RƠI XUỐNG VỰC SÂU

Một bàn tám người ngồi.

Trừ Diệp Tử và bạn trai Hứa Tinh của cô nàng ra, ba người con trai xa lạ này là sao?

Hà Nhuế Giai ngầm đưa mắt với Diệp Tử, hỏi cô ấy đây là muốn làm cái gì?

Diệp Tử làm bộ khụ khụ, chuyện này cũng không phải ý của cô, chỉ là cô không cưỡng lại được sắc đẹp của bạn trai mình.

Cô và bạn trai là giúp nhau thoát ế, nhưng mấy người bạn tốt bên cạnh bạn trai mình đã ế hơn hai mươi năm rồi.

Cuối cùng, cô cũng không kháng cự được, đành phải hy sinh mấy đứa bạn tốt cùng phòng vậy.

Mặc dù Sanh Sanh không còn độc thân nhưng hai người kia thì còn.

“Cái kia… em giới thiệu một chút nhé.” Diệp Tử lần lượt chỉ ba cô bạn tốt cùng phòng của mình: “Đây là Sanh Sanh, Nhuế Giai và Nghiên Nghiên, ba người họ đều là bạn cùng phòng kiêm bạn thân của em.”

Giới thiệu xong, cô nàng nhéo nhẹ bạn trai mình, ý bảo anh ta giới thiệu mấy người bạn cùng phòng.

Tuy ngày thường Hà Nhuế Giai và Tần Nghiên Nghiên tùy tiện nhưng bây giờ đang ở trước mặt người lạ nên cũng tém lại, huống hồ đột ngột có một bữa ăn giống xem mắt thế này.

Sau khi mọi người ngượng ngùng tự giới thiệu lẫn nhau mà không mất lịch sự thì lập tức ngầm hiểu, cúi đầu xuống ăn.

Toàn bộ cuộc trò chuyện đều nhờ có Diệp Tử và bạn trai cô nàng duy trì.

Nói chuyện thì cũng đã nói rồi, nhưng cũng không thấy hai bên trao đổi số điện thoại cho nhau.

Trong lòng Diệp Tử chỉ có một suy nghĩ, chẳng trách mấy anh bạn cùng phòng của bạn trai mình độc thân từ trong bụng mẹ đến giờ, nhiều người đẹp ngồi đối diện như thế này mà cũng không thấy bọn họ chủ động một chút nào.

Cứ như thế này thì có thể thoát ế mới lạ.

Châm biếm một lúc thì suýt quên, lần này, ngoài giới thiệu bọn họ với nhau thì cô nàng còn có một mục đích khác.

“Đúng rồi, Sanh Sanh, không phải là cậu chưa quyết định được thực tập ở đâu sao? Nhà Dương Thần có mở công ty, chuyên nghành vừa đúng với cậu học, cậu có muốn đến xem công ty nhà anh ấy thử không?”

Dương Thần chính người ngồi bên cạnh Hứa Tinh.

Minh Sanh đặt thìa xuống, ngước mắt lên.

Hai người lễ phép nhìn nhau một chút, gật đầu một cái rồi dời tầm mắt đi.

Cô nhìn về phía bạn cùng phòng Diệp Tử, điềm đạm từ chối: “Cảm ơn cậu, Diệp Tử, nhưng tớ đã có dự định khác rồi, tạm thời sẽ không suy xét tìm công ty thực tập.”

“Vậy được thôi.” Diệp Tử thấy cô có dự định của mình cũng không ép buộc: “Nhưng nếu như ngày nào đó cậu thay đổi ý định thì lại đến tìm tớ, hoặc là tìm Dương Thần cũng được, mọi người đều là bạn bè.”

Minh Sanh bình tĩnh cười với Dương Thần: “Cảm ơn anh, Dương Thần.”

“Không… không cần cảm ơn, Diệp Tử nói rất đúng, mọi… mọi người đều là bạn bè của nhau.”

Vẻ ngoài của Dương Thần có chút trẻ con, làn da rất trắng, một khi nói chuyện với người lạ thì sẽ đỏ mặt.

Đặc biệt là với con gái.

Như bây giờ, từ góc của Minh Sanh nhìn qua cực kỳ rõ ràng.

Nếu là đổi lại người khác, cho dù là không thích, có lẽ cũng sẽ bởi vì sự yêu thích không che giấu được trong ánh mắt của đối phương mà cảm thấy rung động một chút.

Nhưng Minh Sanh không có chút thay đổi nào, cô giống như chưa từng có được loại cảm xúc này.

Hoặc có lẽ là cô từng có cảm xúc này với ai đó, từ đó về sau, phong cảnh khác trong mắt cô chẳng qua chỉ là như mây khói thoảng qua mà thôi.

Minh Sanh lại nói cảm ơn một lần nữa, sau đó tiếp tục tập trung ăn cơm.

Bữa cơm này chủ yếu là vì chúc mừng Diệp Tử sắp đính hôn, tuy lúc vừa mới bắt đầu, mọi người đều có chút ngượng ngùng, nhưng cuối cùng, sau khi quen biết lẫn nhau, sự ngượng ngùng này dần dần biến mất.

Mọi người bắt đầu hăng hái bàn bạc tiệc đính hôn của Diệp Tử nên tổ chức như thế nào.

Tất cả nhìn như đều rất tốt đẹp.

Trong lòng Minh Sanh thực sự cảm thấy vui vẻ vì bạn thân mình có được hạnh phúc.

Nhưng đôi khi, dù cô đã cố gắng thoát khỏi cảm giác u ám và bất lực trong lòng nhưng vẫn rất khó để thoát ra.

Cho nên, cô chỉ có thể đeo mặt nạ lên để sinh tồn, cố giam lại cái cảm giác đó trong lòng.

Có như vậy, bản thân mới có thể sống giống một người bình thường.

——

Minh Sanh đứng ở mép hành lang, yếu ớt dựa vào vách tường, nhìn cách đó không xa, suy nghĩ đến thất thần.

Trước kia, việc Hà Nhuế Giai lo lắng nhất chính là bộ dạng như bây giờ của cô, nhìn như không có vấn đề gì cả, nhưng chỉ cần cẩn thận quan sát thì sẽ phát hiện ánh mắt của cô rất phiêu tán.

Luôn khiến cho người ta có ảo giác đây chỉ là thói quen bình thường của cô, không cần phải lo lắng.

Ảo giác nhiều thì càng dễ trở thành sự thật.

Ngày thường, Tần Nghiên Nghiên luôn ghen việc Hà Nhuế Giai đối xử tốt với Sanh Sanh hơn mình.

Mỗi lần như thế, Hà Nhuế Giai đều không giải thích, nếu có thể, cô ấy hy vọng vĩnh viễn không cần giải thích.

Lúc học cấp Ba, cô ấy có một người bạn rất thân, mấy năm gần đây, cô ấy ở bên cạnh Minh Sanh, thấy được rất nhiều điểm giống với cô bạn kia.

Đều dễ thất thần giống nhau, rất nhiều chuyện đều không quá để ý, chỉ cố chấp với một chuyện duy nhất.

Cách đối nhân xử thế, đều khiến cho người ta không thể bắt bẻ được, đối với ai cũng đều rất lịch sự, lộ ra chút lạnh lùng, đôi khi cũng để lộ vẻ ngoài chân thật, nhưng cũng chỉ là thoáng qua mà thôi.

Nhìn thì như đánh đâu thắng đó, thật ra chỉ là cô bảo vệ vẻ giả dối của mình quá mức.

Hà Nhuế Giai cảm thấy đôi khi, Minh Sanh tựa như một mảnh thủy tinh thuần khiết không tì vết, nhìn thì đơn giản cứng rắn nhưng lại cực kỳ dễ vỡ.

Hai người quá giống nhau, đến mức mấy năm nay, Hà Nhuế Giai vẫn nơm nớp lo sợ.

Cô sợ, sợ một ngày nào đó, Minh Sanh bỗng nhiên biến mất khỏi thế giới này, giống như cô bạn kia của mình.

Bữa ăn kết thúc sớm, bởi vì ăn quá nhiều nên Tần Nghiên Nghiên bị tiêu chảy, phải đi toilet.

Diệp Tử và Hứa Tinh mua thêm ít đồ ăn vì trong nhà có em gái đang ốm, trong chốc lát cũng chưa quay lại.

Minh Sanh và Hà Nhuế Giai không đi đâu cả, liền đứng ở ngoài phòng chờ bọn họ.

Đồng thời còn chờ mấy người bạn cùng phòng của bạn trai Diệp Tử.

“Đi đi! Dũng cảm lên! Dương Thần, cậu đừng sợ!”

Hành lang vốn yên tĩnh bỗng nhiên có vài tiếng thúc giục.

Minh Sanh liếc qua liền nhìn thấy Dương Thần đang đỏ mặt, trong tay nắm chặt di động, chậm rãi đi về phía cô.

Đồng thời, Minh Sanh còn thấy trong mắt mấy người phía sau anh đầy ý bát quái trêu đùa.

“Kia, cái kia…” Dương Thần lắp bắp mở miệng, đi đến trước mặt Minh Sanh, gương mặt anh càng đỏ hơn.

Chân tay anh luống cuống, giơ di động trong tay lên, không ngừng nuốt nước miếng để giảm bớt căng thẳng.

“Minh Sanh, anh… anh có thể thêm… thêm WeChat em không?”

Nói xong câu đó, đáy mắt Dương Thần hiện lên vẻ thất vọng, dường như trong lòng đang tự phỉ nhổ bản thân không đủ tự nhiên ở trước mặt người mình thích.

Minh Sanh nhìn Dương Thần, lịch sự trả lời: “Có thể.”

Hai người thuận lợi trao đổi WeChat.

Cuối cùng, sau khi thêm WeChat người trong lòng, hình như Dương Thần có chút bất mãn, anh chưa từng thích cô gái nào, Minh Sanh là người đầu tiên.

Bữa cơm này cũng là anh cầu xin bạn tốt Hứa Tinh thật lâu mới được đến.

Anh không muốn bỏ lỡ cơ hội này, vì thế, sau vài lần dò xét ánh mắt cô, Dương Thần cũng lấy hết can đảm hỏi: “Minh Sanh, em độc thân à?”

Sau khi Dương Thần hỏi câu này, Minh Sanh không có vẻ ngạc nhiên gì cả.

Bởi vì cô đã quá quen thuộc dáng vẻ Dương Thần giờ phút này.

Mối tình đầu, cô cũng đã từng cẩn thận từng li từng tí ánh mắt.

Chỉ là cô không may mắn như Dương Thần, cô không bao giờ có thể lộ ra tình cảm che giấu rất lâu trước mặt người trong lòng.

Minh Sanh cười dịu dàng nhìn anh, trong lời nói có chút ý từ chối: “Em có bạn trai rồi.”

Chỉ có lúc nhắc tới hai chữ “bạn trai” này, trong mắt cô mới hiện lên sự dịu dàng mềm mại.

Dù đã đoán trước được đáp án, nhưng Dương Thần vẫn cảm thấy mất mát buồn bã.

Thật ra, Hứa Tinh đã nói với anh chuyện Minh Sanh đã có bạn trai, chỉ là anh vẫn muốn thử xem.

Anh nghĩ có lẽ bọn họ đã chia tay rồi, chỉ là tin tức của bạn bè chậm trễ mà thôi.

Nhưng hiện thực nói cho anh biết, đó chẳng qua chỉ là những ảo tưởng vô ích của anh mà thôi.

“Vậy có thể làm bạn không?” Ánh mắt  Dương Thần thấp thỏm, anh sợ bởi vì chuyện mình thích cô mà Minh Sanh hối hận, xóa WeChat anh.

Anh nghĩ nếu không trở thành người yêu thì làm bạn bè cũng rất tốt.

Minh Sanh mỉm cười đồng ý.

Lúc Triệu Tiết đi theo Thẩm Triều Uyên ra khỏi phòng thì vừa vặn thấy cảnh một người con trai ngượng ngùng xoắn xít trước mặt chị dâu, hình như là muốn xin phương thức liên lạc.

Bên cạnh còn có mấy người thấp giọng ồn ào ở phía sau.

Một người con trai lớn chừng này mà mặt đỏ như vậy, Triệu Tiết rất khinh thường.

Hơn nữa, dám thêm WeChat chị dâu ở trước người anh tốt của anh ta, muốn, thật là to gan.

Suy cho cùng, người anh tốt này và chị dâu yêu đương hai năm, anh ta là người anh em tốt nhất bên cạnh cũng mới được thêm WeChat chị dâu ba tháng trước.

Cho nên, một bên Triệu Tiết khinh thường cách tiếp cận vụng về của Dương Thần, một bên lại âm thầm bội phục anh ta.

Triệu Tiết lén giương mắt nhìn sắc mặt Thẩm Triều Uyên một chút.

Có chút không thể nói, nhìn như không có gì thay đổi cả, nhưng Triệu Tiết cảm thấy hẳn là Thẩm Triều Uyên đang tức giận.

Thẩm Triều Uyên đứng yên tại chỗ, Triệu Tiết cũng im lặng đứng bên cạnh.

Thu hết mọi hành động của người con trai thích chị dâu vào mắt.

Thật ra lúc này, lẽ ra bọn họ đang ăn ở bên trong, nhưng sau khi anh ta nói “có mấy người đàn ông bên cạnh chị dâu”, tuy ngoài mặt Thẩm Triều Uyên không nói gì, nhưng cơ thể lại rất thành thật.

Con người Triệu Tiết thích nhất chính là xem náo nhiệt, nên rất dứt khoát để chú hai mình ở lại, một mình đi theo Thẩm Triều Uyên ra ngoài.

Có lẽ là bởi vì không khí bên này quá mức mạnh mẽ nên rất khó làm người ta không cảm nhận được, Minh Sanh nhanh chóng chú ý tới phía bên này.

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Dương Thần, Minh Sanh lập tức nhận ra phía sau có người đang nhìn mình bằng ánh mắt thâm trầm mãnh liệt nhưng lại không muốn để lộ ra.

Cô không nhanh không chậm xoay người, thu vào tầm mắt, sau khi thấy rõ là người nào, đôi mắt mơ hồ hơi tản ra chút sương mù, nhiều hơn là sự sống động.

Trên người Thẩm Triều Uyên đã sinh ra hơi thở mạnh mẽ, điều này có liên quan đến điều kiện sống của anh.

Người có thân phận như anh, nhất định phải trưởng thành sớm hơn so với người bình thường, sớm học được cách xử lý của những thương nhân thành công.

Cho nên, ở trong mắt rất nhiều người, anh là kiểu người vô tình, hờ hững, không mảy may quan tâm tới chuyện tình cảm.

Lúc đầu, Minh Sanh cũng cho là như vậy.

Nhưng thật ra lại không phải, Thẩm Triều Uyên có tình cảm, ít nhất thì cô cũng đã được cảm nhận.

Chỉ là chút tình cảm này, anh đã quen thuộc với hình tượng lạnh lùng, sự hờ hững lãnh đạm và ích kỷ của thương nhân đã lấn át hết mặt tình cảm của anh.

Cũng chính vì chút tình cảm ít ỏi không đáng có của anh đã giúp Minh Sanh kiên trì tới ngày hôm nay.

Bởi vì dáng vẻ Minh Sanh thay đổi, tất cả mọi người bên kia cũng chú ý tới bên này, không biết khi nào đã xuất hiện thêm hai người.

Hà Nhuế Giai đứng ở bên cạnh bạn thân, đáy mắt lộ ra vẻ lo lắng, cô sợ Thẩm Triều Uyên sẽ hiểu lầm Minh Sanh.

Thẩm Triều Uyên vẫn chẳng hề động đậy như cũ, bởi vì ở đối diện, Minh Sanh đang nhấc chân đi về phía anh.

Trong ấn tượng xưa nay của Dương Thần, nữ thần luôn lịch sự nhã nhặn, nhưng sau khi nhìn thấy người đàn ông kia, dáng vẻ cự tuyệt xa cách ngàn dặm vốn có kia chợt thay đổi.

Bước chân rõ ràng vội vàng hơn rất nhiều, mang theo một chút lo lắng.

Tất cả thay đổi đều là vì người đàn ông kia.

Trong mắt Dương Thần có một sự mất mát, anh nhận ra người đàn ông kia, bố anh từng đưa anh đến tiệc rượu thương nghiệp và người đàn ông kia chính là đối tượng mà bố anh rất muốn có thể hợp tác.

Chỉ là Dương Thần không nghĩ tới, người đó chính là bạn trai của Minh Sanh.

Minh Sanh đi đến trước mặt Thẩm Triều Uyên, khóe miệng bất giác cong lên, nhìn anh, ánh mắt chứa đầy vẻ thâm tình: “Anh tới đây bàn chuyện làm ăn à?”

Thấy người đứng bên cạnh anh là Triệu Tiết, Minh Sanh nghĩ chắc là anh đến đây bàn chuyện làm ăn, nơi này không giống Giản Án Cư, không có nhiều thiết bị giải trí.

Nó chỉ đơn thuần là nhà hàng ăn uống bình thường, trừ việc đến đây bàn công việc, Minh Sanh không nghĩ ra được anh đến đây làm gì khác.

Thẩm Triều Uyên yên lặng nhìn cô, không nói lời nào.

Minh Sanh biết anh ở bên ngoài sẽ như thế cho nên cũng không ngạc nhiên lắm, cô chỉ nghĩ đơn giản là muốn lại gần anh một chút thôi.

Mấy ngày nay, không hiểu sao, tâm trạng của cô không tốt lắm, đau lòng lâu rồi, rất không thoải mái.

Giống như chỉ có ở bên cạnh anh mới có thể có được cảm giác an ủi một chút.

Nhưng ở bên ngoài Thẩm Triều Uyên rất ít có hành động thân mật với cô, nhiều nhất cũng chỉ là khoác tay lên vai cô mà thôi.

“Có phải em làm phiền anh rồi không?” Minh Sanh lại mở miệng lần nữa, đồng thời trên mặt thoáng qua nét phiền muộn.

Cô lo có phải mình chủ động đi qua đây đã làm chậm công việc của anh rồi không?

Thẩm Triều Uyên chăm chú nhìn cô vài giây rồi chuyển qua nhìn Dương Thần ở cách đó không xa.

Ánh mắt hai người đàn ông đối diện nhìn nhau, rất nhanh, một bên đã bị hoảng sợ chịu thua mà chấm dứt.

Minh Sanh vừa dứt lời thì chớp mắt một cái, lập tức cảm thấy bên hông bỗng có một bàn tay ấm áp ôm lấy.

Cô ngước mắt lên, kinh ngạc nhìn anh.

Giống như không ngờ anh sẽ có hành động như vậy.

Thẩm Triều Uyên ôm eo cô, bàn tay hơi dùng sức, cả người Minh Sanh liền tiến vào lồng ngực anh thêm vài phần.

Từ chỗ Dương Thần nhìn qua, Minh Sanh bị Thẩm Triều Uyên ôm nửa người, nhìn từ xa, trai tài gái sắc, thật đẹp đôi.

Như thể hai người sinh ra là để trở thành một cặp, không ai có thể chen vào giữa bọn họ.

———

Lời của tác giả:

Mời sếp Thẩm quý trọng thời khắc dịu dàng bây giờ!

Qua ít ngày nữa, đến cả cơ hội ghen cũng không có đâu ~ ~

Cập nhật kích thích, xin hãy yêu thích, haha ~

Bình luận

Truyện đang đọc