không có chuyện gì xảy ra, mặt hồ bình tĩnh lạ kỳ, không hề có dấu vết gió thổi qua.

Chỉ là thời khắc bình tĩnh này không thể duy trì quá lâu, tất cả đã bị một cuộc gọi phá vỡ.

Người gọi là Triệu Tiết, Thẩm Triều Uyên nhìn thoáng qua, không có ý định nhận, trực tiếp từ chối.

Nhưng không chịu nổi mấy cuộc gọi liên tiếp của đối phương.

Tâm trạng bực bội đã đến bên bờ vực, chỉ còn kém một bước cuối cùng.

Mà cú điện thoại này của Triệu Tiết chính là giọt nước làm tràn ly.

Triệu Tiết tự biết mình nói sai, điện thoại vừa mới kết nối đã bắt đầu chịu đòn nhận tội: “Anh! Em xin lỗi! Lỗi của em! Đều là lỗi của em! Em không nên nói nhiều như vậy!”

Thẩm Triều Uyên đưa điện thoại di động ra xa chút, nhíu mày: “Cái gì sai rồi?”

Triệu Tiết ở bên kia vừa khóc vừa nói: “Vừa rồi em đi ra ngoài với mấy người bạn, không cẩn thận nói chuyện anh cầu hôn ra ngoài…”

Triệu Tiết càng nói càng chột dạ, âm thanh về sau càng giống như muỗi kêu.

Có lẽ là Thẩm Triều Uyên cũng không nghĩ tới Triệu Tiết tìm mình nói chuyện này.

Vừa rồi lúc đang nghe Triệu Tiết nói mình phạm sai lầm, Thẩm Triều Uyên đã tưởng tượng trong đầu vô số chuyện mà anh ta thường phạm phải.

Anh nhéo nhéo lông mày, giọng điệu hơi lạnh: “Nói bao nhiêu?”

Triệu Tiết run rẩy đáp lại: “Không nhiều, vừa vặn nói đến chỗ chị dâu từ chối anh…”

Thẩm Triều Uyên trầm mặc.

Trước khi Triệu Tiết nhắc tới chuyện cầu hôn, anh vẫn luôn cố gắng tránh né chuyện này, nếu như có thể, anh nguyện ý vứt bỏ kí ức kia ra khỏi đầu.

Thẩm Triều Uyên cũng không phải không muốn thừa nhận thất bại, trái lại, anh không bao giờ sợ những thứ này, đặc biệt là ở trên thương trường.

Thủ đoạn mạnh mẽ, sát phạt quyết đoán.

Nhưng một người như vậy lại không muốn đối mặt với chuyện cầu hôn thất bại.

Có lẽ chuyện anh không muốn đối mặt cho tới bây giờ cũng không phải là hai chữ “thất bại”, mà là từ chối anh lại chính là người kia.

Trước khi gặp được Minh Sanh, Thẩm Triều Uyên chưa bao giờ cân nhắc đến việc kết hôn.

Trong mắt người khác, kết hôn là điều thiêng liêng lại tốt đẹp, tượng trưng cho sự trung thành giữa hai người yêu nhau, đó là gông cùm của hạnh phúc và xiềng xích của đạo đức.

Người yêu nhau cam nguyện bị nửa kia khóa lại cả đời.

Nhưng trong mắt Thẩm Triều Uyên lại cảm thấy buồn nôn.

Hôn nhân trong mắt anh, chẳng qua chỉ là con đường tắt để hai công ty có thể tối đa hóa lợi ích của mình.

Người trước ân ái, người sau lạnh lùng.

Chán ghét lẫn nhau, rồi lại vì hai nhà hợp tác mà bất đắc dĩ giả vờ ân ái, cuối cùng còn muốn một sợi dây liên kết vững chắc cho sự hợp tác giữa hai bên..

Mà Thẩm Triều Uyên chính là đầu dây xích.

Trong mắt hai người kia, thậm chí sự tồn tại của anh là một sự buồn nôn, còn có phản bội.

Bọn họ phản bội từng người yêu thương của mình.

Vì vậy, Thẩm Triều Uyên kháng cự hôn nhân, anh không muốn trở thành một con rối trong hôn nhân, vả lại mãi mãi sẽ không thay đổi ý nghĩ này.

Nhưng anh lại không thể giải thích rõ tại sao phải đi đặt cái nhẫn kia, tại sao lại đi cầu hôn.

Tại sao lại bị từ chối?

Thẩm Triều Uyên không hiểu cái gì là yêu, hai mươi lăm năm trước đây của anh không có ai yêu thương anh.

Ông nội là người duy nhất yêu anh, cũng không phải là bởi vì thuần túy muốn đối xử tốt với anh.

Ông nội yêu thương anh, cũng là dựa vào anh không giống Thẩm Trường Trạch tầm thường.

Những thứ này, Thẩm Triều Uyên đã hiểu từ lâu, cũng đã quen rồi.

Mãi đến khi anh gặp Minh Sanh, cô yêu anh, đây là chuyện ba năm nay Thẩm Triều Uyên chưa bao giờ hoài nghi, nhưng lúc này, hiện thực trước mắt lại đột nhiên bị phủ định.

Vì sao đột nhiên lại không muốn, Thẩm Trường Trạch cũng có thể yêu người phụ nữ kia gần ba mươi năm, Dư Nhã Lan cũng có thể yêu người đàn ông kia nhiều năm như vậy.

Vì cái gì đến chỗ anh, lại chỉ có ba năm.

Thẩm Triều Uyên không nghiện thuốc lá nhiều, hầu như rất ít hút, nhưng trong gạt tàn thuốc trên bàn làm việc lại chất đầy đầu lọc thuốc lá.

Cuối cùng, anh cúp điện thoại của Triệu Tiết, vứt trên bàn.

Ngoài cửa sổ sát đất là những tòa cao ốc nguy nga, xa xa là bầu trời xanh thăm thẳm giống như chứa đựng sự hiu quạnh vô tận.

Giống như trái tim bị rất nhiều người nói là vô tình lạnh lẽo, nhưng bên trong lại vô cùng trống rỗng.

Lúc Minh Sanh nhận được điện thoại của Thẩm Triều Uyên thì đã là chạng vạng, cô đứng ở ban công, ánh chiều tà chiếu mặt, ánh sáng loang lổ khẽ lay động.

“Thẩm Triều Uyên, có chuyện gì không?” Âm thanh nhẹ nhàng, quấn lấy cơn gió mát, lộ ra vẻ xa cách.

Thẩm Triều Uyên xuyên qua cửa sổ xe, ánh mắt rơi vào tòa nhà B phía xa, đáy mắt thâm sâu, hờ hững vô cùng: “Tôi cần một lời giải thích.”

Vẻ mặt Minh Sanh cứng lại, biết rõ đối phương chỉ là cái gì, cũng không có ý định trốn tránh.

Chuyện này nên có một kết thúc hoàn toàn, lần trước kết thúc quá vội vàng.

Qua một đêm, cô cũng nghĩ thông suốt chút ít, mặc kệ giữa bọn họ vì sao lại bắt đầu, nếu như là cô mở miệng nói kết thúc trước thì cũng nên cho anh một lời giải thích.

Vì vậy, cô trả lời: “Được.”

Yết hầu Thẩm Triều Uyên chuyển động, giọng nói lạnh đến mức tận cùng: “Tôi chờ em ở bên ngoài khu nhà.”

———

Lời của tác giả: 

Đêm qua eo đột nhiên đau dữ dội, không thể ngồi, chỉ có thể đứng hoặc nằm viết chữ, vì vậy hơi chậm.

Đây là canh một, canh hai viết một nửa, đoán chừng phải sau 12 giờ mới cập nhật ~

Nếu chịu không được thì buổi sáng xem cũng được ~

Bình luận

Truyện đang đọc